Khi ấy Bát Giới bị bầy khỉ làm dữ, theo xé áo níu tai, chắt lưỡi than rằng:
- Chuyến nầy thế nào cũng chết!
Giây phút dẫn Bát Giới đến cửa động.
Tôn Hành Giả mắng rằng:
- Mi là đồ hèm ăn cám, sao dám mắng nhiếc ta?
Bát Giới cúi mặt thưa rằng:
- Anh ôi! Tôi nào dám mắng anh, nếu tôi có mắng anh, thề cho nhai nhằm lưởi.
Tôn Hành Giả nói:
- Mi dấu ta sao đặng, đừng có chối mà thề khôn. Tai bên tả ta nghe chuyện trên trời, tai bên hữu ta nghe chuyện dưới đất. Lẽ nào ngươi nói lén mà ta không hay. Dầu già hàm chối cũng không khỏi.
Nói rồi truyền đem roi lớn, đánh hai chục về tội chối, rồi đánh hai chục về chuyện nói hành, rồi sau ta sẽ dùng roi sắt mà đưa đón nó.
Bây khỉ vâng lời mà đè xuống.
Bát Giới lạy mãi mà năn nỉ rằng:
- Xin anh vị tình thầy, dung thứ em một thuở.
Tôn Hành Giả nói:
- Thầy ở nhân nghĩa lắm, không vị tình làm sao.
Bát Giới lạy nữa, thưa rằng:
- Anh không vị tình thầy thì thôi, xin vị tình Quan Âm mà tha tội ngu đệ.
Tôn Hành Giả nghe nhắc tới Quan Âm, trong lòng cảm động, liền nói rằng:
- Biết lỗi thì thôi, ta cũng không đánh. Song phải nói cho thiệt. Nay Ðường Tăng đến đâu mà mắc nạn, nên ngươi tới gạt ta?
Bát Giới thưa rằng:
- Thiệt tình thầy nhớ anh, chớ không mắc nạn chi hết.
Tôn Hành Gả nổi giận mắng rằng:
- Ngươi muốn ta đánh một thiết bảng phải không, sao cứ gạt ta hoài vậy? Tuy ta về động Thủy Liêm chớ lòng hằng lo việc sư phụ. Thầy mắc nạn nhiều chỗ không phải lần nầy. Phải cứ thiệt khai ngay, còn nói giấu thì đừng có trách số.
Bát Giới thưa rằng:
- Thiệt tôi nói dối mà rước anh. Không dè anh thiệt tánh linh biết trước hết thảy. Xin tha tội, tôi xin thưa thiệt sự tình.
Tôn Hành Giả nói:
- Chờ dậy mà nói chuyện nghe thử?
Bầy khỉ buông tay ra, Bát Giới chờ dậy chạy dòm ngó lăn xăn.
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
- Làm cái cái gì lạ vậy?
Bát Giới nói kiếm đường mà chạy cho mau.
Tôn Hành Giả nói:
- Ta chấp ngươi chạy trước ba ngày, ta theo bắt lại lập tức. Chạy đâu cũng không khỏi, chuyện chi nói thiệt cho mau?
Bát Giới túng phải thuật chuyện lại.
Rồi nói rằng:
- Bởi Tiểu long đốc tôi đi thỉnh anh nói anh là người quân tử biết nhân nghĩa chẳng hề nê cố việc cũ, sao chắc cũng cứu thầy. Vậy xin anh xét lại một ngày cũng đạo làm thầy, đi cứu cho toàn tánh mạng.
Tôn Hành Giả nổi giận nói rằng:
- Khi ta giã từ có dặn như vầy: Nếu gặp yêu quái thì nói ta là học trò lớn của thầy, thì nó chẳng dám làm hại. Sao ngươi cãi lời ta?
Bát Giới nghe nói nghĩ rằng:
- Môi hỉnh chẳng bằng nói khích.
Nghĩ rồi nói rằng:
- Anh ôi! Phải đừng nói tên anh, hãy còn khá khá. Bởi vì nói tên anh nó mới làm dữ vô cùng!
