Tẩy Duyên Hoa

chương 14: chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Trọng Dạ Lan đi đến trước mặt Hoa Thâm giơ cao thanh kiếm, thân thể ta phản ứng còn nhanh hơn não, chạy thẳng ra chắn trước mặt Hoa Thâm….

Có trời mới biết tại sao ta lại chạy ra cản cho hắn.

Âm thanh “leng keng” của đao kiếm vang lên.

Thanh kiếm không hề xuyên vào người ta, thì ra là Hoa Nhung Châu cầm kiếm chắn trước mặt, nhanh tay dùng kiếm đỡ một chiêu của Trọng Dạ Lan.

Có điều Trọng Dạ Lan là nam chính, tiềm năng vũ lực tất nhiên khó có thể sánh bằng, nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Hoa Nhung Châu, ta biết hắn đã gắng sức bao nhiêu.

“Không biết tự lượng sức mình.” Trọng Dạ Lan lạnh lùng chế giễu, chỉ thấy hắn giơ tay còn lại lên, một chưởng đánh bật Hoa Nhung Châu ra thật xa.

Cơ thể Hoa Nhung Châu tung lên rồi nặng nề bay về phía chiếc ghế, chiếc ghế cũng bị vỡ thành từng mảnh.

Hắn nằm trên mặt đất, trên mặt cắt không còn giọt máu, lòng ta thắt lại, nhưng rất nhanh chóng vực lại tinh thần.

Không được, cứ coi như hôm nay Hoa Thâm lại làm chuyện xấu, nhưng không thể mặc kệ để Trọng Dạ Lan giết Hoa Thâm, oán hận sẽ tích tụ lại đến khi không thể hóa giải nữa.

“Vương gia, người nghe ta nói…”

“Tránh ra.” Khuôn mặt lạnh lùng của Trọng Dạ Lan lúc này như ác quỷ Tu La, hàn băng trong đáy mắt như muốn đóng băng dòng máu trong người ta.

“Vương gia, người không thể giết huynh ấy, chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Ta xuống giọng, mang theo vài phần cầu xin.

Nhưng trong ánh mắt Trọng Dạ Lan không có lấy một phần thương tình, hắn nhìn ta, giống như lần đầu gặp gỡ, hắn nói: “Ta nói rồi, ngươi hà cớ gì lại vì A Dao đi cầu xin, chẳng trách, thì ra huynh muội các ngươi lên kế hoạch ngay từ đầu phải không?”

Loại kịch bản này… đang biến ta thành nữ chính truyện ngược sao? Ta nói gì hắn cũng không tin.

Trước đây Hoa Thiển từng lừa dối hắn rất nhiều lần, khó trách bây giờ hắn không còn tin lời ta nữa.

“Vương gia…” Ta nhấn mạnh, thanh âm không kìm được bật ra tiếng run rẩy.

“Ta có thể không giết hắn, nhưng phải phế hai cánh tay hắn đi, để hắn biết người nào không nên động vào.” Trọng Dạ Lan mở miệng nói tiếp.

Ta nên tránh sang một bên mới phải.

Ta cũng muốn phế cánh tay Hoa Thâm, để hắn về sau bớt gây phiền phức cho ta, nhưng không biết gì sao, người ta không di chuyển được.

Ánh mắt Trọng Dạ Lan ngày càng lạnh, cuối cùng hắn nói: “Không tránh ra phải không? Được, ta thành toàn cho huynh muội tình thâm các người.”

Hắn lại giơ kiếm lên, ta kiên quyết nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt.

Đợi đã lâu cũng không thấy kiếm rơi xuống, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Hoàng huynh nên tỉnh táo chút đi.” Mở mắt ra, ta thấy Trọng Khê Ngọ đứng cạnh Trọng Dạ Lan, dùng một tay giữ chặt cánh tay đang cầm kiếm của hắn.

