Sau bữa cơm chiều, Voldemort rời khỏi trang viên Voldemort, đến trụ sở của Tử thần thực tử giải quyết công việc, Harry trở lại thư phòng ngồi bên lò sưởi đọc sách, đây là việc giải trí lúc này của cậu, việc luyện tập pháp thuật hay nghiên cứu ma dược đã bị Voldemort cấm tiệt. giờ là thời gian Voldemort quy định cậu phải lên giường đi ngủ, vì thế cậu thả sách xuống, cuộn lại áo choàng, chậm rãi trở về phòng ngủ. Trên giường, cậu định trực tiếp ngủ, đột nhiên nhớ tới một việc. “Kính hai mặt tới đây.” Cậu vẫy vẫy đũa phép.
“Sev, cậu ngủ chưa?” Cậu nhìn vào kính hai mặt nói.
Mặt Snape xuất hiện ở trên kính hai mặt, vừa đi dạy vừa nghiên cứu ma dược mới cho Harry khiến hắn gầy đi không ít. Đôi mắt sắc bén dò xét Harry từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt của hắn có chút uể oải, “Harry, tình huống của cậu càng ngày càng xấu.” Hắn bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Harry cong khóe miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn, an ủi bạn tốt, “Sev, tớ quả thật gầy một chút, nhưng tinh thần của tớ tốt lắm. Cám ơn ma dược của cậu.”
Snape lắc lắc đầu, lại nhìn toàn thân Harry, lại lắc lắc đầu, đôi mắt âm u không che dấu được bi thương. Lần trước hắn cùng Voldemort kiểm tra cho Harry, Harry tốt hơn nhiều, hiện tại Harry so với người chết không khác bao nhiêu, hắn không hề nghi ngờ chuyện hai tháng nữa Harry sẽ bị tử thần đưa đi. Đáng sợ chính là, hắn không tìm ra bệnh gì khiến sinh mệnh của Harry suy tàn nhanh như vậy, kiểm tra, thân thể Harry khỏe mạnh, không có bệnh tật, sinh mệnh của Harry trôi đi thật bình thường, giống như một lão già chờ đợi ngày chết – nhưng rõ ràng Harry mới tuổi! Dưới tình huống này, Snape không có hy vọng có thể chữa khỏi cho Harry, pháp thuật và cách trị liệu hiện tại không phục hồi được sinh mệnh cho cậu, hắn chỉ có thể làm hết khả năng mà thôi. Nhưng mỗi một lần thấy bộ dáng Harry ngày càng tiều tụy, hắn vô cùng khổ sở, có lẽ Harry quá vĩ đại, vĩ đại đến mức Merlin cũng phải ghen tị, nên cướp đi sinh mệnh của cậu. Mà Snape, trơ mắt nhìn bạn tốt từng bước bước đi đến tử vong, hắn cũng cảm nhận được dày vò cùng thống khổ. “Không cần an ủi tớ, Harry. Cậu càng nói như vậy tớ càng thấy tớ vô dụng.”
Trong lúc nhất thời, hai người im lặng không nói gì.
Vài giây sau, Harry thoát khỏi tâm trạng bi ai, trước khi chết cậu đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, cho dù cũng lưu luyến, cũng không muốn, cũng đấu tranh, nhưng cậu cũng chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tử thần. Cậu không muốn có gì tiếc nuối rời đi, hơn nữa cậu không hy vọng những người quan tâm và yêu thương cậu tiếc nuối cùng bi thương. Chuyện cậu chuẩn bị nói với Snape rất thích hợp phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc này, chuyện của người kia đủ để Snape phân tâm. “Sev, nói cho cậu một tin tức quan trọng, Voldy bắt được Remus Lupin.”
” Cái gì?!” Trên khuôn mặt luôn lạnh như băng của Snape xuất hiện vết nứt nghiêm trọng, hai mắt mở to, tiếng hô khiến Harry khó có thể chịu được, “Cậu nói cái gì? Chủ nhân bắt được…… Lupin? Sao tớ không biết?”
Harry xoa xoa lỗ tai, rất thông cảm vì chúng nó vừa mới bị người nào đó hành hạ. Hiệu quả rất tốt, tinh thần bạn tốt đã phấn chấn, vượt quá sự tưởng tượng của cậu. Lắc lắc đầu, cậu nói, “Cậu không nghe sai, Sev, Voldy đã bắt được Remus, Voldy nói cho tớ.”
Snape mất không ít thời gian đã tiếp nhận tin tức khiếp sợ này, sau đó lo lắng hỏi Harry, “Hắn…… Hắn, có chết hay không?”
” Đương nhiên sẽ không.”
” Hắn có bị thương nặng hay không?”
Harry lắc đầu. “Hắn không bị thương nặng. Voldy nói cho tớ, đều là vết thương ngoài da, trị liệu một chút sẽ hoàn toàn khôi phục.”
Snape như trút được gánh nặng, Remus không bị thương nặng là được. Tâm tình vừa thoải mái, thì một vấn đề lập tức nổi lên trong lòng: Tử thần thực tử cài vào Hội phượng hoàng hồi báo, Remus là một thành viên bên ngoài, nhiệm vụ chấp hành đều không quan trọng, biết được tin tức bên trong cũng ít nhất, dựa theo ý định của Voldemort, người không có chút giá trị lợi dụng như vậy, liền tiêu diệt. Nhưng căn cứ theo lời Harry, Remus bị bắt nhưng không bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ Tử thần thực tử vây bắt hắt còn bị thương nặng hơn. Hiển nhiên là do Voldemort dặn dò, vì sao lại làm như vậy chứ?