Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tinh Bình muốn hẹn đi ăn, nhưng Kiều Khả Nam mời cô đến cơ quan ── nói thật, hắn rất sợ hai vợ chồng nhà này, biết người biết mặt không biết lòng, hắn còn năn nỉ Lâm Triết Sênh về trễ, mở cửa phòng họp, chuẩn bị tinh thần tác chiến.
Vương Tinh Bình: “Có phải anh rất tò mò, tại sao tôi đổi quyết định ly hôn”
Đúng, Kiều Khả Nam tuy bát quái, nhưng vẫn có nguyên tắc, nếu chọc phải phiền phức, tuyệt nhiên không dây vào: “Có cần tôi giúp không?” Hắn coi cô như thân chủ, hỏi.
Vương Tinh Bình lắc đầu, cô cũng rất muốn có người trò chuyện. Kiều Khả Nam quen biết hai người, hiểu tình huống, không nghiêng về ai, hoàn toàn đáp ứng mọi tiêu chuẩn. “Có lúc tôi chợt nghĩ, mười năm hôn nhân chỉ là sự dối trá của anh ta, liền không nhẫn nhịn được, đến một cọng rơm níu kéo cũng không có … Nếu anh ta muốn ly hôn, thì ly đi, nhưng phòng ở và con gái phải về tôi.”
Chính vì thế, cô đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng không ngờ đạp phải tấm sắt, Kiều Khả Nam nhìn qua cũng biết mọi chuyện không thuận lợi.
Hỏi thừa, đối thủ là Lục Hành Chi … Đến bây giờ hắn còn thấy bàng hoàng, không biết Vương Tinh Bình có phải Thiên Lôi đầu thai không.
Kiều Khả Nam: “Con bé tôi có thể hiểu … Nhưng phòng ở … Sao cô kiên quyết vậy?”
Vương Tinh Bình: “Phòng ở và con gái như nhau, bao năm qua tôi bỏ biết bao nhiêu công chăm sóc, giữ gìn nhà cửa sạch sẽ xinh đẹp. Tài sản chỉ là một phần, cốt yếu là, cứ nghĩ đến việc sau này hắn sẽ mang người phụ nữ khác về, ghét bỏ màu sắc hoa văn rèm cửa tôi chọn này nọ, tôi sẽ không chịu nổi …”
Cái này, Kiều Khả Nam có thể hiểu. Ngày trước sau khi chia tay, hắn cũng sắp xếp lại nhà, biến thành không gian thuộc về mình, không muốn có dấu vết của người khác.
“Hắn đã hứa sẽ chia tay với cô gái kia, kết quả …” Vương Tinh Bình thở dài: “Bắt đầu nói dối, kết thúc nói dối, hành động đồng nhất đấy chứ.”
“Lý tưởng của anh ta, tôi chịu đủ rồi.” Vương Tinh Bình lấy một điếu thuốc, như thể đang cầm quân cờ, thản nhiên nói: “Chiếu tướng.”
Mười giờ tối, Lục Hành Chi về nhà, Kiều Khả Nam đang thay nước trong chiếc bình thì anh bước vào, hắn liền hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Thăm hỏi bình thường, giống như mọi ngày, chỉ riêng việc thay nước là chuyện lớn, thường khi hai người cùng nghỉ mới làm.
(Bình nước này là bình bi ve xuất hiện ở tập )
Lục Hành Chi: “Ăn rồi.”
Kiều Khả Nam: “Oh.”
Hắn “Oh” xong tiến lên, xoa cằm Lục Hành Chi, hôn anh một cái ── giống như lập trình sẵn, không hề có cảm tình, ánh mắt không ánh sáng.
Lục Hành Chi hoảng hốt, anh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Kiều Khả Nam thế này, phản ứng trống rỗng, không quát không nháo.
Kiều Khả Nam mệt mỏi, hắn cất bình nước xong, đi vào phòng bếp lấy sữa, Lục Hành Chi đi theo: “…Em có chuyện muốn nói với anh không?”