Tôn Hành Giả hỏi:
- Ngươi nói làm sao đó?
Bát Giới đáp rằng:
- Tôi nói: Yêu tinh đừng vô lễ mà làm hại thầy ta. Ta hãy còn một vị đại sư huynh là Tôn Hành Giả, thần thông quảng đại, năm xưa phá tới thiên cung. Nếu anh ta đến đây, thì bây chết cả lũ.
Huỳnh Bào nổi giận nói lớn rằng:
- Mi tưởng Tôn Hành Giả là tài lắm, dám chọc ta sao? Nếu nó đến đây thì ta lột da rút gân, ăn thịt và lấy xương mà làm thuốc. Chớ bộ nó ốm lắm, rán mỡ có bai nhiêu. Tại mi đem con khỉ mà nhát ta, nên ta làm cho khỉ ốm ra mặt. Vậy mới biết thấp cao.
Tôn Hành Giả nghe nói nổi giận, trợn mắt cào tai, nhảy xuống hét lớn rằng:
- Sao dám mắng ta như vậy?
Bát Giới thưa rằng:
Xin đại ca bớt nóng. Ấy là Huỳnh Bào nói, tôi học lại cho anh nghe.
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Tôi em chờ dậy. Ta phải đi đánh mới xong. Vì nó mắng ta nên giết nó báo cừu cho đã giận. Rồi trở về Thùy Liêm Ðộng chớ không theo bảo hộ Ðường Tăng.
Bát Giới nói:
- Miễn anh giết nó mà báo cừu, còn sự ở đi mặc ý.
Khi ấy Tôn Hành Giả cởi kim khôi thiết giáp, lấy áo cũ của Tam Tạng mặc vào. Bận quần da cọp như khi trước, cầm thiết bảng bước ra.
Bầy khỉ đón lại hỏi rằng:
- Vậy chớ Ðại Thánh gia gia đi đâu?
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Ðâu đó đều biết Tôn Ngộ Không là học trò Tam Tạng, không phải thầy ta quyết đuổi, thiệt cho về thăm động nghỉ ngơi. Nay ta phải bảo hộ thầy kinh, xong việc sẽ về với chúng bây như cũ.
Các khỉ lớn nhỏ đều vâng lệnh cúi lạy đưa đi.
Khi ấy Tôn Hành Giả với Bát Giới đồng đi đến biển Ðông hải.
Tôn Hành Giả nói:
- Ðể ta tắm cho sạch sẽ đã. Từ khi về động đến nay có hơi yêu khí. Tánh thầy hay ở sạch, nên phải tắm mà xả hơi.
Tắm rửa xong rồi đồng đằng vân đi với Bát Giới, đến chỗ tháp vàng.
Bát Giới chỉ mà nói rằng:
- Chỗ tháp chiếu hào quang, là động Huỳnh Bào, Sa Tăng còn giam tại đó.
Tôn Hành Giả nói:
- Ðể ta đến đánh thử với nó, coi thời sự ra thể nào.
Bát Giới nói:
- Huỳnh Bào ở trong trào, chưa về động Ba Nguyệt.
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi biết mà.
Liền thẳng tới cửa động, thấy có hai đứa con nít chơi giởn ngoài cửa động chừng tám chín tuổi, Tôn Hành Giả nắm óc hết thảy.
Hai đứa nhỏ kinh hãi khóc vang.
Tiểu yêu vào báo với Công Chúa.
Bá Hoa Tu nghe báo lật đật chạy ra hỏi lớn rằng:
- Sao người lại bắt con tôi. Cha nó chẳng vừa gì, nếu hay thì khó lắm.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ngươi chẳng biết ta là ai, nên kiếm điều nói nhát! Ta là học trò lớn của Ðường Tăng, là Tôn Ngộ Không (Hành Giả) đây. Nếu thả Sa hòa thượng thì ta đổi con cho.
Bá Hoa Tu nghe nói liền vào mở trói cho Sa Tăng.
Sa Tăng nói:
- Công Chúa đừng có mở tôi, e yêu quái trở về hỏi han; làm hại tới Công Chúa.
