Khi ấy hai anh em đánh với Huỳnh Bào ba mươi hiệp cầm đồng, là nhờ sức chư thần phò hộ.
Nói về Tam Tạng bị trói đương sầu thảm khóc than, xảy thấy người đàn bà quốc sắc, bước lại vịn cây trụ mà hỏi rằng:
- Thầy ở đâu mà đến đây, vì cớ nào mà bị trói?
Tam Tạng ngó thấy nàng ấy chừng ba mươi, liền nói rằng:
- Cô ôi! Tôi đã tới số, mới khiến đến đây mà nạp mình. Muốn ăn thịt thì ăn, hỏi làm chi cội rễ?
Nàng ấy nói:
- Tôi chẳng hề ăn thịt người ta, nhà tôi ở phía tây, cách chừng dặm. Tên là Bá Hoa Tu, công chúa thứ ba nước Bửu Tượng, mười ba năm trước, tiết trung thu, tôi thưởng nguyệt giải khuây, bị Huỳnh Bào nổi một trận gió bắt tôi về làm vợ, đã có con. Từ ấy đến bặt tin, nên tôi nhớ cha mẹ lắm. Chẳng hay thầy ở đâu đến đây? Tam Tạng nói:
- Tôi là thầy sãi nước Ðại Ðường, vâng chỉ vua đi thỉnh kinh Tây Vức. Ði mới đến đây, rủi bị nạn. Chúa động hăm bắt hai người đồ đệ tôi nữa mà ăn thịt một lần.
Bá Hoa Tu cười rằng:
- Xin sư phụ đừng lo, thiệt thầy đi thỉnh kinh, thì tôi cứu được. Nếu thầy qua Tây Phương thì đi ngang nước Bửu Tượng, thuận đường tôi gởi lén một phong thơ, mà thăm phụ vương với mẫu hậu, thì tôi biểu nó tha thầy.
Tam Tạng gật đầu nói rằng:
- Nếu Công Chúa cứu được bần tăng, thì tôi đem thơ tới chỗ.
Bá Hoa Tu trở vào viết thơ phong kín, đến mở trói cho Tam Tạng rồi đưa thơ.
Tam Tạng lãnh thơ, bái và nói rằng:
- Nhờ ơn Công Chúa cứu mạng, tôi quyết đem thơ tới đại vương, chỉ e lâu năm chầy tháng, người quên mà không nhìn, xin đừng trách bần tăng mà tội nghiệp!
Bá Hoa Tu nói:
- Không hề gì đâu! Cha mẹ tôi không có con trai, đầu đuôi có ba đứa con gái, nếu xem thơ thì chẳng hề quên.
Tam Tạng bỏ thơ vào tay áo tạ ơn Công Chúa rồi ra đi. Bá Hoa Tu kéo lại nói rằng: - Huỳnh Bào đương đánh với đồ đệ thầy đàng trước. Ðể tôi mở cửa sau cho thầy đi, rồi sẽ khuyên nó thôi đánh, để hai người đệ tử kiếm thầy, sẽ vầy đoàn mà đi mới tiện.
Còn Bá Hoa Tu tính một kế, bước ra trước, thấy ba người hổn chiến trên mây.
Bá Hoa Tu kêu lớn rằng:
- Chàng xuống đây, tôi nói chuyện gấp.
Khi ấy Huỳnh Bào nghe kêu nhảy xuống, quăng siêu đao mà hỏi rằng:
- Công Chúa nói chuyện chi?
Bá Hoa Tu thưa rằng:
- Chàng ôi! Tôi mới nằm chiêm bao thấy ông thần giáp vàng.
Huỳnh Bào hỏi:
- Thần giáp vàng đi đâu đó?
Công Chúa nói:
- Khi trước thiếp có vái rằng: Nếu gặp phò mã đại tài, thì trai tăng bố thí. Ðến sau vợ chồng kết nghĩa phỉ nguyện bình sanh, thì quên lời vái ấy, nên chiêm bao thấy thần giáp vàng biểu phải nhớ lời vái mà bố thí cho thầy chùa. Thiếp giựt mình thức dậy, đi ra nói cho chàng hay. Chẳng ngờ trên định hồn thung có trói một ông Hòa Thượng. Vậy thì chàng nghĩ tình tôi, tha thầy ấy mà làm phước. Cũng như bố thí trai tăng, kẻo tôi mắc lời vái, chẳng hay chàng chịu hay chăng?
Huỳnh Bào nói:
- Thiệt Công Chúa hay nghi ngại thì thôi! Sá chi việc nhỏ mọn, ta muốn ăn thì bắt người khác, giá Hòa Thượng ấy thịt bao nhiêu. Muốn làm phước kẻo mắc lời nguyền thì mở cửa sau mà thả ra cũng đặng, phải hỏi lại làm chi.