Nam thân nữ tâm, giác quan thứ sáu quả rất mạnh. Cổ họng Kiều Khả Nam nghẹn ứ, ngụm sữa trong miệng không thể nuốt trôi, sau mới nói: “Anh còn nhớ bạn đại học tên A em kể không? Hôm nay vợ hắn đến gặp em, nói là chồng mình tìm được một luật sư rất khó đối phó, anh đoán xem là ai?”
Lục Hành Chi im lặng.
Kiều Khả Nam uống hết cốc sữa, nói: “Em suy nghĩ thật lâu, chuyện này sao lại kì quái thế.”
Lục Hành Chi là người bận rộn, mấy án nhỏ thế này sẽ không thèm liếc mắt, một tiểu thị dân sao có thể liên hệ với luật sư tài chính top đầu, hợp tác cùng nhau, Lý đội trưởng cau mày, vụ này thực sự không đơn giản.
(Lý đội trưởng: Nhân vật trong phim hình sự Đài Loan đời đầu, cảnh đôi mày rậm của Lý đội trưởng cau lại đã thành câu viral “Lý đội trưởng cau mày, vụ này không đơn giản…”)
“Em rất bực vì hắn tới tìm anh … Kỳ lạ hơn là, anh lại đồng ý nhận.”
Lục Hành Chi cuối cùng cũng đáp: “Nữ thẩm phán kia là học muội của anh.”
“Oh.” Kiều Khả Nam cầm chiếc cốc, “Thế lúc anh nghe hắn kể có cau mày không? Cảm thấy việc này rất khôi hài, như bị Déjà vu chẳng hạn.”
(Déjà vu: Cảm giác gặp phải một hiện tượng đã xảy ra trong quá khứ. Ý Nam là trước kia Nam kể cho anh Chi về chuyện của A, sau đó anh chi lại nhận án Trần Dụ, có cảm thấy quen thuộc, kì khôi không?)
Lục Hành Chi không trả lời, Kiều Khả Nam rửa cốc, tiếng nước rào rào che bới ngữ điệu khô khốc của hắn: “Trần Dụ chưa hủy cam kết với em … Được rồi, em với hắn không kí hợp đồng, chỉ có hứa miệng. Nhưng muốn chuyển ủy thác sang anh hay bất kì ai, việc đầu tiên là phải báo với em một tiếng, hủy trách nhiệm, nhưng hắn không làm, anh cũng biết.”
Vì chuyện Trần Dụ sau lưng tìm người khác, hắn đã lăn lộn khó chịu trên ghế sô pha suốt mấy ngày, càng nghĩ càng không nuốt nổi cục tức này.
Kiều Khả Nam: “Em thắc mắc … Tại sao anh biết hắn chưa giải ước với em, mà vẫn nhận, còn không nói cho em một tiếng. Tất nhiên, đây không phải nghĩa vụ của anh, không làm cũng chẳng sao, nhưng … Đây không phải phong cách của anh.”
Lục Hành Chi cắt ngang: “Em làm không tốt.”
… Kiều Khả Nam nghĩ, hình như mình vừa quên đun sữa, lạnh như băng, dạ dày co thắt, cảm giác khó chịu lan tràn.
Lục Hành Chi rót cho hắn một ly nước nóng: “Tự em cũng hiểu rõ.”
“… Ừ.” Hắn quả thực làm không tốt, từ khi biết Trần Dụ … ngoại tình, hắn đã đặt cậu ta trước vành móng ngựa, thực sự chưa từng nghĩ cách giải tội cho gã … Hôn nhân là chuyện của hai người, ngoại tình tất nhiên có lỗi, nhưng lí do không lường trước được, thậm chí hắn còn chưa hiểu hết Vương Tinh Bình … Không, hiện tại ai hắn cũng không hiểu hết.
Đặt tình cảm vào trong công việc, không phải quan tòa, nhưng đã định tội Trần Dụ, đây là hành động tối kị trong nghề. Đối phương không tin tưởng hắn, đi tìm người khác, cũng là lẽ đương nhiên.
Vấn đề là, Lục Hành Chi thế mà nhận. Hắn không tin Trần Dụ trả được tiền phí của anh, còn nếu để giúp học muội? Nếu Lục Hành Chi tốt bụng thế, Osama bin Laden và Tổng thống Mỹ đã mong thế giới hòa bình rồi. Anh nhận vụ này, chỉ có thể một lý do ── như anh vừa nói, hắn làm không tốt, nên anh dứt khoát thay hắn nhận trách nhiệm này.