Trọng Dạ Lan nhíu máy, ánh mắt không hề nao núng.

Đôi mắt Trọng Dạ Lan như hằn lên từng tia máu, Trọng Khê Ngọ cũng không ngại, chẳng những thế còn cong môi cười một tiếng, mở miệng: “Chẳng lẽ Hoàng huynh muốn đánh một trận với trẫm sao?”

Trọng Dạ Lan trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn thu kiếm về.

Ta nhẹ nhõm thở hắt ra, bây giờ mới cảm giác lòng bàn tay đang kịch liệt đau nhức.

Lúc nãy bị hất ngã, vài mảnh sứ vỡ đã găm thật sâu vào lòng bàn tay.

Hoa Thâm ở sau lưng cũng đã kịp hoàn hồn, kéo nhăn cả y phục của ta, không dám ló đầu ra.

“Hoàng thượng có ý gì? Muốn ra mặt cho loại phế nhân kia?” Trọng Dạ Lan đối mặt với Trọng Khê Ngọ, không một chút cung kính.

Trọng Khê Ngọ bước lên trước một bước, thân người chắn trước mặt ta, tựa như vô tình để ta núp sau lưng che chở, tiếp tục nói với Trọng Dạ Lan: “Hoa Thâm là đích tôn độc nhất của Hoa tướng, tâm tư của Hoàng huynh trẫm rất rõ, nhưng chớ nên mất đi lý trí.”

Trọng Dạ Lan ném thanh kiếm cho Nam Phong rồi mới nói: “Hắn dám ra tay với Trắc phi của ta, chẳng lẽ thân phận lại trở thành tấm chắn bảo vệ cho hắn sao?”

Trọng Khê Ngọc suy tư một lát rồi nói: “Vậy chi bằng nhốt hắn ở chỗ Kinh Triệu Doãn trước đi, đợi ngày sau hẵng kết tội, hôm nay còn rất nhiều việc cần xử lý, bằng thân phận của Hoàng huynh, Kinh Triệu Doãn cũng không dám lơi lỏng Hoa Thâm.”

Ta không nhìn thấy sắc mặt của Trọng Dạ Lan, có điều sau một lúc nghe thấy giọng hắn: “Thuận theo hắn đi.”

Sau đó thấy hắn bước tới ôm eo Mục Dao rồi rời đi, cả quá trình không hề quay đầu nhìn lại.

Cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm.

Trong thoáng chốc hình như Mục Dao đã nhìn lướt qua ta, nhưng chỉ một khắc sau Trọng Khê Ngọ xoay người ngồi trước mặt ta, ta cũng không nhìn hai người bọn họ nữa.

Có cung nhân đi tới kéo Hoa Thâm đi, hắn nước mắt nước mũi giàn dụa kêu khóc cầu xin ta cứu hắn, nhưng ta không còn chút sức lực để bận tâm.

“Đa tạ Hoàng thượng cứu giúp.” Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Trọng Khê Ngọ không nói gì, vươn tay nâng tay trái của ta lên, thấy máu chảy ròng ròng trên lòng bàn tay, hắn nhướng mày nói: “Ngươi về viện xử lý vết thương đi.”

“Nhưng ở tiền viện vẫn còn rất nhiều phu nhân…”

“Cứ giao cho trẫm xử lý, ngươi cứ yên tâm đi.” Trọng Khê Ngọ ngắt lời ta, buông tay ra rồi đứng thẳng người dậy, bước thẳng ra ngoài.

Ta vội vã mở lời: “Cung tiễn Hoàng thượng.”

Sau khi Trọng Khê Ngọ rời đi, ta lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ngân Hạnh thấy vậy tranh thủ tới đỡ ta dậy.

Ta gạt tay em ấy ra, chạy về phía Hoa Nhung Châu vẫn đang nằm trên nền đất, dùng hết sức đỡ hắn ngồi dậy.

“Ngươi vẫn ổn chứ?”

