“Ngoan, em đi chơi đi, một lát anh lại tìm em!” Trương Lâm Tú hôn nhẹ lên môi Vũ Hiếu Minh, ôn nhu dặn dò.
Vũ Hiếu Minh gật đầu, nắm nhẹ tay anh:
“Đừng mạnh tay với Lâm Quỳnh!”
Anh ta vừa dứt lời, Trương Lâm Quỳnh ở bên cạnh đã gào thét ầm ĩ:
“Bỏ em ra! Bỏ em ra!” Cô vùng vẫy, muốn rút cánh tay đang bị Trương Lâm Tú nắm chặt, nhưng anh ta dường như không có ý buông cô ra, chỉ hừ giọng:
“Em giỏi lắm, dám ăn mặc như thế này đến bữa tiệc quan trọng của bố. Bây giờ anh lôi em đi thay dạ phục, không chỉnh trang đàng hoàng đừng mong sau này được yên!”
Nghe nhắc đến bố, Trương Lâm Quỳnh bỗng chốc yên tĩnh lại, cô bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng đi theo Trương Lâm Tú.
“Tiểu thư, đây là dạ phục của cô!” Liza - trợ lý của Trương Lâm Tú đưa cho cô một bộ váy dạ hội phải dài đến gót chân Trương Lâm Quỳnh. Bộ váy màu hồng nhạt, bên ngoài là lớp sa tanh đính đá rủ thành từng tầng, trông như những đợt sóng biển đang nhấp nhô. Trương Lâm Tú rất cưng chiều em gái, nhưng không có nghĩa là sẽ cho cô ăn mặc mát mẻ. Vậy nên ặc dù bộ váy này cúp ngực, nhưng anh vẫn bắt trợ lý mặc cho Trương Lâm Tú chiếc áo choàng nhỏ ôm sát eo ở bên ngoài.
Trương Lâm Quỳnh nhắm mắt cho Liza chải mi giúp mình, lầm bầm:
“Thật phiền phức!”
Nửa tiếng sau.
Trương Lâm Tú mất kiên nhẫn gõ gõ cửa:
“Xong chưa?”
“Ra đây đây thưa sếp!” Tiếng Liza từ bên trong vọng ra.
“Cạch” cửa phòng mở ra, Trương Lâm Quỳnh một thân dạ phục dài đến gót chân, đi đôi giày cao gót màu trắng, cổ đeo dây chuyền đính ngọc lục bảo quý giá. Mái tóc búi cao trên đỉnh đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần.
Trương Lâm Tú ngây người trong chốc lát, mắt đầy vẻ hài lòng. Một lúc sau, anh chậm rãi gật đầu:
“Tốt lắm! Mọi người đang chờ chúng ta. Đi thôi!”
Trương Lâm Quỳnh ngoan ngoãn cúi đầu, gõ từng bước tao nhã xuống nền đá. Về khoản giả danh thục nữ, cô đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất!
Đi được một lúc, những tiếng ồn ào náo nhiệt từ sảnh chính đã lọt vào tai. Trương Lâm Quỳnh khoác tay anh trai, lưng ưỡn thẳng không chút cứng ngắc, cô nở một nụ cười lịch sự, bước từng bước nhỏ nhẹ mà vững vàng sánh vai cùng Trương Lâm Tú.
Từ cửa chính đi vào, gặp mấy người quen biết, Trương Lâm Quỳnh đều gật đầu coi như chào hỏi. Khí chất của cô bình tĩnh, hẳn là đã quen thuộc với những bữa tiệc như thế này. Nhìn cô, ai mà nhận ra đây là cô gái quái nhân còn đang đi tìm pê đê nữa chứ?
Trương Lâm Tú đưa cô đến giữa sảnh, còn mình thì sánh vai với Vũ Hiếu Minh lên khán đài.Chẳng mấy chốc, những tiếng ồn ào phía dưới đã dần dần tắt hẳn. Trương Lâm Tú hài lòng cười, cất giọng trầm trầm nói vào micro:
“Xin cảm ơn các vị đã có mặt hôm nay trong buổi lễ kỉ niệm năm thành lập công ty của chúng tôi...”
Trương Lâm Quỳnh vẫn duy trì nụ cười lịch sự, ánh mắt chăm chú dõi lên khán đài, nhưng tâm hồn thì đã trôi lơ lửng đến tận đâu đâu. Thấy mười lăm phút trôi qua, Trương Lâm Tú vẫn đang phát biểu, Trương Lâm Quỳnh tao nhã cầm ly rượu vang đỏ, thong dong bước đến quầy ăn. Từ sáng đến giờ náo loạn một trận, đến giờ cô còn chưa nhét được cái gì vào bụng đây!
Nhà Trương Lâm Quỳnh chỉ có hai đứa con, là cô và Trương Lâm Tú. Tuy nhiên, việc Trương Lâm Tu quyết định sống thật với bản thân, chấp nhận làm người của thế giới thứ ba đã khiến cho bố cô một trận đau đầu rồi. Bây giờ ông chỉ còn lại đứa con gái duy nhất này, nói không cưng chiều là nói dối, tuy nhiên, ông vẫn bắt cô phải giao tiếp, có mối quan hệ rộng, học cách kinh doạnh, quản lí, với mục đích, hai anh em cùng chia tài sản!
Nhìn thấy Trương Lâm Quỳnh một mình đi ngang đi dọc, một số người cũng có tâm ý muốn làm quen. Dù sao thì trên thương trường, kiếm lấy một đồng bọn tốt hơn vơ lấy một kẻ thù.
Trương Lâm Quỳnh đã quen với những ánh nhìn như thế này, cô chỉ cười nhợt nhạt, trong mắt lóe lên phiền chán như có như không, chuyên tâm vào việc lấp đầy cái bụng của mình.
Đang ăn thoải mái, bỗng, từ bên cạnh Trương Lâm Quỳnh xuất hiện một thân hình cao lớn, giọng nói trầm thấp phả vào bên tai cô:
“Xin lỗi! Có thể giúp tôi một chút được không?”