Bá Hoa Tu mừng rỡ, bước vào sau động.
Còn Huỳnh Bào cầm siêu đao bước ra kêu lớn rằng:
- Bát Giới xuống đây, ta chẳng phải sợ ngươi mà thôi đánh. Bởi vị tình ở nhà ta xin tha làm phước, nên thả thầy ngươi, chúng bây hãy ra phía sau kiếm Hòa Thượng mà đi thỉnh kinh. Nếu còn đến đây làm hung, thì ta nhai xương hết thảy.
Sa Tăng, Bát Giới nghe nói mừng quá, cũng bằng quỷ sứ thả hồn về.
Liền dắt ngựa gánh đồ, đi vòng ra sau động, kêu thầy ơi thầy hỡi om sòm, nghe Tam Tạng lên tiếng trog bụi táo.
Sa Tăng, Bát Giới dọn gai dắt thầy ra, Tam Tạng vội vàng lên ngựa.
Thiệt là:
Rủi ro mắc phải yêu da xám,
May mắn nhờ tay gái má hồng.
Khi ấy Bát Giới vác đinh ba trước, Sa Tăng gánh hành lý theo sau.
Ra khỏi rừng tòng, bước lên đường cái.
Sa Tăng cứ cằn rằn nói tại Bát Giới báo hại.
Bát Giới cũng cự với Sa Tăng.
Tam Tạng giải hòa, đổ thừa tại vận hạn.
Ði khỏi ba trăm dặm, ngó thấy thành vua, Tam Tạng biết là nước Bửu Tượng.
Ba thầy trò vào Kim đình quán, Tam Tạng đến ngọ môn nói rằng:
- Xin Hoàng môn quan vào tấu như vầy: Có sãi ở nước Ðường, xin vào tâu sự mật.
Nói về Hoàng môn quan vào tâu như vậy...
Vua Bửu Tượng biết là sãi thánh ở nước Ðại Ðường, nên mừng rỡ cho mời vào điện. Tam Tạng vào sân chầu chúc lạy phải cách.
Bá quan văn võ đều khen rằng:
- Thiệt người ở đại bang, thầy sãi cũng thông phép luật.
Tam Tạng tung hô xong xả, vua Bửu Tượng phán hỏi rằng:
- Chẳng hay Hòa Thượng đến nước ta có chuyện chi?
Tam Tạng quì tâu rằng:
- Bần tăng vâng sắc Thiên tử, qua Tây Phương thỉnh kinh. Nên phải đến ngai vàng mà trình văn điệp.
Vua Bửu Tượng phán rằng:
- Ðã có văn điệp của Ðường thiên tử, thì cho xem thử thể nào?
Tam Tạng lấy văn điệp, hai tay dâng lên, vua Bửu Tượng xem điệp như vầy:
Nam thiện bộ châu, Ðại Ðường Hoàng đế. Trẫm lấy đức nối nghiệp dài, thờ thần minh chăn dân chúng. Bởi cứu Lão Long chẳng đặng, nên bị kiện Diêm quan. Nhờ ơn Minh phủ biết oan, mới cho về Dương thế. Lòng lành dốc làm chay chẩn tế, có Quan Âm mách bảo kinh cao. Lời thánh truyền há dám từ lao, sai Tam Tạng băng chừng Phật vức. Các vị Ðế vương Tây quốc, chớ dứt việc lành, thấy điệp văn xin khá tốc hành. Ấy là làm nghĩa. Nay điệp cấp.
Trinh Quang thứ mười ba, mùa thu ngày lành, làm trước mặt vua. Có đóng chín cái ấn".
Vua Bửu Tượng xem rồi, cũng ký tên đóng ấn, mà đưa cho Tam Tạng, Tam Tạng tạ ơn thay văn điệp, rồi tâu rằng:
- Tôi đến đây một là trình văn điệp, hai là đem thơ cho bệ hạ.
Vua Bửu Tượng mùng rỡ phán hỏi rằng:
- Chẳng hay thơ ai gởi cho trẫm?
Tam Tạng tâu rằng:
- Công Chúa thứ ba của bệ hạ, cách mười ba năm nay bị Huỳnh Bào là con yêu, ở núi Hoản Tử, động Ba Nguyệt bắt về làm vợ. Nay tình cờ gặp tôi nên gởi thơ.
Vua Bửu Tượng nghe tấu, khóc mà nói rằng:
- Mười ba năm nay biệt tin biệt tức, không dè bị yêu bắt như vậy.