Bá Hoa Tu nói:
- Thầy là người ơn của tôi, nhờ làm chứng tôi mới còn sống, tôi quyết lòng tha thầy, mà ngại lòng yêu quái. Nay có sư huynh thầy là Tôn Hành Giả biểu tôi mở trói cho thầy. Người đứng đợi ngoài cửa động.
Sa Tăng nghe nói Tôn Hành Giả lòng mừng phới phở, liền chạy ra cửa động chào rằng:
- Anh ôi! Thiệt anh ở trên trời sa xuống. Xin làm phước cứu em.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Sa Tăng, hồi thầy niệm chú cẩn cô, không ai can giùm một tiếng. Chú nào cũng chắc mình bảo hộ đặng. Sao không đi Tây Phương cho sớm, còn ở đây làm chi?
Sa Tăng thưa rằng:
- Ðại ca, người quân tử không cố oán, việc cũ qua rồi còn nhắc làm chi.
Bát Giới thuật chuyện cho Sa Tăng nghe.
Tôn Hành Giả hét lớn rằng:
- Mi thiệt nhiều chuyện lắm! Nghe ta dặn: Hai anh em bồng hai đứa nhỏ nầy về thành mà khích yêu quái. Ta ở đây mà đánh nó thì tiện hơn.
Sa Tăng thưa rằng:
- Làm sao mà khích nó?
Tôn Hành Giả nói:
- Hai ngươi bồng trẻ ấy, ở trên đền vật xuống sân chầu. Có ai hỏi thì nói con của Huỳnh Bào yêu tinh, anh em tôi bắt đặng.
Huỳnh Bào hay tin thì về động, ta đón nó mà trừ căng. Nếu vào thành đánh nó thì náo động quan dân, lấy làm bất tiện lắm.
Sa Tăng, Bát Giới đồng dạ bồng hai đứa nhỏ mà đằng vân.
Tôn Hành Giả vào động, Bá Hoa Tu trách rằng:
- Hòa Thượng sao thất tín như vậy? Bảo đem sư đệ mà đổi con, sao không thấy trả lại?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Công Chúa đừng trách ta, bởi cách Bệ Hạ đã lâu, nên đem lịnh lang về nhìn ông ngoại.
Bá Hoa Tu nói:
- Hòa Thượng đừng vô lễ. Huỳnh Bào dữ lắm, không phải tầm thường. Nếu hại con nó đi, thì thầy sống cũng không đặng.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Công Chúa coi chồng con là trọng. Sao quên ơn cha mẹ sanh thành? Không nghĩ vì đâu mà có mình, thiệt là gái bất hiếu.
Bá Hoa Tu nghe nói hổ thẹn, đáp lại rằng:
- Thầy ôi! Tôi đâu dám quên ơn cha mẹ! Bởi vì yêu tinh bắt buộc không cho ra khỏi cửa, biết làm sao thăm viếng mẹ cha. Biệt tin cá nhàn, tôi cũng muốn liều mình mà thác, song ngại nỗi cha mẹ tôi nghi rằng con trốn, để danh xấu muôn đời. Cùng chẳng đã phải nấu nương ngày tháng, biết chừng nài đặng trở về thành.
Nói rồi rơi lụy.
Tôn Hành Giả nói:
- Công Chúa đừng phiền não làm chi. Bát Giới có thuật chuyện: Công Chúa cứu thầy ta, và gởi thơ bệ hạ. Ðể Lão Tôn bắt yêu quái, rồi đem công chúa về trào, sẽ chọn duyên lành mà hầu kề cha mẹ.
Bá Hoa Tu nói:
- Thầy đừng làm ơn mà uổng mạng! Rất đổi hai thầy kia mạnh mập như vậy, còn đánh không lại Huỳnh Bào huống chi thầy ốm như ông Lo Ðời, bắt sao đặng nó? Tôn Hành Giả nói:
- Công Chúa chưa biết tài, tôi thường bắt yêu tinh vô số.
Bá Hoa Tu hỏi rằng:
- Nay thầy tính làm sao mà bắt nó?