“Đưa cần câu, đừng đưa cá. Nếu đổi lại trước đây anh sẽ trách mắng em, sau đó chỉ đạo em làm thế này thế kia, nhưng bây giờ cá đã nấu xong, em ăn vì em yêu anh, không có nghĩa không ăn sẽ chết đói. Em không giỏi bằng anh, anh có bản lĩnh cướp án của em, em không chỉ trích, vì có thể còn nguyên nhân khác …” Hắn hít sâu: “Nhưng em không chấp nhận được.”
Kiều Khả Nam: “Em có thể ỷ lại anh, nhưng không thể phụ thuộc vào anh.”
Hắn nói xong, ra khỏi bếp. Lục Hành Chi nhìn bóng lưng của hắn. Trên tòa, dù đương đầu với án kiện nào, anh đều có thể đổi đen thay trắng, nhưng về nhà, đối mặt với cơn giận của cậu, anh không thể nói nên lời.
Kiều Khả Nam lười, nhưng không ngốc.
Cậu thương anh, cho nên chấp nhận tất cả dục vọng độc chiếm của anh, nếu không có cậu, cuộc sống của anh sẽ chẳng được thế này.
Có khi Lục Hành Chi không nhìn nổi, thúc ép cậu, giục dã cậu, kỳ vọng hai người … đứng cạnh nhau, nhưng rồi phát hiện: Kiều Khả Nam rất ương ngạnh, như cây cỏ dại, vứt ở đâu cũng có thể sống, không theo bất kì khuôn mẫu nào.
Nhưng bỗng có một ngày, Lục Hành Chi chợt nghĩ, hay cứ để như vậy, anh không muốn Kiều Khả Nam “lớn”, miệng lưỡi càng không cần nói, để cậu chỉ vì anh làm việc.
Anh khinh thường người vô dụng, lại sợ Kiều Khả Nam “hữu dụng”.
Rất mâu thuẫn, anh biết.
Lục Hành Chi tháo caravat, trực giác mách bảo việc này chưa xong.
Quả nhiên, khi anh bước vào phòng, Kiều Khả Nam liền nói: “Chúng ta oẳn tù xì đi.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam: “Nếu thua thì ra ngoài, bây giờ em không thể hiểu anh, càng không thể ăn ngủ bình thường với anh … Em không muốn gây gổ, để chúng ta sau này hối hận.”
“…” Lục Hành Chi: “Anh đi ra ngoài.”
Kiều Khả Nam bác bỏ: “Nhanh tới đi.”
Kéo, búa, bao. Lục Hành Chi ra búa.
Anh thua.
“Chờ một chút.” Kiều Khả Nam ngăn lại, yêu sách: “Anh nhắm mắt lại.”
Kiều Khả Nam chơi oẳn tù xì có vài thói quen nhỏ, Lục Hành Chi đọc được, anh cố ý thua.
Anh nắm mắt, hai người hai suy đoán, Lục Hành Chi vẫn thua.
Anh nghĩ thầm, nguy hiểm thật.
Kiều Khả Nam nhìn tay mình nửa ngày, tìm không ra vấn đề. Không thể làm gì khác, hắn mở tủ, giúp anh thu thập hành lý, chuẩn bị tất cả đồ cần thiết, sau đó đẩy người ra khỏi nhà. “Đừng quên chúng ta đã nói.”
Tâm tình Lục Hành Chi rất kém: “Cái gì?”
“Một ngày một đêm ba nghìn, vượt lên mức đó đừng về nhà nữa, em đỡ xót của.” Kiều Khả Nam kéo đầu anh qua, hôn một cái: “Nhớ kỹ, em yêu anh.”
Nói xong, “Pound” một tiếng, đóng cửa lại.
Lục Hành Chi: “…”
_Hết_
Lời hứa ngày đêm ba ngàn: Do tui làm cóc nhảy nên chỗ này sẽ hơi lạ, thực ra chú Lục từng bỏ nhà ra khách sạn ngủ một lần rồi (「・ω・)「
Meme Lý đội trưởng cau mày