Trái ngược với vẻ khủng hoảng vừa nãy, Kiều Khả Nam không hề do dự đẩy cửa ra. Bên trong căn phòng là một chiếc giường lớn, sạch sẽ tinh tươm, đúng như suy nghĩ của hắn ── không một bóng người.
Kiều Khả Nam nắm chốt cửa, run nhè nhẹ, chẳng còn hơi sức để thở phào, hắn chỉ biết căn phòng này không có ai. Có lẽ, đây chính là xiềng xích giam giữ hắn bấy lâu.
Không thể thoát ra.
Hắn như một tàn binh kiệt sức giữa chiến trường, nhìn về phía xa, cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện đã qua rồi …
Không có nói dối, không có phản bội.
Viền mắt Kiều Khả Nam đỏ ửng, Lục Hành Chi ôm chặt hắn từ sau: “Anh xin lỗi, bảo bối…”
Kiều Khả Nam không ngẩng đầu lên, học Lục Hành Chi hỏi lại: “Anh nhận lỗi?”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam nghiến răng: “Tướng quân, tôi nhất định sẽ xử anh có tội.”
Dấu hỏi chấm trên đầu Lục Hành Chi gia tăng.
Hắn nói xong, gạt anh ra, vô lực thả người xuống ghế, chẳng quan tâm bình rượu giá bao nhiêu, rót một chén, Kiều Khả Nam cầm ly rượu, rốt cuộc mới bình tâm một chút, hắn lên tiếng: “Lục Hành Chi, có lẽ em phải cám ơn anh.”
Lục Hành Chi im lặng, cho rằng hắn đang nói mát mình.
Kiều Khả Nam uống một hớp. “Em đã từng trải qua hai lần … không, ba lần chứ? Nhưng em vẫn tin tưởng an … Bởi vì trong lúc quen nhau, anh chưa bao giờ làm chuyện khiến em phải nghi ngờ.”
Thậm chí còn tin đến mức, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn nhất.
“Mỗi ngày nhận biết bao án ly hôn, có khi từ chút việc cỏn con … Không chịu làm rõ mới sản sinh khoảng cách, chuyện bé xé ra to, càng ngày càng lớn … Nhưng anh thì luôn để ý, hiểu rõ giới hạn của em, chưa bao giờ xâm phạm, bây giờ nghĩ lại, anh đã phải chịu đủ rồi.” Hắn ngước lên: “Em xin lỗi.”
Là lỗi của hắn, bấy lâu nay để vợ mình đơn phương nhường nhịn, còn hắn thì sao, cách hắn hồi đáp anh liệu đã đúng chưa, hay chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Đức vua không an lòng … thậm chí chưa bao giờ an lòng.
Hoa Cúc nói Lục Hành Chi là kẻ thiếu thốn cảm giác an toàn, khi đó Kiều Khả Nam chỉ cười ha ha, không nghĩ là quan trọng. Đáng lẽ hắn phải chú ý đến chuyện này mới đúng, chứ không phải vì ngại phiền toái, chờ đến lúc không thể cứu vãn.
Tô Phái khi ấy, cũng như vậy.
Hắn đặt ly xuống. Thẳng thắn, thừa nhận là hai điều tiên quyết để xây dựng lòng tin. Hắn cứ cho rằng Lục Hành Chi đáng ra phải hiểu rõ, hiểu rõ hắn và Hoa Cúc là tình bạn thuần khiết, vì vậy hắn chưa bao giờ giải thích, những lần về nhà thấy Lục Hành Chi không vui, hắn chỉ nói cho có lệ, thậm chí còn chê anh hẹp hòi, không biết thông cảm.
Thế rồi bất giác, Lục Hành Chi lâu lâu ngoài đòi lại trên giường, thì chỉ im lặng.
Chặt đứt một cơ hội để giãi bày.
Nếu lần này không phải Lục Hành Chi xuống nước gọi vào talk show của hắn, hắn không biết đến khi nào hai người mới trò chuyện với nhau.
Kiều Khả Nam: “Là em không đúng …”
Dù sao, nghiêm túc suy nghĩ, An Cúc Nhạc hoàn toàn đủ khả năng trở thành đối tượng của hắn, nửa đêm chạy đi an ủi người thất tình, cả đêm không về, mà cái câu “Em yêu anh” sau cuộc điện thoại với Hoa Cúc, có khác gì bố thí cho Lục Hành Chi? Hắn có nghĩ đến cảm giác của anh không?
Anh không ngủ được, không giả bộ, mà thực sự không ngủ được.
Tưởng tượng khi hắn rời khỏi nhà, Lục Hành Chi có cảm thấy tổn thương, có phải vừa giận vừa thương vừa trách hắn? Nhưng vì không còn cách nào, nên mới bỏ nhà đi.
Kiều Khả Nam nghĩ kĩ, đứng dậy bước tới, vòng tay quanh vai Lục Hành Chi, yêu thương vừa xin lỗi vừa hôn anh.
Lục Hành Chi đáp lại, hai người ở dưới màn đêm dịu dàng hôn nhau, ôn nhu kéo dài. Kiều Khả Nam: “Em sẽ không giờ làm những chuyện này với Hoa Cúc.”
