- Ông ngoại, khi nào người trở về LonDon vậy? Thuần Thuần thật không muốn xa ông chút nào~
Tiểu Thuần Thuần ngồi trên đùi Lục Tề, ngây ngô cất giọng làm nũng ông. Trên gương mặt của người từng là truyền kì của giới hắc đạo giờ đây không hề mang chút sắc lạnh hay nghiêm nghị nào mà giờ chỉ đơn thuần là sự ôn nhu vốn có của gia gia đối với ngoại tôn của mình.
- Ái chà, tiểu bảo bối chưa gì mà đã không nỡ xa ông thế sao?
Nói rồi Lục Tề dùng ánh mắt khiêu khích hướng về Lãnh lão gia chủ. Lãnh lão gia chủ chỉ biết u oán nhìn hai cái ông cháu thân thiết kia, ông giận a!!! Cớ gì ông đi di lịch nước ngoài năm, khi trở về thì xuất hiện cục bột nhỏ??? Đã vậy còn bơ ông coi ông là cái gì không khí chứ, không muốn ông giận sao được!
Lãnh lão phu nhân nhà mình chỉ biết ngồi một bên ôm đại bảo bối, thi thoảng còn vứt cho chồng một cái ánh mắt: Đáng đời... không thì cũng là vài câu nói mỉa mai, bóc bẻ
- Bảo bối của nãi nãi, con xem, một số người đã già,gần đất xa trời rồi mà còn bày đặt du lịch nước ngoài cơ đấy! Còn cắt đứt cả liên lạc với gia đình nữa chứ!!! Con nói xem, cái đó giới trẻ không gọi là ĐÚ thì là gì?
Nghỉ một chút, mẹ Lãnh lại lên giọng nói tiếp
- Đó, rồi đến khi trở về đó, con cháu thành đàn rồi! Hỏi xem có đứa nào biết nội nó là ai đâu? Đáng đời!!!
- Bà nói đủ chưa? Đủ rồi thì để tôi nói!
Lãnh lão gia chủ tuy tuổi đã tầm , tuổi nhưng vẫn còn giữ vững phong thái của một đấng nam nhi..., ờm, phải là gia chủ chớ!
( T/g: Phong thái??? Nên gọi là thần thái vẫn thích hợp hơn đi!)
( Ba Lãnh: Cmn, cái đó gọi là phong độ hiểu chưa??? Ta rất soái, không kém thằng con ta đâu.)
Lãnh lão gia chủ uy nghiêm lên tiếng,trong giọng nói lại chất chứa sự tiếc nuối không dễ phát hiện. Mẹ Lãnh lại tiếp tục ngẩng cao đầu lớn lối
- Chưa đủ, chưa đủ đâu! Lão dám bỏ tôi đi chơi một mình, vứt cái nhà này cho tôi lo, ông xem, mọi người có khi còn tưởng Lãnh gia không có gia chủ đâu! Lại còn không liên lạc gì nữa chứ, ông có biết Lãnh gia xảy ra bao nhiêu sự kiện không???
Mẹ Lãnh khoát tay nghiêm nghị nhìn lão chồng... Lục Tề chỉ biết cười khổ nhìn cặp vợ chồng già... Phải chi, Doanh Doanh còn sống...
- Đủ!!! Chúng ta lên phòng cùng nhau hảo hảo tâm sự chuyện của năm này đi!
Nói rồi, Lãnh lão gia chủ dũng mãnh bế ngang vợ mình lên, bước tới cầu thang đi về hướng phòng ngủ.
- Lão thông gia, hôm khác chúng ta nói chuyện!
- Lão già đáng chết thả tôi xuống!
Mọi lời trăn trối của mẹ Lãnh khuất dần cùng vẻ mặt gian tà của Lãnh gia chủ.
Trong đầu Thuần Thuần bé nhỏ chỉ có một ý niệm: Nãi nãi chết chắc! Người chờ bị gia gia ăn sạch đi!
( Gia chủ Lãnh gia sung thật a~)
(>~