Đêm khuya, Voldemort về tới trang viên, tắm rửa đơn giản, sau đó hắn tới phòng ngủ. Giường lớn buông màn, Harry đã ngủ. Harry khỏe mạnh chưa từng đi ngủ sớm như vậy, nhưng hiện tại Harry chỉ có thể dùng giấc ngủ để làm chậm sinh mệnh đang dần suy yếu. Voldemort cởi áo ngoài, lên giường, nhẹ nhàng ôm thân thể gầy yếu của người yêu vào trong lòng.
Lily Potter đã có mang tháng, vì James Potter thúc giục nên tạm thời nghỉ việc, ở tại nhà Potter dưỡng thai, người khởi xướng chẳng biết gì mà vui sướng, còn Harry đáng thương của hắn vì muốn đưa trẻ kia khỏe mạnh lớn lên mà trả giá quá đắt! Thân thể Harry càng thêm gầy yếu, tinh thần suy sụp từng ngày, nếu không phải hắn và Snape dùng pháp thuật và ma dược giúp tinh thần của Harry hồi chuyển một chút, hiện tại chỉ sợ Harry không còn sức lực xuống giường đi lại.
Nhẹ nhàng lấy tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Harry, thật cẩn thận cảm nhận hô hấp bình ổn của cậu, tâm linh Voldemort chống đỡ với sự dày vò trước nay chưa từng có.
Vốn nghĩ rằng hắn và Harry có thể ở bên nhau thật lâu, sau khi chiến tranh chấm dứt, hai người có thể đi khắp nơi, đi vòng quanh thế giới, thế giới pháp thuật và thế giới Muggle. Bởi vì hắn có pháp thuật mạnh nên không sợ thời gian trôi qua, Harry cũng vậy, hai người vẫn luôn nghĩ vậy. Nhưng một đêm mùa đông kia, Harry rơi nước mắt thẳng thắn nói mọi chuyện khiến ảo tưởng tốt đẹp của hắn biến thành bọt nước, tuy hắn có thể giải thích bí ẩn của Harry: Vì sao trước tuổi Harry giống như không tồn tại trên thế giới; vì sao Harry nhỏ tuổi lại có pháp thuật mạnh như thế; vì sao Harry hiểu được nhiều pháp thuật và ma dược tiên tiến như vậy…… Nhưng nếu có thể, nếu được chọn lựa, hắn tình nguyện chọn cái gì cũng không biết, chỉ cần Harry khỏe mạnh, tinh thần dồi dào, mà không phải như bây giờ, giống như búp bê sứ dễ vỡ, lúc nào cũng có thể mất đi sinh mệnh.
Hắn đã tìm đọc hết tất cả các loại sách cũng tìm không thấy cách có thể giải quyết tình trạng của Harry, pháp thuật và ma dược hiện giờ chỉ có thể giúp Harry kéo dài một chút sức lực sống trên thế giới. Thấy Harry từng ngày suy yếu, nhưng không có cách nào! Lúc nào cũng vậy, hắn tự hứa với mình phải bảo vệ Harry không bị chút tổn thương nào, đều là lời nói suông, Quidditch World Cup cũng thế, cuộc thi tam pháp thuật cũng thế, hôm nay lại như vậy. Hắn vĩnh viễn chỉ có thể bị động hưởng thụ sự vui vẻ mà Harry mang đến cho hắn, nhưng không thể thực sự vì Harry làm cái gì, việc hắn làm được chỉ là nhỏ nhặt, mà liên quan đến tính mạng của Harry hắn lại bất lực. Lúc này thậm chí hắn không thể bỏ hết công việc, toàn tâm toàn ý thực hiện dự định đi vòng quanh thế giới cùng Harry, thậm chí còn để Harry mang theo bệnh mỗi ngày đến St.Mungo ổn định thế lực, chỉ đạo Nicolas. Hắn không thể để cố gắng của Harry biến thành vô nghĩa?
May mắn hắn không chỉ có một mình, hắn còn vô số phù thủy theo hắn, trong số đó có rất nhiều người xuất thân từ gia tộc máu trong lâu đời. Tàng thư mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm vượt xa số sách hắn thu thập mấy chục năm qua, những thứ này càng hắc ám, càng quỷ dị nhưng càng hữu hiệu cho việc tạo ra ma dược và pháp thuật hắc ám hắn cần. Chỉ cần có thể cứu Harry, chỉ cần có thể giúp Harry tiếp tục sống khỏe mạnh, hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Harry khẽ động, hai mắt mờ hồ nhìn Voldemort, tay tự động ôm lấy eo nam nhân, nở nụ cười nhẹ nhàng, “Voldy, ngươi đã về. Ta rất nhớ ngươi.”
” Ta cũng nhớ em, Harry.” Voldemort nhẹ nhàng hôn lên trán Harry, vì nụ cười này, hắn sẵn sàng trả giá.