Tôn Hành Giả nói:
- Công Chúa hãy kiếm chỗ mà ẩn mặt. Ðể nó về ta bắt như chơi, sẽ đem Công Chúa về bệ hạ.
Bá Hoa Tu y lời.
Khi ấy Tôn Hành Giả dùn mình, biến ra hình Công Chúa, ở trong động mà chờ yêu quái.
Nói về Sa Tăng, Bát Giới đằng vân đến đền vua Bửu Tượng quăng hai đứa nhỏ bễ óc chết giữa sân chầu.
Bá quan văn võ kinh hãi nói rằng:
- Trên trời rớt xuống hai đứa nhỏ, chết hết và hai.
Bát Giới nói lớn rằng:
- Hai thằng nhỏ nầy là con của Huỳnh Bào, bị lão Trư với Sa Tăng bắt đặng.
Khi ấy Huỳnh Bào gần tỉnh rượu, nghe người nói tới tên liền dậy ra xem, thấy Sa Tăng với Bát Giới ở trên mây gầm hét.
Huỳnh Bào nghỉ rằng:
- Bát Giới đi về cũng phải còn Sa Tăng ai mở mà ra. Vì cớ nào mà bắt con ta đặng! Thế nầy phải về nhà coi thử cớ sự ra làm sao, sẽ báo thù mới đặng.
Nghỉ rồi biến hóa bay về.
Còn trong triều đồng hay việc hồi hôm, biết nó là yêu quái.
Vua Bửu Tượng truyền quan võ giữ gìn cọp giả, để coi công việc làm sao.
Nói về Tôn Hành Giả thấy Huỳnh Bào gần tới động, thì giã đò Công Chúa khóc than. Khóc kể hai con kêu trời vang đất, đấm ngực chắt lưỡi, rơi lụy dậm chân.
Khi ấy Huỳnh Bào thấy vợ khóc như vậy, liền ôm Công Chúa mà hỏi rằng:
- Chuyện chi mà khóc than như vậy?
Tôn Hành Giả khóc mà nói rằng:
- Chàng ôi! Lời xưa nói:
Trai chẳng vợ, của thì hao hớt,
Gái không chồng, thân chịu bơ vơ.
Hôm qua mình vào đền mà nhìn cha mẹ, rồi sao chẳng đi về? Bữa nay bị Bát Giới phá động mà cứu Sa Tăng, lại bắt hai đứa nhỏ. Tôi năn nỉ hết sức, mà hai người ấy chẳng nghe. Nói để đem vể trào cho ông ngoại biết mặt. Nữa ngày không thấy trở lại, chẳng rỏ kiết hung. Trông mình hoài không thấy trở về. Tức mình nên khóc! Huỳnh Bào nghe nói, giận hét rằng:
- Thiệt thấy nó bắt con mình hay sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Thiệt, Bát Giới bắt, có tôi thấy rỏ ràng.
Huỳnh Bào nói:
- Thôi rồi! Hai đứa nhỏ bị chúng quăng xuống thềm, nên bễ đầu chết hết. Ðể ta đánh, bắt cho đặng lũ ấy mà báo cừu con. Thôi nàng đừng khóc nữa. Bây giờ trong mình có hề chi không?
Tôn Hành Giả nói:
- Bởi nóng ruột khóc con, nên đau bụng lắm.
Huỳnh Bào nói:
- Thôi nàng dậy vào phòng mà nghĩ. Ta sẽ đưa bửu bối chà giây phút thì hết đau bụng. Xin phải nhớ cho kỹ, đừng lấy ngón tay cái mà bùng huờn ấy. Nếu búng thì ta hiện nguyên hình.
Tôn Hành Giả nghe nói mừng lắm.
Khi ấy Huỳnh Bào dắt Tôn Hành Giả vào chỗ kín, nhả trái châu trong miệng tròm trèm cái trứng gà. Cái bửu bối ấy gọi là Xá lợi tử.
Tôn Hành Giả mừng thầm nghĩ rằng:
- Nó luyện bửu bối nầy lâu năm chầy tháng lắm. Nay mình có phước mới đặng về tay.
