Trương Hân khiếp sợ trong lòng nhưng nhiều hơn là đố kị. Điều gì khiến một người con trai như anh ôn nhu, chung tình đến vậy? Nhất là khi người phụ nữ kia đã chết...
- Biết khó mà lui mới là kẻ thức thời. A di, chẳng lẽ người chưa nghe qua sao?
Tiểu bảo bối đưa đôi mắt ngây thơ nhìn " a di " trước mặt. Ả tuy trát phấn dày trên mặt trông hơi già dặn nhưng bất quá mới tuổi, lại bị một tiểu oa nhi mặt búng da sữa mắng là a di trung niên thật khiến ả chịu không nổi.
Cho đến bây giờ, Trương Hân còn cho rằng đứa trẻ này là trùng hợp nên không ngần ngại ra mặt bắt nạt chúng.
- Thiếu Lăng! Tôi thấy thị trưởng có vẻ không muốn ngồi trên cái ghế hiện tại nữa rồi, cậu nghĩ sao?
Lãnh Phong nhìn vào màn hình điện thoại của Đại bảo bối, thằng nhỏ còn chưa tắt video call. Và đương nhiên, qua màn hình anh có thể nhìn thấy bảo bối nhà anh, mẹ anh và cả Lãnh An đang chăm chú theo dõi tình tiết, Thiếu Lăng đứng một bên ăn bắp rang cùng người
- Ặcc... Lão đại... khụ khụ...
Thiếu Lăng vơ vội cốc nước trên bàn, Lãnh tổng, nghẹn chết người ta rồi T-T
Ả nghe vậy vội sợ hãi quỳ dưới chân anh
- Lãnh tổng, là tôi sai, là tôi sai, xin anh đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như tôi.
Ả khóc lóc quỳ rạp cầu xin, nào còn dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi?
- Ai nói tôi là đại nhân? Vì vậy tôi càng không nên tha cho cô.
- Baba, làm người cần có lương tâm, người tha cho a di đi mà~
Tiểu bảo bối nháy mắt với đại bảo bối, hướng Lãnh Phong cầu tình. Anh làm sao không phát hiện ra tiểu bảo bối đang tính kế người khác chứ?
- Được rồi, nể mặt đứa.
Anh đương nhiên muốn phối hợp với nhóc kiếm niềm vui rồi, ít nhất có thể bù lại năm qua tẻ nhạt. Chỉ tội cho Trương Hân trở thành món đồ chơi mà còn vui sướng khi nghĩ Lãnh tổng nhà ta để ý đến mình.
__________Ta là giải cách tuyến _________________________________
Một tuần sau
- Baba, có thư mời của Trương gia!
- Là mấy món đồ chơi anh em mình giữ lại đấy hả?
Nhìn thấy Lãnh Thuần vui vẻ cầm thiệp mời chạy vào nhà, Lãnh Thần hỏi.
- Anh hai, là cái đại a di lần trước ấy, hình như tối nay tổ chức sinh nhật.
- Tốt quá, bổn thiếu gia ta còn đang thấy chán, vừa vặn...
Thấy Uyển Băng và Lãnh Phong đi tới, đại bảo bối lao vào định ôm lấy người đẹp vào ngực thì lập tức đã bị một cánh tay nhanh hơn giành trước
- Lãnh Thần, con nghĩ con đối nghịch được với ta?
- Phải, nhưng đợi anh đây lớn cái đã...
Cô lắc đầu nhìn hai cha con. Ánh mắt nhìn về phía tiểu bảo bối
- Thuần Thuần, con làm gì vậy? Mau tới đây!
- Mama con muốn được ôm, trái tim con muốn được mẹ sưởi ấm ~
Bé nhanh chân chạy lại chỗ mẹ. Nhân lúc tên đàn ông kia không chú ý, bé đương nhiên phải lợi dụng. Đừng nhìn vẻ ngoài của tiểu bảo bối thiện lương mà bị đánh lừa, bé là quân sư đại tài đó!
- Lại đây mama ôm nào.
Cô bất dĩ cười khổ, sao con gái nhà họ Lãnh lại sát gái đến vậy?
Vậy là khi kẻ nào đó chú ý mới biết là mình bị dụ.
- Thuần nhi, con cầm gì vậy?
Lãnh Phong bất giác chú ý tấm thiệp mời trên tay tiểu bảo bối.
- Sinh nhật a di của Trương gia?
Cô nhíu mày nhìn tấm thiệp màu đỏ chói mắt.
- Mama đi chứ?
- Ta đương nhiên phải đi để diện kiến Lãnh phu nhân tương lai rồi!
Cô liếc xéo anh. Còn không phải tên này chọc phải vận hoa đào sao?!!
Tại Trương gia
Gia nhân Trương gia tấp nập lo chuẩn bị sinh nhật cho Đại tiểu thư Trương Hân.
- Cha, trông con gái thế nào?
- Rất đẹp!
Trương thị trưởng mắt lóe sáng nhìn cô con gái lộng lẫy tuổi trong bộ váy đỏ khoe đường cong kia.
- Cha, tối nay Lãnh tổng sẽ tới chứ?
- Con yên tâm, cậu ta sẽ phải nể mặt ta.
- Vậy tiếp theo con phải làm gì?
- Con bỏ thứ này vào đồ uống của Lãnh tổng, mọi chuyện còn lại ta sẽ giúp con!
Ông ta đưa ả một bọc giấy, bên trong là thuốc kích dục đắt tiền ông mua từ chợ đen.