Harry ôm Daniel đi vào Hogwarts, cửa mở, Snape – so với trước kia đã mất đi vài phần lạnh lùng, hướng Harry cười cười, “Mau vào.”
“Sev!” Harry một tay ôm Daniel, một tay ôm chặt Snape, “Đã lâu không gặp, bạn già, mấy ngày nay cậu ở phòng thí nghiệm sao?”
Từ lúc bắt đầu liên hệ với thế giới Muggle, Snape đã phát hiện được phương pháp nghiên cứu nghệ thuật hắc ám và ma dược mới, thường xuyên ở phòng thí nghiệm, một hai tháng không ra ngoài, khiến Remus nhiều lần nhờ Harry hỏi thăm sức khỏe hắn.
Snape giả cười, “Tớ ở Washington của Mỹ, một cơ sở thí nghiệm hóa học tầng, ngày hôm qua mới trở về.”
“Gặp Remus chưa?”
Nụ cười của Snape lập tức trở nên chân thành, “Đương nhiên. Hiện tại hắn càng ngày càng thích ứng với cuộc sống ở trang viên Snape, nghiễm nhiên là một vị chủ nhân khác của trang viên.”
“A, cuối cùng như ý nguyện của cậu.” Harry trêu chọc. Tuy nói cùng Snape xác định quan hệ người yêu, nhưng mới đầu Remus vẫn không quá thích ứng vì bên cạnh mình là Tử thần thực tử, được Snape chậm rãi dẫn đường hai năm, rốt cục người sói cũng chấp nhận, Harry cảm thấy vui cho bạn tốt của mình.
“Như vậy, lần này cậu đến bảo vệ tớ?” Harry nghiêng đầu, nghịch ngợm hỏi.
Snape bĩu môi, “Tớ phụng mệnh bảo vệ Daniel, cho nên những người khác, tự cầu phúc cho mình thì tốt hơn.”
“Sev thật keo kiệt.”
Hai ngày sau, tuyết bắt đầu rơi lả tả, chỉ trong một ngày Hogwarts đã phủ đầy tuyết trắng xóa. Daniel thích tuyết, đứa nhỏ mặc áo choàng chạy tới chạy lui trong trường, Snape đuổi theo phía sau.
“Đáng chết!” Snape thở hổn hển, hung hăng mắng, nhét Daniel vào trong lòng Harry, “Đứa nhỏ của mình thì tự mình chăm sóc! Đúng là cha mẹ không có trách nhiệm!”
Harry cười trộm, “Sev, là cậu nói mà, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Daniel, đương nhiên phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh nó.”
“Tớ ghét trẻ con!” Snape hung dữ nói, sau đó hướng Daniel lắc lắc đũa phép, “Tên nhóc, lần sau ngươi không nghe lời, ta dùng đũa phép đốt mông ngươi!”
Daniel chăm chú nghe hắn nói, đột nhiên vươn tay bắt lấy đũa phép, cười rộ lên.
“Ngươi có nghe ta nói hay không……” Snape vô lực lẩm bẩm, khiến Harry cười nghiêng ngả.
Vào đêm, Hogwarts đã tắt đèn, nơi nơi tối như mực, Harry bị một trận rung động làm tỉnh giấc. Lòng cậu không yên, bóng ma điềm xấu bao phủ cậu. Cậu nhanh chóng thay y phục Muggle, ôm lấy đang Daniel ngủ say, cho nó một câu thần chú hôm mê, sau đó lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài.
Vài phút sau, Snape ở phòng bên cạnh cũng yên lặng đi tới, không ngoài ý muốn nhìn thấy Harry, nhẹ nhàng gật đầu với Harry, hai người chia nhau hành động.
Harry giao Daniel cho gia tinh, không còn cách khác, có lẽ lát nữa phải chiến đấu, Daniel ở cạnh cậu thì cả hai sẽ nguy hiểm.
“Ta ra lệnh cho các ngươi phải bảo vệ thiếu gia Daniel, dùng tính mạng của các ngươi bảo vệ nó!” Harry nghiêm túc nói, biểu tình có chút hung dữ.
Bình thường Harry luôn dịu dàng ấm áp, hôm nay phát hiện Harry cũng có vẻ mặt của Voldemort, gia tinh bị dọa phát run, một gia tinh dũng cảm hơn bước lên ôm lấy Daniel, thề thốt cùng đồng bọn dùng tính mạng bảo vệ nó.
Lúc này Harry mới thả lỏng, nhanh chóng nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ, giống như một con ưng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất trắng xóa.
“Hoan nghênh, khách nhân đêm khuya tới, mong rằng các vị đừng che dấu mình, xuất hiện đi. Ta, Harry Potter, chân thành hoan nghênh các vị đã đến.”
Đũa phép của cậu xuất hiện một đốm lửa nho nhỏ, trong nháy mắt, cả Hogwarts sáng rực rỡ như ban ngày. Liên tiếp là ánh sáng pháp thuật xẹt qua, hàng trăm người ngã xuống từ các tầng lầu ở Hogwarts, mặt đất trống không bỗng chỗng đầy ắp người.
Đám người nhanh chóng chia nhau, một nhóm vây phía sau Harry, một nhóm đứng đối diện với cậu.
Snape ghé vào tai Harry, nói nhỏ: “Là Hội phượng hoàng, không biết bọn họ vào bằng cách nào, sau đó lên đây.”
Harry gật gật đầu, cao giọng nói: “Hội phượng hoàng đêm khuya tới chơi, sao phải trốn tránh như thế?”
Sau câu hỏi, một bóng người cao gầy kéo áo choàng xuống, Harry và Snape nhìn nhau.
Dumbledore!