Nghĩ rồi cầm bữu bối chà trên bụng vài lần, rồi lấy ngón tay mà búng, Huỳnh Bào lật đật giành lại, Tôn Hành Giả bỏ vào miệng nuốt đi.
Huỳnh Bào nổi giận đánh vợ một bạt tai, Tôn Hành Giả liền đở, rồi chùi mặt mà hỏi rằng:
- Huỳnh Bào đừng vô lễ, coi thử là ai đây?
Huỳnh Bào kinh hãi hỏi rằng:
- Sao nàng lại mặt lạ như vậy?
Tôn Hành Giả mắng rằng:
- Ai là vợ ngươi? Thiệt thấy Tổ tông mà không biết, phen nầy ta quyết bắt ngươi. Huỳnh Bào nghĩ rằng:
- Người nầy ta có nhớ mặt, mà quên lửng họ tên.
Nghĩ rồi hỏi rằng:
- Mi là người ở đâu, họ tên chi xưng thử, sao dám giả dạng gạt ta mà lấy bữu bối? Tôn Hành Giả nói:
- Ngươi thiệt không biết ta. Ta là học trò lớn của Ðường Tăng, Tôn Ngộ Không (Hành Giả) đây, năm trước là tổ tông của mi.
Huỳnh Bào nói:
- Không phải, không phải, đệ tử Ðường Tăng có hai người là Sa Tăng với Bát Giới, chẳng hề nghe nói có đệ tử họ Tôn. Chắc là yêu quái ở đâu đến đây gạt ta mà lấy bửu bối.
Tôn Hành Giả nói:
- Nguyên ta hay giết yêu tinh, nên thầy chê hung dữ, đuổi về động Thủy liêm, nên không có ta theo, ngươi chẳng biết cũng phải.
Huỳnh Bào nói:
- Ngươi thiệt mặt dày mày dạn, không chí khí trượng phu. Bị người đuổi rồi, còn mặt nào đến nữa.
Tôn Hành Giả đáp rằng:
- Mi dốt nát quá chừng, nên không thông lễ nghĩa. Tuy là thầy một bửa, như làm cha trọn đời. Nay ngươi bắt thầy ta, lẻ nào làm lơ mà không cứu. Mi đã bắt thầy ta và Sa hòa thượng, sao còn mắng lén ta?
Huỳnh Bào nói:
- Ta nào có mắng lén bao giờ.
Tôn Hành Giả đáp rằng:
- Bát Giới nói rõ ràng, ngươi chối sao cho đặng.
Huỳnh Bào nói:
- Bát Giới mỏng môi nhọn mỏ, hay nói thêm thừa. Ta thuở nay chưa biết mặt bao giờ, lẻ nào mắng lén. Nghe lời đứa thị phi làm chi.
Tôn Hành Giả nói:
- Không hơi đâu mà cãi chuyện ấy. Nay Lão Tôn đến nhà, đã không đãi trà, cũng không đãi rượu. Mấy món ấy có chối từ là không có cũng đặng, chớ lẽ nào nói không có đầu, thôi đưa đầu ra cho ta đập một cây, thế ba chén rượu.
Huỳnh Bào cười ngất nói rằng:
- Tôn Hành Giả! Ngươi nói sai quá! Y¨ ngươi muốn đánh, sao dám theo ta vào chốn nầy; bộ hạ ta đông biết bao nhiêu. Dầu ngươi cả mình có tay cũng khó ra khỏi nữa.
Nói rồi truyền bầy yêu vây phủ, đóng ba vòng cửa bịt bùng.
Tôn Hành Giả chẳng sợ chút nào, hai tay cầm thiếùt bãng mà la: "Biến biến".
Biến ra ba đầu sáu tay cầm ba cây thiết bảng mà đánh.
Giây phút tiểu yêu chết hết, còn có một Huỳnh Bào.
Huỳnh Bào giận mở cửa ra ngoài, rồi mắng rằng:
- Con khỉ thiệt ngang dọc quá, dám đến động mà đánh ta?
