Kiều Khả Nam bỗng cảm thấy.
Cuộc đời của mình thực giống như tên ( Joke), đúng là một trò cười: Yêu đương với Tô Phái, thất bại, làm bạn tình của Lục Hành Chi, cũng thất bại.
Tuy nhiên, đời người không thể cứ đi từ cực đoan này đến cực đoan khác … Kiều Khả Nam nghĩ thầm, mình bây giờ đang giác ngộ sao?
Hắn không muốn có bất kì quan hệ gì với Lục Hành Chi, kể cả chút xã giao cơ bản cũng không muốn, Kiều Khả Nam nhẩm tính sổ tiết kiệm, trằn trọc suy nghĩ cả đêm, coi như có thêm một kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định nghỉ việc ở công ty.
Ông Vũ Văn Bác không thể ngờ sẽ nhận được đơn từ chức của hắn, gọi hắn vào phòng làm việc nói chuyện: “Chuyện gì thế này? Có người gây khó dễ sao?”
Câu hỏi nửa đùa nửa thật của ông chủ khiến Kiều Khả Nam dở khóc dở cười: Cái gì chứ, còn người gây khó dễ nữa.
“Không ạ, chỉ là em mệt mỏi, muốn nghỉ một thời gian … xin lỗi vì sự tùy hứng của em.” Đối mặt với vị trưởng lão này, Kiều Khả Nam luôn luôn tôn kính.
Sở vụ rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt, điều không tốt duy nhất là ── đáng nhẽ công việc phải rạch ròi với tình cảm, đã quyết định từ bỏ sự nghiệp. Hắn không muốn tự dày vò mình, cứ nghĩ đến việc mình và anh ta đã từng ở đây … Là không thoải mái.
Mày kiếm muối tiêu của ông Vũ Văn chau lại, vẻ mặt nghiêm trọng hồi tưởng cái ngày thằng nhóc này xuất ngũ đến khi lăn lộn đến bây giờ, thôi được, đúng là ông ít nhiều đối xử khác biệt với cậu ── vì đây là nhân tố hiếm hoi khiến Lục Hành Chi chú ý, nên kể cả có trách mắng, cũng là vì cất nhắc người lên.
Nhìn hắn dường như đã quyết tâm, ông Vũ Văn suy nghĩ, đáp: “Nếu đã vậy, trước tiên cậu cứ nghỉ một tuần, suy nghĩ cho kĩ, nếu không thay đổi, tôi sẽ cho cậu nghỉ. Thanh niên có chí hướng là tốt, nhưng đừng chủ quan quá, biết không?”
Kiều Khả Nam bất ngờ, không thể phủ nhận, trưởng lão nói không sai. Hắn chân thành hướng ông cúi chào thật thấp: “Cảm ơn sếp.”
Ông Vũ Văn thở dài, vỗ bả vai hắn: “Cậu là người Lục Hành Chi tiến cử với tôi, tôi rất kì vọng ở cậu, đừng làm tôi thất vọng.”
Kiều Khả Nam: “…” Hắn mở to mắt, như bị cái tên kia hung hăng đâm phỏng.
Gì đây? Phí bồi thường à?
Hay ho thật, hắn sắp không ngừng cười được này.
Ông Vũ Văn Bác cho hắn ba ngày sắp xếp, kể từ hôm qua, tâm trạng của hắn cực kì âm u, lại có một kẻ phụ bạc không ngừng làm phiền hắn, Lục Hành Chi như muốn tấn công điện thoại, ban đầu là di động, Kiều Khả Nam không nhận, chặn số. Sau đó người kia gọi vào điện thoại cơ quan, Kiều Khả Nam vừa nghe giọng anh, cúp ngay.
Quả nhiên, xúc động là ma quỷ, tất cả, đều do mình tạo nghiệt.
Cũng may sau ngày thứ hai, Lục Hành Chi cũng hết bốc đồng.
Cả phòng biết tin hắn nghỉ một thời gian, nhưng không biết hắn nộp đơn từ chức, đều trêu chọc hắn sung sướng thoái mái ha, Kiều Khả Nam không muốn giải thích, cười cười cho qua.
Ba ngày sau, giờ tan sở, lúc ra khỏi cơ quan, liền trông thấy một chiếc Audi màu đen quen thuộc.
Bước chân hắn ngừng lại, khuôn mặt nãy giờ tươi cười với đồng nghiệp lập tức cứng đờ.
Lục Hành Chi xuống xe.
“A, Lục luật sư!” Có người đã phát hiện, lên tiếng chào hỏi anh.
