Kiều Khả Nam gọi điện cho Lã Thư Nông, đồng ý nhận case này.
Đây là lần đầu hắn gặp Joanna.
Hắn hi vọng, sau buổi gặp hôm nay mình có thể hiểu được cô. Truyền thông nói, người phụ nữ này suy nghĩ khó lường, thủ đoạn độc ác, hắn đều bỏ ngoài tai. Trước kia, mới chỉ có vài sự việc tác động hắn đã nuốt phải cục tức, Lục Hành Chi ở bên cười nhạo: “Em quá cảm tính, dễ kích động, sao không tự mình điều tra, tự suy nghĩ thử xem.”
Kiều Khả Nam không cam lòng, sau đó dần hình thành tính cách bỏ qua lời nói bên tai, tự mình đánh giá vấn đề.
Hắn đứng ở tư cách ủng hộ tử hình, bước đầu tiếp cận Joanna, chí ít chị cũng chịu nói chuyện. Kiều Khả Nam hỏi xong, đột nhiên ngưng lại rồi nói tiếp: “Đây chỉ là thắc mắc của tôi … Cô không trả lời cũng được.”
Joanna: “?”
Kiều Khả Nam: “Chẳng nhẽ không có ai khuyên cô quên đi, tha thứ?”
Joanna đầu tiên sửng sốt, sau đó cười khẩy: “Mọi người xung quanh tôi đều nói thế … Kể cả có quen biết hay không.”
“…”
“Dựa vào cái gì?” Joanna cười, nhưng ánh mắt không người. “Người bị giết là chồng tôi, nhưng hung thủ còn sống. Tôi dựa vào gì phải quên? Dựa vào gì tha thứ? Hơn nữa …” Cô dừng một lát, nói: “Quên đi, chẳng khác nào tự bóp nghẹt tâm, sống như không hồn.”
Kiều Khả Nam giật mình.
Joanna ấn lên ngực trái: “Tim tôi còn đập, nó vĩnh viễn không chết.”
…
Một ngày mười năm trước, cô và chồng cãi nhau.
Thực ra cũng không phải chuyện lớn, nhưng không hiểu tại sao, cô rất muốn trút giận, như một quả bom, đụng chút là nổ.
Chồng Joanna là người Đông Nam Á, là người Thái Lan.
Hai người gặp nhau khi đến Đài Loan làm việc, anh rất bảnh trai, tuấn tú, lại còn giỏi Tiếng Trung.
Anh làm ở công trường với mức lương thấp, làm những việc nặng không ai muốn làm, còn không được người ta tôn trọng.
Ở Thái Lan anh không có nhà, đến Đài Loan để tìm con đường mới, nếu không được sẽ đi nơi khác, không dám chắc.
Anh nói: “Nhưng mà anh đã gặp em.”
Chuyện hai người ở bên nhau gặp rất nhiều trắc trở. Đài Loan tự nhận là nước dân chủ tự do, không phân biệt giai cấp, nhưng với những người nhập cư, bọn họ lại cảm thấy rất ưu việt, tự cho mình đứng trên đỉnh nhìn người khác.
Nếu như cô kết hôn với người Nhật, Mỹ hay châu Âu … chắc chắn chẳng ai phản đối, nhưng nếu là người Thái Lan, Myanmar, Campuchia, mọi người sẽ không hẹn cùng nghĩ: “Chắc là cưới để được nhập tịch chứ gì?”
Joanna cười lạnh. Những người này đúng là ếch ngồi đáy giếng, Thái Lan bây giờ phát triển cực nhanh, cơ sở hạ tầng mọc lên như nấm, còn Đài Loan đã chạm đến cực hạn, dù có người nước ngoài kết hôn vì nhập tịch, thì trong đó không có chồng cô, anh không từ bỏ quốc tịch của mình.
Tóm lại, hai người kết hôn, không người thân chúc phúc, không tiệc cưới linh đình, chỉ có một bó hoa đồng đăng kí kết hôn, nhân viên làm giấy hôn thú của họ còn hai mắt hồ nghi, giống như tự hỏi có phải cô kết hôn hợp đồng không.
Ngày hôm đó, hai người cãi nhau vì một chuyện rất nhỏ.
Anh muốn gặp cha mẹ cô, trước là đạo nghĩa, sau là lễ phép, dù thế nào cũng nên đi bái phỏng, nhưng Joanna phản đối. Cô không muốn chứng kiến thái độ của cha mẹ đối với chồng mình. Chồng cô nói sẽ chấp nhận, nhưng cô thì không, hai người tan rã trong không vui, chia giường ngủ, Joanna nghe thấy anh thở dài.
Cơ quan của hai người đều làm việc từ sớm, nhưng Joanna không muốn dậy, chồng cô dậy trước, hôn cô một cái, nói: “Anh đi đây.”
Joanna không trả lời.
Anh đi làm, cô cả ngày tâm tình rầu rĩ, giống như đến tháng … Joanna chạy vào WC, kiểm tra băng vệ sinh còn sót lại, sực nghĩ: Tháng trước của mình, là khi nào?
Cô giật mình, lật đật đến khoa sản.
Kết quả kiểm tra nước tiểu có rất nhanh, bác sĩ: “Chúc mừng, chị đã có thai rồi.”
Joanna vui vô cùng, cô rất cần người có thể chia sẻ vui sướng với mình, vì thế cô gọi điện cho cha mẹ, nói: “Con có thai rồi.”
Đầu dây bên kia hơi trầm mặc, cuối cùng mẹ cô thở dài: “Khi nào có thời gian, sắp xếp ăn một bữa cơm đi. Anh ta thích ăn gì? Tôi sẽ tìm cách nấu.”
