Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ngoại vật bất khả tất: Không phải chuyện gì cũng cưỡng cầu được)
Kiều Khả Nam vào nhà, vừa xem hoạt hình, vừa ăn sạch phần mì đã hơi trương.
Nếu lần sau ông chủ có cho hắn thêm nửa quả trứng, hắn cũng sẽ từ chối, mỗi lần được thêm ít trứng đều gặp xui, phần trao đổi này, hắn không thèm.
Kiều Khả Nam tức giận nhai nhai, xem xong phim, cũng đã nửa đêm, Hoa Cúc Đen đang còn online, hắn suy nghĩ một lát, gửi tin: “Anh em ta rút anh em ta rút anh em ta rút~”
Hoa Cúc Đen: “Cậu đừng rút cậu đừng rút cậu đừng rút~”
(Anh em ta rút: Ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ việc nói gọng của bọn trẻ, câu gốc là “Tôi đã bảo bạn mà” biến thành “Tôi và bạn rút”. Đã bảo rồi mà -> Hết việc -> Rút:v. Câu trên các bạn có thể hiểu thành “Bảo này, bảo này, bảo này!”)
Kiều Khả Nam trấm trấm trấm, còn rảnh hơi hơn mình.
Joke Nam: “Cái hố tới nhà em.”
Hoa Cúc Đen: “Thế cậu có nhảy không?”
Joke Nam: “Xin lỗi nha, em đây ý chí kiên cố nghèo khó không lay xu cát tị hung bla bla bla … mà có thể nhảy sao?”
(Xu cát tị hung: Bỏ chỗ xấu, tìm chỗ tốt)
Hoa Cúc Đen: “Tôi sợ cậu không nhịn được, nhìn thấy cái hố mà không nhảy toàn thân lại ngứa ngáy.”
Joke Nam: “…”
Hoa Cúc Đen còn lửa không sợ dầu, đổ thêm một câu: “Hắn biết chuyện cậu đi tìm giai rồi.”
Joke Nam: “Giề?”
Hoa Cúc Đen: “Khoảng ba tháng trước, anh gặp anh họ của bạn trai là ông cậu cháu gái bạn thân của anh, hắn hỏi anh, anh trả lời cậu đã đi Mỹ tìm vợ.”
Joke Nam: “…”
Ra vậy. Hèn gì vừa mới gặp anh ta đã dùng … giọng điệu đau lòng đó nói: “Em kết hôn rồi.”
Joke Nam: “Anh ta tin à?” Ngày nay đàn ông với đàn ông trong nước còn chưa tìm thấy người kết hôn? Huống hồ tự ra nước ngoài?
Hoa Cúc Đen: “Chuyện cậu đến Mỹ xem mắt cả giới gần như biết hết, hắn tới tìm anh, thực sự là hỏi thừa, không muốn tin cũng không được.” Y gửi qua một tin nhắn thoại: “Nhưng không ngờ lời anh nói thành sấm truyền, cậu thực sự kết hôn, há há.”
Điệu cười bán nước hại dân gì đây. Kiều Khả Nam sa mạc hóa lời, lúc nãy anh ta bảo mình không kết hôn, Kiều Khả Nam sực tỉnh, mở cửa sổ mới, tra từ khóa “Lục Hành Chi kết hôn” trên Google, lại không tìm được bất kì thông tin nào.
Joke Nam: “Anh ta và Chương tiểu thư sao rồi?”
Hoa Cúc Đen: “Anh không biết, chỉ nghe người đồn gã không tham chính nữa, tự mở văn phòng riêng, chuyện này mới tháng trước thôi, nếu cậu muốn, anh có thể điều tra giúp cậu, đảm bảo đến cả chuyện một ngày hắn đi nhà cầu bao nhiêu lần, mấy lần nặng mấy lần nhẹ cũng có thể biết.”
Joke Nam: “… Thôi khỏi, cám ơn.”
Hắn không có hứng điều tra người nọ đi cầu bao nhiêu lần, chuyện thành ra như vậy, có lẽ, do cả hai bên.
Lòng hiếu kì của hắn với Lục Hành Chi chỉ giống như thiên hạ rủ nhau xin quẻ, lạch xạch lạch xạch, bất chi vi bất chi, tóm lại là không biết thì thôi, hắn không phải khỉ hóng chuyện.
(Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã: Biết thì nhận là biết, không biết thì nhận là không biết. Đó là biết vậy! – Khổng Tử –)
Tâm trạng Kiều Khả Nam rất bình tĩnh, qua mấy ngày gió táp mưa sa, đã luyện cho hắn một tinh thần thép, súng đạn không ăn thua.
