Ở trang viên Voldemort, hai vị chủ nhân trải qua Lễ Giáng Sinh cực kỳ vui vẻ.
Voldemort không yêu cầu Harry tham gia buổi tiệc đêm Giáng Sinh, tối đó Harry và Nagini ở trong phòng xem phim; Tiếp theo Harry và Voldemort cùng nhau trải qua đêm giao thừa hạnh phúc, đến nhà hàng ngon nhất ở London dùng bữa, cuối cùng là đi nghe nhạc, tóm lại, tâm trạng hai người rất vui vẻ, đều cảm thấy sự tồn tại của đối phương là hạnh phúc lớn nhất của mình.
Về chính trị, Harry không tận lực tránh đi, cũng không cố ý tiếp xúc, chỉ là Voldemort có lúc vô ý hay cố ý nói cho cậu nghe. Tình hình thế giới pháp thuật so với hai năm trước đã căng thẳng hơn, một số bộ phận Tử thần thực tử và Hội phượng hoàng đã biểu hiện ra bên ngoài, tấn công lẫn nhau, để bảo vệ những bộ phận khác không xảy ra tổn thất, hai bên không có động tĩnh gì – hoặc là nói cứ để mặc thực lực hai bên lộ ra ngày càng nhiều. ” Đều là những bộ phận bên ngoài, không có chỗ dùng.” Voldemort cười nói, rất vui vẻ nhìn tình cảnh trước mắt – Harry ngồi trên sofa, đầu của Voldemort gác trên đùi Harry, chân Harry thẳng tắp lại mềm mại, gối thật thoải mái – đây là quyền lợi hắn tranh thủ được mấy ngày hôm nay, vô cùng đáng giá. ” Không chạm đến lợi ích chính. Hai bên vẫn còn thăm dò, vừa tập hợp sức mạnh, vừa loại trừ những thứ vô dụng. Hiện tại ta phải làm chính là chờ đợi. Dumbledore là ai? Ta chắc chắn ông ta sẽ lật con bài quan trọng nhất ở thời khắc mấu chốt, ta chờ, ta chờ đến lúc đó, ta cùng ông ta đấu trận cuối cùng, ta và ông ta, chỉ có một người có thể sống.”
Buông quyển sách [Nguồn gốc pháp thuật] trong tay, tim Harry đập loạn nhịp, chỉ có một người có thể sống? Câu nói này quen thuộc cỡ nào, quen thuộc đến mức cậu đột nhiên thốt ra. ” Nếu…… Ngươi chết……” Cậu nói không nổi nữa, trong lòng đau khổ mà chua xót.
” Ta sẽ không chết. Ta sẽ mang thế giới này dâng cho em, sau đó vĩnh viễn cùng em bên nhau.” Voldemort nắm tay Harry, nắm chặt, khóe miệng là nụ cười tràn đầy tự tin tràn, đôi mắt đỏ tươi hiện lên sự kiên định. Harry là báu vật hắn chờ đợi bao nhiêu năm, hắn tuyệt đối không buông tay, sẽ không để Harry lặp lại cuộc sống đau khổ.
” Ừ…… Ta tin ngươi.”
Kì nghỉ trôi qua, lớp thực hành đặc biệt phòng chống nghệ thuật hắc ám đã trở lại, đầu tiên là học ba lời nguyền không thể tha thứ. Chương trình học này Harry không bắt James thực hành trước, một cậu bé vừa mới học ba lời nguyền ác độc như thế không thể nào quen với việc giết chóc. Tuy trước kia cậu không chỉ một lần đưa ếch hay giun đi gặp Merlin, thậm chí giết vài con chó nhỏ con mèo nhỏ, nhưng đó là kết quả lúc vô thức, lúc ấy cậu cũng không biết hành động của mình có nghĩa gì, hôm nay trưởng thành cậu đã hiểu rõ, thấy hai mắt của con chuột nhỏ đều là tuyệt vọng, bị Harry dùng các các cách khác nhau giết chết hoặc là nhìn thấy chúng nó nhận lời nguyền tra tấn mà toàn thân run rẩy hét lên, mà cậu không chỉ một lần sử dụng thần chú lên người con chuột nhỏ đáng thương, James rất khó có thể tiếp thu.
May mắn ngay từ đầu Harry không có ý định để James thực hành chuyện khó khăn như vậy, bởi vì cậu cần dạy học sinh làm sao chống lại lời nguyền chết chóc, nói không chừng có đôi khi còn tự thể nghiệm lời nguyền không thể tha thứ của các học sinh để giúp họ sửa chữa sai lầm, mấy cái này mà do James làm thì rất nguy hiểm.
Số con nhện trong rừng cấm không còn nhiều lắm. Dù Nagini không có hứng thú với hương vị của con nhện, nhưng nó lại thích phóng độc vào chúng, sau đó vui vẻ nhìn những con nhện đó chết đi – do đó Hagrid thường xuyên vào rừng cấm, muốn bắt cho được hung thủ khiến mấy con nhện căm hận. Vì thế mà Harry chỉ có thể sử dụng chuột bạch, nhưng sau khi mấy con chuột nhỏ này trải qua khóa học, ngay cả còn mèo của Filch cũng không thèm nhìn.
Harry có thể cảm giác được Lily giữ khoảng cách với cậu, chỉ là trực giác. Khoảng cách giữa bọn họ vốn đã cách xa nhau ngàn dậm, hôm nay lại càng xa. Mà ngược lại, số lần James và cậu nói chuyện tăng lên rất nhiều, khi nói chuyện cũng nói đến rất nhiều chuyện riêng tư, khoảng cách giữa hai người ngắn lại không ít, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn rất nhiều, tình hình có vẻ rất tốt. Harry không dùng chiết tâm bí thuật với James nữa, cậu đã từng sử dụng lúc trước rồi, hơn nữa cậu nghĩ mình cũng hiểu được hành vi của James – giả làm bạn tốt của cậu sau đó tìm thông tin tình báo! Trùng hợp là cậu cũng có dự định giống James, Harry đắc ý nghĩ. Nhưng Harry lại không từng nghĩ rằng, tâm tư của thiếu niên dễ dàng thay đổi – Harry đã qua cái tuổi này, hoàn cảnh này, bầu không khí này, quá xa quá xa.