Tam Tạng lấy thơ trong tay áo dâng lên, vua Bửu Tượng cầm thơ thấy đề hai chữ bình an ngoài bao, thì nhớ con mà khóc mướt, khai thơ không đặng. Truyền Hàn lâm viện học sĩ, khai thơ đọc như vầy:
"Bất hiếu nữ Bá Hoa Tu cúi đầu trăm lạy. Trước chúc Phụ vương vạn tuế. Sau thăm mẫu hậu thiên niên. Và văn võ bình yên, với chị anh sức khỏe. Con luôn cám ơn sanh đẻ, trẻ chưa đáp nghĩa cù lao. Tiết trung thu ngoạn nguyệt xem sao, bị yêu quái vần mây nổi gió, đem về động nọ, lại ép duyên nầy, mười ba năm nay, sanh hai con quỷ. Hư phong hóa tội đà đáng mấy. Nhục tông môn thác đã dư mười. Lẽ thời tạm lánh cho qua đời, đâu dám gởi thơ cho thẹn mặt. Nếu làm thinh cũng ngặt, ngại vì cha mẹ chẳng hay tin. Bằng có nói cho minh, sợ nỗi triều đình không thứ tội. Nay gặp Ðường Tăng lặn lội, bị tay yêu quái trói trăn. Con dùng kế vân vân, đặng gởi thơ kiếp kiếp. Như cha mẹ thương con tội nghiệp, cùng quan viên xót phận lao đao. Xin đem binh đến bắt Huỳnh Bào, đặng cứu trẻ đem về Phụng các. Vài hàng ký thác, hai chữ đinh ninh".
Khi ấy học sĩ đọc rồi, vua Bửu Tượng khóc lớn.
Bá quan văn võ cũng động lòng.
Vua Bửu Tượng khóc một hồi, rồi phán hỏi bá quan rằng:
- Nay vị nào chịu lãnh binh đánh Huỳnh Bào, mà cứu công chúa?
Hỏi luôn mấy tiếng bá quan văn võ làm thinh, ngồi trơ trơ như cốt gỗ!
Vua Bửu Tượng tủi phận khóc ròng!
Bá quan đồng quì tâu rằng:
- Xin Bệ Hạ bớt sầu, vì công chúa biệt tin đã mười ba năm, nay thấy thơ không thấy làm chắc. Huống chi chúng tôi dùng binh phàm ngựa chiến, học võ nghệ trận đồ, để phòng tá quốc an bang, cầm binh đánh giặc. Chớ con yêu tinh là đằng vân giá võ, độn thổ tàng hình. Có khi nó đứng một bên mà không thấy. Ắt là đem binh mà nạp cho uổng mạng. Lại e nó thù Công Chúa mà khó lòng. Chúng tôi trộm nghĩ như vầy: Ðường Tăng là sãi thánh đại bang, nên đi đến đây mà khỏi nạn. Rõ là đạo cao rồng cọp phục, đức trọng quỷ thần kiên, chắc là bắt yêu tinh mới đặng. Xin Bệ Hạ cầu khẩn thánh tăng.
Vua Bửu Tượng nghe tâu mừng rỡ, phán hỏi Tam Tạng rằng:
- Nếu thánh tăng có phép bắt yêu cứu Công Chúa về trào, thì chẳng đi thỉnh kinh làm chi, ở đây hưởng đồng bàn với trẫm!
Tam Tạng lật đật tâu rằng:
- Bần tăng biết niệm phật tụng kinh, thiệt không biết bắt yêu trừ quỷ.
Vua Bửu Tượng phán hỏi rằng:
- Nếu thầy trị yêu tinh không đặng, sao dám đi Tây Phương?
Tam Tạng tâu rằng:
- Thiệt tôi nhờ có hai người học trò bảo hộ, nên đi mới đến đây.
Vua Bửu Tượng phán rằng:
- Vậy thì dời hai lịnh đồ vào đền ra mắt trẫm.
Tam Tạng tâu rằng:
- Hai người học trò tôi xấu xa và hung dữ lắm, nếu vào đền e Bệ Hạ giựt mình.
Vua Bửu Tượng phán rằng:
- Thầy đã nói trước rồi, trẫm biết chừng không sợ.
Tức thì truyền đem kim bài đến quán, vời vào đền ra mắt coi thể nào.
Khi ấy Sa Tăng, Bát Giới thấy kim bài đến triệu, thì giao đồ hành lý và ngựa cho Dịch thừa, đồng vác khí giới vào đền đứng hầu tả hữu.
Vua Bửu Tượng thấy cũng kinh hãi, làm gan phán hỏi rằng:
- Chẳng hay thầy nào trừ yêu quái đặng?
Bát Giới tâu rằng:
- Tôi thường bắt yêu tinh quỷ mị.