Lục Hành Chi siết hông hắn, thở dốc: “… Anh đã thấy gã hôn em.”
“Sau này sẽ không.” Hắn giơ tay thề thốt, Lục Hành Chi bất lực đỡ trán.
Chỉ thế mà đã vui? Kiều Khả Nam bật cười. Họ yêu đến mức chỉ cần vài động tác nhỏ cũng có thể hiểu được tâm trạng đối phương, nhưng có thể hiểu được thì sao? Hắn cứ nghĩ mình không phải làm gì … Như nàng công chúa im lặng, kéo theo một chuỗi bi kịch nối theo liên tiếp, hắn không hiểu, tại sao nàng không thể thể hiện một chút?
Một ít cũng được, từng chút từng chút, kéo lại tình cảm cha con.
Kiều Khả Nam thơm anh. “Em có rất nhiều bạn bè, nhưng sao anh chỉ để ý đến mỗi anh ấy?”
Lục Hành Chi bất động. Ngày đó vốn là lần thân thiết sau nửa tháng chia cắt của họ, kết quả thì bị phá đám, sau đó lại qua nửa tháng … Một tháng tròn! Anh đè Kiều Khả Nam lên cửa sổ thủy tinh, nhéo cằm hắn thô bạo: “Bởi vì em cực kì quan tâm đến gã.”
Còn có … Vào lúc em đau khổ nhất, người ở bên cạnh em là gã ta. Tuy tất cả là mình gieo gió gặt bão, không thể trách người khác, nhưng khi đối mặt với Hoa Cúc Đen, Lục Hành Chi có cảm giác mình thua một bậc.
Trong đời này, anh rất ít khi lo sợ, nhưng An Cúc Nhạc làm anh phải đề phòng. Thậm chí không ít lần muốn hỏi Kiều Khả Nam: “Nếu anh và gã cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?”
Kiêu ngạo như Lục Hành Chi, có khi nào lại ấu trĩ vậy? Chỉ trách người yêu không hiểu cho mình.
“Anh ấy là bạn tốt nhất của em.” Kiều Khả Nam: “Cả đời.”
“Còn anh là người đàn ông của em.” Kiều Khả Nam: “Cũng là cả đời.”
Mẹ chồng nàng dâu, vấn đề kinh điển, thân đứng ở giữa phải dốc hết chất xám, Kiều Khả Nam thầm cám ơn mình đã kinh qua bao nhiêu trận chiến, tích lũy được không ít kinh nghiệm quý báu. Nói chung, phải cố gắng dỗ dành, ngọt ngào dễ nghe một chút, lời nói chẳng mất tiền mua, nếu có lợi phải tích cực chứ.
“Hai người đều rất quan trọng với em.” Kiều Khả Nam nắm tay Lục Hành Chi: “Bạn không thể bỏ, vợ thì càng không.”
Xảo trá. Bao nhiêu lần rồi, Lục Hành Chi hoàn toàn đầu hàng trước Kiều Khả Nam. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào mũi hắn, “Bình thường anh không cản em, nhưng khi đã ở nhà, em phải biết cần làm gì chứ.”
“Hajzzz…” Kiều Khả Nam coi Hoa Cúc là bạn bè, nhưng có vẻ sau này chuyện đi uống cùng anh sẽ phải cân nhắc rồi.
Một năm ngày, một ngày tiếng đồng hồ, trừ ngủ tiếng, làm việc tiếng, cộng thêm một số công việc linh tinh, còn lại khoảng tiếng. Giả sử bọn họ có thể sống tiếp năm, tức là nghìn trăm mười mấy giờ, nghe có vẻ nhiều, kì thực không phải.
Cãi nhau, giân nhau, yêu nhau, chỉ chớp mắt là qua.
Nghĩ đến đây, Kiều Khả Nam than thở: “Bình thường đã đi công tác ngày một lần, còn bỏ đi không về hơn nửa tháng là ai chứ…”
Lục Hành Chi nhéo mông hắn, nhếch mày nói: “Gì?”
“Ái đau đau đau … Được rồi, em sẽ sửa.”
Kiều Khả Nam là người nếu đã hứa gì chắc chắn sẽ làm, Lục Hành Chi không có ý định ép buộc, hai người là tình nhân, là vợ chồng, ai cũng có không gian riêng.
Đáng tiếc, nghĩ thì dễ, làm thì khó.
Nhưng nói chung, dạy dỗ cậu đến đây cũng đủ rồi.
Kết quả, “vợ” vẫn là người dỗ.
Chỉ là anh muốn Kiều Khả Nam biết, vị trí của anh là không thể thay thế.
Lục Hành Chi đè hôn Kiều Khả Nam, bên ngoài là hàng ngàn ánh đèn đường phố, Kiều Khả Nam mặc anh chà đạp, cho đến khi tay Lục Hành Chi luồn trong quần mình, Kiều Khả Nam mới ngăn cản: “Khoan khoan, đi tắm đã.”
Lục Hành Chi cắn tai hắn: “Cùng nhau?”
Kiều Khả Nam rên rỉ, thầm nghĩ đã đến đây thì mình cũng tự thành “tiếp phẩm”, đúng là có trốn thế nào cũng không thoát được…