Con gái gả đi, chỉ mong gặp được chàng rể tốt, bây giờ còn có đứa nhỏ, quan hệ càng thêm vững chắc. Dù muốn hay không, ông bà cũng phải tiếp nhận chàng rể ngoại quốc này rồi.
Việc mừng như vậy, Joanna muốn ngay lập tức báo cho chồng, cô cố kiềm chế, muốn tạo cho anh một kinh hỉ. Đêm đó, cô xuất hết kỹ xảo bản thân, chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Nhưng mà, hôm đó anh không trở về.
Đêm hôm sau, cũng không thấy.
※
Kiều Khả Nam nhớ lại ngày cha mẹ qua đời, tất cả mọi người khuyên hắn quên đi, bởi vì đấu không lại, phán quyết cuối cùng sẽ không bao giờ như hắn mong muốn. Sự thật là vậy, do rượu điều khiển mới đâm chết người, dù thế nào cũng là gây án mạng, thế mà chỉ xử tù treo bảy tháng, phạt mấy trăm nghìn, vụ việc giải quyết xong.
Cha cả đời phục vụ pháp luật, đến cuối cùng, công bằng lại chẳng về phía ông.
Kiều Khả Nam cảm thấy trò hề này quá khốn khiếp. Lúc hiểu ra, nửa đời này hắn đã đối nghịch cha mình, chỉ thích ăn chơi phè phỡn, cuối cùng âm thác dương sai đăng kí vào khoa. Đáng tiếc, bản chất của hắn không phải thịt cá, chỉ có thể làm một luật sư quèn. Học được một thân pháp luật, cho bản thân vào khuôn phép không đúng không sai, dùng những gì học được giúp đúng người.
(Thịt cá: “thịt cá nằm trên thớt”, chỉ những người cúi mình, chịu bắt nạt, Nam không chịu nên làm luật sư quèn thôi)
Hắn đến nhà kho tìm lại cái rương, muốn nhìn hồ sơ năm ấy.
Nó nằm trong một góc khuất, trong thùng còn chứa tất cả kỷ vật ngày xưa của cha mẹ. Hắn chưa kịp dọn cẩn thận, nhưng mở chiếc thùng ra, tất cả đồ vật được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ám ảnh cưỡng chế đến mức không có một khe hở, rõ ràng là dấu vết của Lục Hành Chi.
Hắn run rẩy một hồi, cầm bản án lên ── đóng bụi nhiều năm, bên trên đã lấm tấm ố vàng, ở trên là một tên người, hắn chỉ còn nhớ lờ mờ. Hắn đã quên, thực sự quên.
Từ đây, con người cũ và con người mới đã là hai cuộc sống bất đồng, không liên quan, không truy đuổi.
Hắn đặt đồ vật trở lại vị trí, quyết tâm không thể để Joanna cứ vậy xong đời.
Tim cô ấy còn đập, tỉnh táo thực hiện chính nghĩa của mình, hắn không cổ súy báo thù, nhưng không thể để cô chết.
Vấn đề lớn nhất hiện tại đó là, làm thế nào để hai người có chung suy nghĩ. Kiều Khả Nam rời khỏi nhà kho, lên phòng khách ngồi tra cứu, cực kỳ tập trung. Cho nên, khi Lục Hành Chi trở về, liền thấy quang cảnh nghìn năm có một, không khỏi kỳ quái: “Chăm đột xuất sao?”
Kiều Khả Nam: “Đừng làm ồn em.”
Còn nghiêm túc vậy? Lục Hành Chi vừa bực vừa buồn cười: “Không làm ồn em, chỉ cho em một lễ vật.”
Anh ném tới một phong bì da trâu, Kiều Khả Nam: “Cái gì đây?”
“Nhìn là biết.” Lục Hành Chi nói xong, đi vào phòng.
Kiều Khả Nam mở cái bao ra, đọc nội dung bên trong, mắt trừng lớn.
Hắn vọt vào phòng: “Anh! Anh!”
Lục Hành Chi cau mày: “Tiếng gì như tiếng heo kêu ấy nhỉ?”
Kiều Khả Nam: “…”
Trước đây, mỗi lần hắn kêu “anh”, Lục Hành Chi chỉ hận không thể bổ nhào vào hắn, thao hắn ba ngày ba đêm, bây giờ lại thái độ thế đấy.
Đúng là, tháng năm tàn khốc, lòng người vô tình!
Hắn tan nát cõi lòng thì thào, Lục Hành Chi xì một tiếng, ôm hắn vào lòng, hôn một hơi sâu.
Kiều Khả Nam biến nụ hôn này càng thêm nồng cháy, còn xô Lục Hành Chi ngã xuống giường, nhiệt tình nhổm lên cắn lấy cắn để: “Anh thực sự giúp em nhiều vậy hả?”
Lục Hành Chi bị khí phách hùng hổ của hắn làm cho run rẩy, một chút … chỉ một chút thôi. “Là người ngoài anh cũng sẽ giúp.”
Ồ hố? Anh mà tốt thế? Nhiều nhất chỉ “ám chỉ” thôi. Tuyệt đối sẽ không có chuyện chăm đến tận răng như vậy. Kiều Khả Nam mỉm cười, vuốt ve mặt anh: “Vậy … người ta cũng cảm ơn anh như thế này sao?”
Lục Hành Chi: “Anh thích mới nhận.”
Kiều Khả Nam “Ah?”, Lục Hành Chi lúc này mới xoay người, đè hắn dưới thân: “Chỉ nhận của em thôi.”
“Còn lần nữa, em sẽ bắt hai quả thận của anh phải xuất huyết.” Hắn đứng dậy, quay trở lại phòng khách, lấy tư liệu bên trong, đọc tỉ mỉ.
Hắn nghĩ, hắn đã có cách khiến Joanna phải đồng ý với mình rồi.