Vua Bửu Tượng phán hỏi rằng:
- Thầy làm phép chi mà bắt nó?
Bát Giới tâu rằng:
- Tôi là Thiên Bồng ngươi soái, bởi phạm tội mới đầu thai xuống trần. Nay đã tu hành, theo phò sư phụ, từ Ðông Ðộ đi cho đến đây, tôi bắt yêu tinh biết là bao nhiêu mà kể.
Vua Bửu Tượng nói:
- Nếu tướng trời giáng hạ, chắc là biến hóa tinh thông.
Bát Giới tâu rằng:
- Tôi cũng biết chút đỉnh mà thôi, không phải thiện nghệ.
Vua Bửu Tượng phán rằng:
- Xin thầy biến hóa thử coi?
Bát Giới tâu rằng:
- Muốn biến hóa cách nào xin nói thử?
Vua Bửu Tượng phán rằng:
- Thôi biến hình cao lớn xem thử?
Bát Giới cũng biết phép biến, liền hét lên một tiếng, mình cao chín trượng có dư, ai nấy thất kinh hồn vía.
Trấn điện tướng quân hỏi rằng:
- Thầy biến mau như vậy, ước sức cao bao cao mới cùng bực?
Bát Giới nói bướng rằng:
- Hãy coi ngọn gió mà suy; nếu đặng gió Ðông, thì làm gió Nam cũng không khó. Muốn cho cùng bực thì đứng đụng trời.
Vua Bửu Tượng kinh hãi phán rằng:
- Thôi, bấy nhiêu cũng đủ hiểu, xin thâu lại như thường.
Bát Giới cuối xuống một cái hình thấp như xưa.
Vua Bửu Tượng lòng mừng khấp khởi, truyền cung nga rót một chén ngự tữu.
Vua Bửu Tượng đưa rượu cho Bát Giới mà phán rằng:
- Kính xin thầy một chén rượu nầy, đánh bắt Huỳnh Bào mà cứu Công Chúa. Xong việc rồi trẫm đãi tiệc và thưởng ngàn vàng.
Bát Giới bưng rượu uống rốc.
Khi ấy vua Bửu Tượng truyền rót một chén rượu nữa, mà đãi Sa Tăng.
Sa Tăng cũng uống cạn chén.
Bát Giới đằng vân bay trước, Sa Tăng cũng bay sau.
Chúa tôi đều thất sắc.
Vua Bửu Tượng níu Tam Tạng mà phán rằng:
- Xin thầy ở đây với quả nhân, đừng đằng vân bay nữa.
Tam Tạng than rằng:
- Tôi bước nữa bước cũng không đặng, thì đằng vân sao được.
Rồi ở lại mà đàm đạo.
Còn Sa Tăng, Bát Giới bay giây phút tới động sa xuống tức thì.
Bát giới vác Ðinh ba phá cửa.
Tiểu yêu kinh hãi vào báo rằng:
- Ðại vương ôi! Hòa Thượng mỏ dài tai lớn và thầy chùa mập ú đen thui, hai người phá hư cửa động.
Huỳnh Bào nghe báo kinh hãi, nai nịt xong xả, cầm siêu đao ra cửa hỏi rằng:
- Hòa Thượng kia, ta đã tha thầy ngươi rồi, sao còn tới hành hung mà phá ngõ?
Bát Giới nói:
- Mi là con tinh, dám bắt Công Chúa thứ ba của vua Bửu Tượng mà làm vợ đã năm. Nay ta vâng chỉ vua đến bắt ngươi mà vấn tội. Như biết lỗi trước thì dâng Công Chúa cho mau, bằng nghịch mạng thì Lão Trư đập chết.
Huỳnh Bào nổi giận, nghiến răng trèo trẹo, trợn mắt tròn vo, giá siêu đao chém Bát Giới.
Bát Giới đở rồi đập lại.
Sa Tăng cũng huơ Bửu trượng đánh tiếp.
Ba người hổn chiến hiệp.
Bát Giới đã đuối tay, Sa Tăng cũng hết sức. (Bởi lúc nầy chư thần bảo hộ Tam Tạng tại đền vua Bửu Tượng, nên Sa Tăng, Bát Giới đánh không lại Huỳnh Bào).
Khi ấy Bát Giới nói gạt Sa Tăng rằng:
- Hiền đệ rán sức mà cự, ta đi ngoài rồi vào đánh tiếp tức thì.
Sa Tăng tin lời rán sức đánh cố mạng.
Chẳng ngờ Bát Giới chạy riết, kiếm chỗ mát mà nằm ngủ ly bì.
Còn Sa Tăng đánh không lại Huỳnh Bào, đợi Bát Giới hết hơi, bị Huỳnh Bào bắt sống trói mèo.