Lục Hành Chi gật đầu với người nọ, đôi mắt đen sẫm nhìn qua. Khuôn mặt anh phong trần mệt mỏi, nhìn Kiều Khả Nam nói: “Anh có việc tìm em.”
“À.” Hắn lên tiếng, cúi nhìn đồng hồ đeo tay. “Ngại quá, em có hẹn với người khác rồi.”
Lục Hành Chi: “Không mất nhiều thời gian.”
Kiều Khả Nam: “…”
Trong lòng hắn ân hận muốn chết, không cam tâm, không cam tâm, tại sao lại trả lời chứ, tự mình rước lấy nhục, cứ như tự nhận bản thân còn vương vấn anh ta ── ờ thì đúng là còn, Kiều Khả Nam bực bội, mà ông bực anh đừng mong dễ chịu, hắn thừa nhận, mình cố ý gây khó dễ anh, anh ta không thoải mái, dù một giây một khắc tui cũng hài lòng.
Hắn biết, Lục Hành Chi không phải không có cảm tình với hắn.
Thời gian chung sống tuy ngắn nhưng không giả, hắn rơi vào lưới tình của người này, cũng bởi vì cảm nhận được tình cảm của đối phương, có thể không mãnh liệt, nhưng nó đã tồn tại.
Chí ít, điểm này Kiều Khả Nam không phủ nhận.
Cũng không muốn phủ nhận.
“Em không rảnh, đi trước.”
Dứt lời, bất chấp phản ứng của đồng nghiệp xung quanh, hắn vội bắt một chiếc taxi, chuồn thẳng.
Quay đầu là bờ, ngày mai, mình sẽ không đi làm nữa.
Về đến nhà, đầu và mặt Kiều Khả Nam đã ướt đẫm mồ hôi, hệt như đi đường gặp phải quỷ.
Không nghe Lục Hành Chi giải thích, quyết định này liệu có đúng không? Mà thực ra, không phải tôi không muốn nghe anh nói, có khó chịu châm chọc anh vài câu, là vì tôi bị anh biến thành kẻ đáng kinh nhất – tiểu tam.
Còn là nam tiểu tam.
Thế giới này điên rồi.
Kiều Khả Nam hít sâu, vào phòng bếp rót cho mình ly nước, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, chiếc ly in hình Mark trượt tay rơi xuống, “Choang”, vỡ tung tóe, một miểng sứ cắt qua bàn chân, trong nháy mắt, vệt máu đỏ thẫm chảy ra.
Một nhân vật truyện tranh mạng, giống Thỏ Bảy Màu, Mèo Mốc, …
Kiều Khả Nam còn chưa cảm thấy đau, chuông cửa vang lên lần thứ hai.
Người bên ngoài kiên nhẫn lặp lại đến năm lần, cuối cùng tâm trạng Kiều Khả Nam cũng hồi phục: Chính mình đưa quỷ tới, thì tự mình siêu độ.
Hắn mở cửa, đi ra, dựa vào tường nhìn chằm chằm cầu thang mờ tối. Nhà hắn ở lầu ba, không có thang máy, thân ảnh cao to của Lục Hành Chi từ từ xuất hiện, hai người bốn mắt nhìn nhau, ba tháng ngắn ngủi không gặp, lại như cách cả nghìn năm.
Đây là lần đầu tiên Lục Hành Chi đến chỗ hắn trọ, Kiều Khả Nam buông tay. “Xin lỗi, bên trong hơi lộn xộn, không tiện vào.”
Khuôn mặt Lục Hành Chi mơ hồ lộ chút mệt mỏi, đột nhiên nói: “Lúc điện thoại cho em, anh đang ở miền Nam.”
Kiểu Khả Nam: “À.” Đây là đang giải thích tại sao ba ngày trước không sớm đến gặp hắn sao? Nói thực, tôi không quan tâm.
” Lúc đó là em bốc đồng.” Kiều Khả Nam trả lời. ” Em … hơi giật mình, cũng khó chịu, đời này em chưa từng làm chuyện có lỗi với người khác, chẳng hiểu vì sao lại gánh nợ của anh.”
Lục Hành Chi vặn mi, mấp máy môi, giống như muốn nói gì đó, hai tay siết thành nắm, nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống, nói: “Em trở lại làm việc đi.”
Kiều Khả Nam sửng sốt.
“Thầy Vũ Văn rất kì vọng ở em, anh không biết em từ chức vì nguyên nhân gì, nhưng nếu lí do là anh … Thì không đáng.” Lục Hành Chi nói.