Nói rồi chém một đao, Tôn Hành Giả đưa thiết bảng ra đở rồi đánh lại.
Hổn chiến sáu chục hiệp cầm đồng.
Khi ấy Tôn Hành Giả và đánh và nghĩ rằng:
- Con yêu nầy thiệt có tài, siêu đao cự nổi thiết bảng, để mình gạt nó mới xong. Nghĩ rồi nhảy vọt lên cao.
Huỳnh Bào vác siêu đao theo vớt cẳng.
Tôn Hành Giả gạt siêu đao rồi đập đầu một cái.
Huỳnh Bào biếm mất tức thì.
Tôn Hành Giả nhảy lên mây ngó xuống kiếm cũng không thấy Huỳnh Bào, thì lấy làm lạ nghĩ rằng:
- Con yêu nầy ta có nhớ mặt khi trước, chắc là vì thiên tướng xuống đây. Chẳng phải yêu quái dưới phàm nên kiếm không đặng, để ta lên thượng giới, tra thử cho rành.
Nghĩ rồi cân đẩu vân lên Nam Thiên Môn vào đền Thông minh.
Bốn ông Thiên Vươnghỏi rằng:
- Tôn Ðại Thánh đến có chuyện chi?
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi bảo hộ Ðường Tăng, đi mới tới nước Bửu Tượng, gặp một con yêu bắt thầy tôi. Tôi đánh với nó, nó thua biến mất tức thì, kiếm hoài không đặng. Tôi nghi nó là vì tinh tú xuống phàm, nên đến cậy ông tâu giùm mà tra thử?
Khi ấy Thiên Vươngvào tâu lại với Thượng Ðế.
Thượng Ðế truyền tra các vị thần. Tám bộ đến đủ mặt duy có Nhị thập bát tú thiếu hết một người, còn có hai mươi bảy vị. Tra rõ thì sao Khuê Mộc Lang.
Thiên Vươngvào tâu lại.
Thượng Ðế phán hỏi rằng:
- Sao Khuê trốn đã bao lâu?
Thiên sứ tâu rằng:
- Ba ngày đến giờ mẹo điểm một lần. Vắng mặt bốn kỳ điểm mẹo. Và bữa nay nữa là mười ba ngày.
Thượng Ðế phán rằng:
- Trên nầy mười ba bữa, dưới thế mười ba năm, truyền chỉ Bổn bộ thâu Khuê Mộc Lang về chầu lập tức.
Bổn bộ vâng lệnh niệm chú, vân vân.
Nói về Huỳnh Bào biết tài Tôn Ðại Thánh năm xưa, nên lặn xuống suối mà trốn, bởi cố ấy Tôn Hành Giả kiếm hoài không đặng. Nay nghe Bổn bộ là người làm đầu niệm chú, vội vàng về tới Nam Thiên Môn.
Tôn Hành Giả muốn đón lại mà đánh.
Nhờ các vì sao khuyên giải.
Huỳnh Bào cầm kim bài vào chầu Thượng Ðế, lạy mà chịu tội.
Thượng Ðế phán hỏi rằng:
- Khuê Mộc Lang, thượng giới là chốn thần tiên, an vui thong thả, sao ngươi còn trốn xuống trần thế làm chi?
Huỳnh Bào tâu rằng:
- Xin Bệ Hạ xá tội cho tôi. Nguyên nàng Ngọc Nữ dâng hương muốn tư tình với tôi, mà sợ phép nghiêm cấm, nên đầu thai xuống làm con gái thứ ba vua Bửu Tượng. Ðến khi công chúa khôn lớn tôi nhớ lời hẹn xưa nên trốn xuống phàm giả làm yêu mà kết duyên với nàng ấy. Ðem về núi Hoãn Tử đã mười ba năm nay. Tuy là việc tư, cũng duyên tiền định. Nay Tôn Ðại Thánh đến cáo, tôi xin cam tội mười phần. Thượng Ðế liền thâu kim bài, đày Khuê Mộc Lang đến Ðâu Suất cung mà chụm lửa cho ông Thái Thượng. Sau có công thì phục chức, bằng trễ nải thì phạt thêm.
