rở lại trang viên, Voldemort bị Harry giữ lại, “Thế nào, Remus có nói không?” Cậu vội vàng hỏi.
Voldemort nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bình thường có vẻ yếu đuối, không ngờ lại cố chấp như vậy. Dù ta nói thế nào, hắn vẫn không chịu nói.”
Harry yên lặng thở dài, cậu biết Remus ngoài mềm trong cứng, nhưng không ngờ lại có thể tàn nhẫn như thế, Remus vẫn kiên trì giữ vững hứa hẹn với James và Lily. “Không có cách nào làm hắn nhanh chóng nói ra sao?”
“Có.” Voldemort nghiêm túc gật đầu, “Nhưng chắc chắn em sẽ không đồng ý.” Làm giả trí nhớ Harry còn có thể cho phép, chứ nặng tay một chút Harry liền giận dữ.
Im lặng trong chốc lát, Harry chậm rãi đi đến bên cửa sổ, không khí lạnh ban đêm thổi vào mặt. Bầu trời đầy sao, ánh sáng trải lên hồ sâu xanh biếc. “Không biết vì sao, ta vẫn cảm giác có chuyện gì đó không tốt, về đứa nhỏ kia. Có thể nhanh chóng khiến Remus mở miệng là tốt nhất, đêm dài lắm mộng, có một số việc có lẽ quyền chủ động không nằm trong tay chúng ta.” Sau khi tỉnh lại, cảm giác bất an mãnh liệt chờn vờn quanh cậu. Không phải vì cậu, mà là vì đứa nhỏ của Lily. Theo lý thuyết, đứa nhỏ kia ở nơi vô cùng an toàn, còn có Hội phượng hoàng bảo vệ, không xảy ra vấn đề gì, nhưng cậu luôn luôn lo sợ, giống như có chuyện gì đó sẽ đến với đứa nhỏ kia, chuyện không tốt. Cậu không biết là chuyện gì, nhưng cậu tin vào trực giác của mình, đây là kinh nghiệm cậu có được sau năm sinh tử, không phải khoe khoang, dù là Voldemort cũng không có trực giác linh mẫn như cậu.
Nếu Harry đủ tàn nhẫn, hắn có thể làm được, Voldemort đau đầu nghĩ. Nhưng miệng vẫn đáp ứng, “Được, tháng sau ta nhất định khiến Lupin mở miệng.”
Lại hoàn toàn thanh tỉnh sau một lần trăng tròn, Remus ngửi thấy mùi thức ăn đã muốn nôn ra, hắn cảm giác yết hầu tràn ngập hương vị thịt sống và máu, vị tanh khiến hắn ghê tởm. Từ từ cuộn người lại, hắn cố gắng ám chỉ chính mình: “Mọi việc mày làm là vì hòa bình của thế giới, mọi việc mày làm là có lý do, đợi chiến tranh chấm dứt mày sẽ lấy cái chết đền tội, cho nên bây giờ mày phải kiên trì, phải kiên trì!” Tầm mắt hắn mờ mịt, những việc hắn làm lúc này, có gì khác Tử thần thực tử chứ? Dù hắn nói cho chính mình, hắn bị buộc phải giết người, hắn kiên trì là vì chính nghĩa, nhưng đây rõ ràng là mạng người, nhiều người chết dưới tay hắn như vậy…… Còn có trẻ con, trẻ con vô tội, những đứa trẻ ngây thơ trong sáng, chúng nó có gì sai mà phải chết dưới tay hắn? Bị buộc phải giết người, lý do này không đủ để hắn thản nhiên đối mặt với mọi chuyện?
Hắn càng cuộn chặt mình, hai mắt ngập nước, hắn có thể không biết xấu hổ mà thuyết phục mình như vậy sao?
Dù hắn không tình nguyện, nhưng hắn vẫn bị mang đến trước mặt Voldemort, nhìn thấy nam nhân đầy ác ý ngồi trên vương tọa, lòng hắn thắt lại, hương vị máu tanh lượn lờ quanh chóp mũi, hắn lại muốn nôn mửa.
Đũa phép của Voldemort nhắm thẳng vào Remus, trong đầu của Remus đột nhiên xuất hiện một đoạn trí nhớ, sắc mặt của hắn không ngừng biến hóa, đầu tiền là đỏ sau đó biến xanh rồi chuyển thành đen, cuối cùng trắng bệch. “Ọc” Rốt cục, hắn nhịn không được, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn mửa, cho đến khi nôn ra dịch mật, chỉ còn lại nước trong.
“Biểu hiện lúc này của ngươi thật sự rất được, Lupin, ngươi khiến ta rất bất ngờ.” Voldemort cười tà ác, “Ngươi làm ra chuyện khiến kẻ khác phải sợ hãi, ngươi nói, ta nên ban thưởng cho ngươi thế nào? Ngươi không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của chính mình, hơn nữa những người sói ngươi tạo ra cũng hoàn thành nhiệm vụ của họ vô cùng xuất sắc. Ta dám nói, với tốc độ như vậy, có lẽ một mình ngươi có thể đánh tan Hội phượng hoàng.” Hắn cười, vừa lòng thấy thân thể của Remus run lên. Hắn đi xuống, chậm rãi đến trước mặt Remus, khẽ khom lưng, nói nhỏ bên tai Remus, “Có lẽ, trăng tròn tiếp theo, ta nên sắp xếp cho Sirius Black gặp ngươi.”
Remus hoảng sợ ngẩng đầu, “Không! Ngươi không thể làm như vậy!”
Voldemort hơi lui về phía sau, lạnh lùng nói: “Vì sao ta không thể làm như vậy? Tuy Sirius Black là người của gia tộc Black, nhưng hắn phản bội gia tộc, vợ chồng Black đã đuổi hắn khỏi nhà, hắn không phải thuộc hạ của ta, ta xử hắn thế nào ai dám phản đối?”
Remus vô lực gục đầu xuống, hiểu được lời Voldemort nói là sự thật, hắn có thể giết chết bạn tốt nhất của mình.