Kiều Khả Nam đờ người trong giây lát, liền hiểu, nhớ lại cuộc trò chuyện với ông Vũ Văn Bác, thì ra anh ta nhận được tin, nên đến làm thuyết khách.
Thực sự là … chơi khó hắn.
Kiều Khả Nam không nhịn được bật cười, Lục Hành Chi đứng đực ra không hiểu tại sao, lại không tiện hỏi. Quan hệ của họ, đã đi đến bước muốn nói thêm một câu, cũng thấy ngại ngùng lúng túng.
Người thanh niên đã từng hao hết tâm tư vì anh, dịu dàng tiếp nhận anh, ngày hôm nay … Dùng tất cả những thứ trên, bài xích anh.
Tâm Lục Hành Chi như bị đâm một cái.
Kiều Khả Nam hỏi: “Tại sao anh muốn tham chính?”
Lục Hành Chi: “?”
“Anh kiếm được rất nhiều tiền, lại không yêu phụ nữ, nhưng nếu anh tham chính, thì không thể không liên hôn, anh thà sống cả đời dưới bóng ma giả dối, cũng nhất quyết đi trên con đường này, vì sao?”
Kiều Khả Nam rất tò mò, chẳng nhẽ quyền lực mới là xuân dược độc nhất của đàn ông?
Cả hành lang im lặng như tờ, cuối cùng, Lục Hành Chi mới mở miệng: “Anh là cô nhi.”
Hai mắt Kiều Khả Nam mở to.
Lục Hành Chi: “Ba tuổi bị người ta ném trước cô nhi viện, không thể nhớ cha mẹ của mình, mà bọn họ chỉ để lại ấn tượng xấu, anh không muốn tốn tâm sức nhớ lại.”
Kiều Khả Nam: “…”
Tóm lại, đây là nhật kí trưởng thành vừa máu chó vừa vặn vẹo của một đại nhân vật. Thủa nhỏ ở cô nhi viện, bị xếp vào thành phần bị những đứa lớn bắt nạt, khi được nhận nuôi mới cảm nhận được tình thân ấm áp, đến trường bị bạn bè xa lánh cô lập … Căng thẳng đau khổ chờ đến ngày tốt nghiệp trung học, thi đỗ đại học, dựa vào ngoại hình cao lớn, trí tuệ loại ưu, cộng thêm khí chất mạnh mẽ, nhưng tất cả, lại hình thành một tâm lý thiếu hụt.
Hơn nữa, Lục Hành Chi còn là gay.
Thời kì đi học của gay là giai đoạn nhạy cảm nhất, trường học là một xã hội thu nhỏ, bao quanh bởi bốn bức tường, một ngày quan hệ với cộng đồng không tốt, mức độ tổn thương có thể lưu lại cả đời, Mặc dù là nam chính, tuổi thanh xuân cũng đã từng không hề như ý.
Lục Hành Chi: “Lăn lộn ngoài xã hội, nhìn thấy quá nhiều chuyện bất lực, anh muốn thay đổi, giúp đỡ một số người … Hiện tại anh muốn hoàn thành mục tiêu, phải tham chính.”
Có địa vị tiền tài mới có thể nói chuyện, đây là chân lí anh đúc kết từ bấy lâu nay.
“Thì ra là vậy.” Kiều Khả Nam nghe, quả nhiên lý tưởng của người kia không giống kẻ thầm tường, những lời anh nói ở quán ăn ngày đó, không phải nói đùa, Lục Hành Chi muốn xây đại nghiệp.
“Tuyệt thật đấy.” Kiều Khả Nam khẳng định gật đầu, chỉ thiếu gõ trống cổ vũ. “Anh cố gắng lên, nếu địa điểm tuyển cử gần nhà em, em nhất định bầu anh một phiếu.”
Lục Hành Chi: “…”
“Sao anh lại nhìn em như thế? Anh nghĩ em đồng cảm với anh sao?” Sợ người kia không muốn nhất là thương cảm, một người có thể dựa vào năng lực của mình vươn lên đến mức này, quyết tâm đó, Kiều Khả Nam rất bội phục, tuyệt đối không thương hại.
Nói đùa, cuộc đời này quá bận rộn để thương tâm, ví dụ như chuyện cha không thương mẹ không yêu, đã quá phổ biến, một người tổn thương, tất nhiên đáng được giúp đỡ, nhưng không có nghĩa anh có quyền được tổn thương người khác.
Chí ít, không nên lừa gạt nhau.
Đây là lí do vướng mắc của Kiều Khả Nam.
“Chuyện từ chức … Em sẽ suy nghĩ lại. Em cũng là đàn ông, sẽ tự mình chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.” Hắn nhìn thẳng vào anh, mỗi một câu một chữ, nói rất rõ ràng: “Hi vọng anh cũng có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của anh.”