Mà so với chuyện phong hoa tuyết nguyệt không đáng tin, việc khiến Kiều Khả Nam quan tâm hơn chính là tìm việc mới. Hắn đã điều tra kha khá văn phòng luật sư trên mạng, lớn giống văn phòng Vũ Văn thôi xin đừng nghĩ, lượn lờ nửa ngày, cuối cùng lại được một chị khóa trên giới thiệu, đi phỏng vấn ở một văn phòng nhỏ.
Văn phòng này gọi là văn phòng luật sư Triết Sênh, trừ luật sư chính Lâm Triết Sênh ra còn hai luật sư khá có tiếng, tổng cộng là ba người, hai nam một nữ, thêm Kiều Khả Nam, tỉ lệ nam nữ lại càng mất cân bằng. Lâm Triết Sênh xem xét lý lịch của hắn: “Uhm? Từng làm việc ở văn phòng luật sư Vũ Văn, thời gian rất dài nữa! Tại sao lại đi xin việc ở chỗ tôi vậy?”
Văn phòng nhỏ việc tương đối nhàn hạ, mình càng có thời gian hưởng thụ cuộc sống đúng không? “Em muốn tìm một nơi có thể phát huy tất cả năng lực, không phân biệt văn phòng lớn nhỏ.”
“Ha ha ha.” Lâm Triết Sênh vừa nghe đã cười to, vỗ vai Kiều Khả Nam: “Lời của cậu mấy năm trước tôi nghe nhiều rồi, chỗ tôi thế này thôi nhưng có ô dù hùng hậu đó, mọi người trao đổi với nhau trước, nói chung nơi này không phân biệt trước sau, đều là đồng bọn, từ nay về sau gọi nhóm cậu là tổ rực rỡ chói sáng, không sai nhỉ? Ha ha ha ha…”
Kiều Khả Nam: “…”
Tên thần kinh này ở đâu chui ra vậy?
Sau đó Kiều Khả Nam mới biết “Ô dù hùng hậu” trong miệng Lâm Triết Sênh là gì. Anh trai của cậu đồng nghiệp làm cùng hắn là luật sư rất nổi trong thương giới, nổi tiếng ra tay ngoan độc, có tin đồn anh ta còn có quan hệ với xã hội đen, người nọ và Lục Hành Chi, là hai cái tên giới luật sư kháo nhau “Đừng ngu mà trêu vào”, có một bận hai người đấu nhau trên tòa, Kiều Khả Nam đảm nhận chức vụ trợ lý, bị hành đến suýt tắt thở.
Văn phòng nhỏ ngày ngày rất yên bình, đa số là án dân sự, mỗi ngày phải nghe đủ người than vãn, kiểu chồng tôi anh tôi cha tôi mẹ tôi em trai tôi sao có thể đối xử với tôi như vậy, hắn không nhịn được nghĩ: Không có tại sao hết.
Giống như Hoa Cúc Đen từng nói: “Đó là suy nghĩ của cậu, không phải suy nghĩ của người ta.”
Con người thường đối xử với người mình quan tâm cực kì nghiêm khắc, cùng một chuyện, người ngoài làm thì chẳng sao, có khi chả thèm để ý, nhưng người thân làm, lại khiến họ đau khổ, đó là vì anh bỏ tình cảm ra, hoàn toàn là tình nguyện, anh nghĩ đối phương phải hiểu, nên họ phải hồi báo, nhưng thực tế, ai cũng chỉ là người.
Là con người, sẽ có toan tính cho riêng mình.
Anh thế này, Lục Hành Chi thì thế này, người khác lại thế này.
Hắn nói với Hoa Cúc Đen: “Em cuối cùng cũng hiểu, lúc anh nói cứ để bụng một chuyện thì không đáng chút nào là có nghĩ gì rồi.”
Hoa Cúc Đen: “Chuyện, hừ ~”
Joke Nam: “So với hoàn cảnh khách hàng của em, chuyện em gặp phải chẳng đáng nhắc tới … Nhưng em đã nói với anh, em thực sự rất đau.”
Nỗi đau này, là bí mật, người bên ngoài không thể hiểu, hắn chỉ có thể tự mình nếm.
Joke Nam: “Trước em cứ nghĩ em sẽ không oán hận những người hãm hại mình, là em tự ngã, không thể trách ai, em đơn thuần hay đáng ghét, thì căm hận người khác vẫn là hành vi không đúng đắn … Nhưng bây giờ, em thừa nhận, em hận anh ta, cực kì căm hận.”Vốn chính là yêu, sau chuyển thành hận, không yêu sẽ không hận, ngược lại cũng vậy.
Hoa Cúc Đen: “Anh hiểu.”