Khi ấy Tôn Hành giả thấy Thượng Ðế xử đoán xong rồi, mừng rỡ tạ từ đằng vân trở lại. Ðến động Ba Nguyệt kiếm Công Chúa đem về, rồi thuật chuyện lại.
Xảy thấy Sa Tăng, Bát Giới đi tới.
Tôn Hành Giả làm phép thâu đường, đem công chúa về đền, lạy mừng cha mẹ. Bá quan ra mắt xong rồi, Công Chúa tâu rằng:
- Nhờ ơn Tôn hòa thượng phép lạ trong đời, trừ đặng Huỳnh Bào đem con về nước.
Vua Bửu Tượng phán hỏi rằng:
- Chẳng hay Huỳnh Bào là con yêu gốc ở đâu đó?
Tôn Hành Giả tâu rằng:
- Phò Mã của Bệ Hạ là sao Khuê Mộc Lang. Còn công chúa là gái ngọc tại đền Phi hương trên thượng giới. Bởi hai người có tình ý nên đầu thai xuống thế kết duyên, Lão Tôn tâu với Thượng Ðế thâu Huỳnh Bào về trời đến cứu công chúa.
Vua Bửu Tượng tạ ơn xong xả, rồi bảo vào mà thăm thầy, truyền các tướng vô khiêng lồng sắt ra đền.
Tôn Hành Giả tháo củi mở dây xích, nhìn thấy cọp gấm ngồi ngậm miệng nhắm mắt, liền cười lớn nói rằng:
- Thầy ôi! Thầy là hòa thượng hiền lành. Chê tôi hung hăng nên đuổi mãi. Sao bữa nay thầy hóa hình hiền quá, không ai dám lại gần?
Tam Tạng nghe rõ ràng, ngặt nói không ra tiếng.
Khi ấy Bát Giới bước lại nói rằng:
- Anh ôi! Cứu thầy cho mau, đừng nhắc chuyện cũ.
Tôn Hành Giả đáp rằng:
- Ngươi chuyện nào cũng nói dèm siễm. Thiệt là học trò cưng của thầy. Sao gặp nạn lại không cứu. Ngươi đến Thùy Liêm Ðộng cầu ta, thì ta có giao rằng: Bởi con yêu nói hành ta, thì ta xuống trừ nó mà báo cừu, rồi trở về động.
Sa Tăng nghe nói quỳ lạy mà thưa rằng:
- Ðại ca ôi! Lời xưa nói: Không tưởng tăng cãng tưởng Phật. Hễ trọng Phật thì trọng Tăng. Anh đã đến đây, xin cứu thầy kẻo tội nghiệp! Phải chúng tôi có tài cứu được, còn đi thỉnh anh làm chi?
Tôn Hành Giả đáp rằng:
- Nói phải quấy cho Bát Giới nghe, chớ lẽ nào ta không cứu.
Nói rồi truyền múc nước, niệm chú rồi phun cho Tam Tạng hiện lại hình người, mở mắt ra nắm tay Tôn Hành Giả mà hỏi rằng:
- Ngộ Không, ngươi ở đâu đến đây?
Sa Tăng thuật chuyện lại, vân vân...
Tam Tạng tạ ơn nói rằng:
- Cám ơn đồ đệ rất nhiều. Ðể đến Tây Phương thỉnh kinh về Ðông độ, ta sẽ tâu với Thiên tử, công lao của ngươi thứ nhất trong việc thỉnh kinh.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Thôi, thôi, chẳng cần công lộc làm chi, miễn thầy đừng niệm chú thì tốt hơn chuyện gì hết.
Khi ấy vua Bửu Tượng truyền dọn tiệc chay, đãi bốn thầy trò trọng thể, dâng vàng bạc, châu báu tạ ơn, bốn thầy trò không lãnh, từ giã ra đi.
Vua Bửu Tượng va văn võ bá quan đồng đưa một đổi xa mới trở lại.
Ðó là:
Vua về bửu điện yên bờ cõi,
Sãi tới Lôi Âm thỉnh phật kinh.