Lục Hành Chi chấn động.
Kiều Khả Nam không quan tâm anh có biểu cảm thế nào, vẫy tay chào tạm biệt. “Anh đi thong thả, không tiễn, em cũng sẽ không liên lạc với anh … À, em thực sự ── chúc mừng anh đã đính hôn.”
Tốt, rất hoàn hảo.
Hắn cực hài lòng với biểu hiện của mình, tốt bụng thế nào cũng đến thế thôi.
Hắn xoay người, mở cửa vào nhà, bất thình lình bả vai bị nắm chặt, cử đóng rầm “Rầm” một tiếng, hắn bị bích đông trên ván cửa, đầu bị cụng trúng, đang lúc hoa mắt chóng mặt, mùi thuốc lá Marlboro đã ngập tràn trong khoang miệng.
Vừa đắng, vừa cay.
Mèn ơi, người này đã hút bao nhiêu thuốc thế?
Hắn bị hôn sắp hết dưỡng khí. Miệng người đàn ông bắt đầu cắn xé, đợi lúc Kiều Khả Nam hoàn hồn, hắn bắt đầu chống cự, hắn khép chặt miệng, giây kế tiếp đã bị người thô bạo bóp hai gò má, môi bị ép mở, cổ họng bị lưỡi người kia khuấy đảo một hồi, cực kì điên cuồng, Kiều Khả Nam quả thực sắp hôn mê.
“Đờ cờ mờ …” Hắn nhấc chân định đá, lại giơ nhầm cái chân bị thương, lập tức đau đến nhăn răng.
Lục Hành Chi chớp được thời cơ, cưỡng ép càng thêm càn rỡ, cái chân thon dài chen vào giữa hai chân hắn, hoàn toàn chặn đứng tất cả giãy dụa, bất luận Kiều Khả Nam ngậm chặt miệng tránh né thế nào.
Lửa giận trong lòng Kiều Khả Nam bùng phát, hai tay nắm chặt thành quyền, chờ đợi Lục Hành Chi mất cảnh giác, khi anh chuyên tâm cắn mút khoang miệng hắn, liền vung nắm đấm lên, đánh thẳng vào mặt người kia.
Mặt mũi hai người rất rực rỡ ── miệng Kiều Khả Nam sưng đỏ, khóe miệng bị người cắn rách, Lục Hành Chi dựa vào bức tường phía sau, thở hổn hển, tròng mắt của anh âm u đến dọa người, rất trầm, rất nặng, lau chùi vết máu trên khóe miệng, giữa hành lang mờ tối, anh giống hệt như một dã thú bị ép đến đường cùng.
Hai mắt Kiều Khả Nam đỏ lựng, miệng hắn, tay hắn, chân hắn … còn có tim của hắn, đều đang kịch liệt đau.
Hắn che ngực, cảm thấy mình sắp rách toanh. “Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lục Hành Chi: “…”
“Anh và Tô Phái, không biết kẻ nào mới làm tôi buồn nôn hơn.” Nói xong, không thèm để ý sắc mặt xấu xí của người kia, xoay lưng vào nhà. Tiếng sập cửa vang vọng trong hành lang im ắng.
Một đấm của Kiều Khả Nam dùng không ít sức. Lục Hành Chi tựa lưng vào tường, huyệt thái dương gồ lên giật giật.
Đau đớn lan thẳng một đường tới ngực, chui vào trái tim, đâm vào vị trí yếu ớt nhất.
Anh bị hành vi của chính mình hù dọa.
Cảm giác không thể khống chế cảm giác hỉ nộ ái ố của bản thân, đời này, anh chưa bao giờ phạm phải.
Kiều Khả Nam nói: Mong anh chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Anh che ngực, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, thân là luật sư, trên tòa án hạ gục rất nhiều đối thủ, nhưng hôm nay đến cả một câu biện hộ cho mình cũng không có.
Là chột dạ.
Bởi vì anh đột nhiên nhận ra, lựa chọn của mình … Quá nặng nề, nặng đến nỗi anh cảm thấy kiêm không nổi.
Nỗ lực tham chánh, thực chất là để một ngày có thể đứng trên vạn người, chứng minh cho những kẻ từng coi thường mình, và cả đôi cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ anh … Lý do thực sự, mình chưa bao giờ nói với Kiều Khả Nam.
Mục tiêu anh gắng sức thực hiện gần ba mươi năm, cứ như một đạo chướng, khiến anh vô pháp thoát khỏi.