Kiều Khả Nam cười. Đúng thế, Hoa Cúc Đen đã sớm hiểu rõ. ” Em thích anh ấy, cũng biết anh ấy thích em, em từng nghĩ anh ấy không nên đối xử với em như thế … Trang Tử nói: Ngoại vật bất khả tất, em đổ bao nhiêu tình cảm vào anh ấy, mặc nhiên cho rằng anh ấy phải đáp lại thế này thế này, nhưng thực ra chuyện đó em không có quyền quyết định.”
Hoa Cúc Đen im lặng thật lâu, lâu đến mức Kiều Khả Nam cho rằng y vẫn đang còn rung động, một câu nhảy sang: “Thì ra nó nghĩa như vậy.”
Joke Nam: “?”
Hoa Cúc Đen: ” À, anh vừa đi thỉnh giáo Gu Gồ đại nhân, ngoại vật bất khả tất, anh xem hổng hỉu.”
Joke Nam: “…”
Cứ như thế, nửa năm đã trôi qua.
Nửa năm nay không còn đụng mặt quỷ, sau này trò chuyện với Hoa Cúc, cái tên Lục Hành Chi dường như đã tan thành mây khói, đã ném bỏ thì không quay về, nhiều nhất là tình cờ nghe thoáng qua, cuộc sống thoải mái vẫn tiếp tục trôi qua từng ngày.
Và chiếc nhẫn trên ngón áp út của Kiều Khả Nam, vẫn nằm yên như cũ.
Vào tháng năm, Julien bay tới Đài Loan, khiến cho Kiều Khả Nam rất là hồ hởi, hắn vẫn luôn muốn hồi đáp sự quan tâm của Julien hồi ở New York, hôm nay mình là chủ nhà, liền xin nghỉ phép vài ba ngày, đưa Julien đi từ Đài Bắc đi đến Đài Trung, sau đó đi Cao Hùng.
(Đài Trung là một thành phố ở phía tây Trung bộ Đài Loan, dân số hơn triệu người là thành phố lớn thứ ba của Đài Loan, sau Tân Bắc và Cao Hùng)
Hai người đang ngắm cảnh đên trên sông Tình Yêu, Julien bỗng cầm tay hắn, Kiều Khả Nam giật mình, nghe anh dùng giọng Trung Quốc lơ lớ của mình hỏi hắn: “Joke, khao lu wua, hao bu hao?” (Joke, thử cùng anh, có được không?)
… Li gong xia? (Cùng mù á?)
Nói thực, hắn thực sự nghe không hiểu.
Nhưng chỉ cần nhìn hành động của Julien, Kiều Khả Nam đã hiểu chuyện gì. Nói không cảm động tuyệt đối là giả, Julien từng gửi mail nói anh đang cố học một thứ, hắn hỏi anh học gì, anh lại không nói, bây thì thì rõ rồi, thì ra học tiếng Trung.
Ngôn ngữ phức tạp như thế, người đã học từ khi sinh ra, đến lúc chết đi còn chưa chắc học xong, huống hồ là một người ngoại quốc đá chân ngang?
Ngực Kiều Khả Nam cảm thấy hơi ê, hắn rút tay khỏi Julien, dùng tiếng Trung nói: “Xin lỗi.”
Julien hiểu, không khỏi thất vọng rũ mắt, học ngoại ngữ, cơ bản thì cũng là “Xin chào, cám ơn, xin lỗi.” từ cuối cùng là từ anh không muốn biết nhất, nhưng kết cục vẫn phải học. “Không, Joke, không phải lỗi của em.”
Thứ mình truy cầu, nếu cầu không được, cũng không phải lỗi của bất kì ai.
Kiều Khả Nam muốn nói gì đó, lại không tài nào thốt nên lời, ngoại vật bất khả tất, nghĩa là không thể bắt người ta phải làm đúng những gì anh nghĩ, giống như Julien không thể dùng tình cảm của mình bắt hắn thương anh, hắn cũng không thể bắt ép đối phương phải làm thế này thế kia, chân lí thực sự trong cuộc sống, cũng chỉ đến mức này.
Hắn nghĩ, hắn không trách Lục Hành Chi, không thể trách.
Julien ở Cao Hùng bay về. Kiều Khả Nam đến tiễn anh, rồi tự mình đón tàu lửa quay về Đài Bắc, dọc theo đường đi, hắn hồi tưởng lại những kí ức khi ở cùng Julien, ngoài những khung cảnh trong sáng như truyện cổ tích thì không còn gì, nhiêu đó sao đủ chèo chống bọn họ cả đời?
Hắn không rời Đài Loan, Julien không rời New York, hắn không phải Bình Tử, không có người khiến hắn muốn theo đến chân trời góc bể, sau cùng rồi cũng sẽ biến thành oán hận, đem linh hồn mài nhỏ, khiến đôi bên ngày ngày tháng tháng không còn muốn nói chuyện với nhau.
Cho nên hiện tại, chính là kết quả tốt nhất.