Một chưởng của nam chính Trọng Dạ Lan dĩ nhiên không thể khinh thường, sắc mặt Hoa Nhung Châu vẫn trắng bệch, nói: “Thuộc hạ không sao… Thật xin lỗi, Vương phi.”

Đứa trẻ ngốc này đang cảm thấy tội lỗi vì mình không giúp được ta sao?

Nghe giọng của hắn vẫn còn chút sức lực, ta yên tâm hơn phần nào, giơ tay lên xoa đỉnh đầu hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm của hắn, nói: “Không, ngươi đã làm rất tốt rồi, mau đi tìm đại phu đến khám cho ngươi thôi.”

Hoa Nhung Châu cúi đầu không nói nữa, ta cũng đứng dậy quay về viện.

Về đến viện, Ngân Hạnh vội vàng lấy thuốc cứu thương ra, ta ngồi trên ghế còn không dám nhìn bàn tay mình một chút.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.”

Lúc này lại nghe thấy thanh âm của nha hoàn ở bên ngoài vọng vào, còn chưa kịp phản ứng đã thấy thân hình màu xanh nhạt của Trọng Khê Ngọ bước tới.

Hắn vô cùng tự nhiên bước đến bên cạnh Ngân Hạnh, mở miệng: “Để trẫm làm cho.”

Ngân Hạnh vâng lời đưa thuốc và kim châm cho hắn.

“Hoàng thượng…..”

“Yên tâm, người trên tiền viện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đang rời phủ.” Trọng Khê Ngọ cắt ngang lời ta.

Thấy hắn đưa tay ra, ta theo bản năng rút về.

“Hoàng thượng, để Ngân Hạnh làm vẫn hơn.” Ta đáp lời.

Trọng Khê Ngọ lại đưa tay ra, kéo giật tay trái ta lại: “Ngươi không tin trẫm sao?”

“Không phải, thế này hình như không hợp lễ… Ưm…” Mới nói được một nửa, ta hít một ngụm khí lạnh, lòng bàn tay đau quá.

“Không ai biết trẫm đến viện ngươi, vả lại giữa chúng ta những chuyện không hợp lễ nghĩa đã làm hết rồi còn gì, ngươi để ý cái gì?” Trọng Khê Ngọ hờ hững trả lời ta.

Khóe miệng ta không khỏi giật một cái.

Lời nói này của hắn rất dễ gây hiểu lầm, không phải là hôm trước ta chỉ bôi thuốc cho hắn thôi sao? Sao nói nghe mờ ám vậy?

Nhưng ta lập tức bất lực, không còn để tâm những thứ này nữa.

Lúc Trọng Khê Ngọ gắp mảnh sứ ra, dù động tác đã hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn rất đau.

Ta đau đến phát run, nhịn không được nói: “Hoàng thượng, hay là người đánh thần bất tỉnh đi, rồi xử lí vết thương sau.”

Trọng Khê Ngọ không dừng tay, nói: “Đã sợ đau như thế, cớ sao lại chắn trước mặt Hoa Thâm?”

“Dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là huynh trưởng của thần.” Ta bất lực nói.

Đây là sự thật, dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được.

Trọng Khê Ngọ ngừng lại, nhưng vẫn không nói gì.

Trong lúc ta đang cảm thấy đau muốn ngất, Trọng Khê Ngọ cuối cùng cũng xử lý xong mảnh sứ cuối cùng trong lòng bàn tay, bắt đầu rắc gói thuốc lên.

Trọng Khê Ngọ thấy vết thương đã ổn mới mở miệng: “Chuyện này trẫm tạm thời giúp ngươi đè xuống, nhưng ngươi phải biết, ngươi vẫn phải cho Hoàng huynh một lời giải thích.”

“Vì sao Hoàng thượng lại cứu thần?” Ta nhịn không nổi hỏi, hình như ta có chút nhìn không thấu hắn.

Trọng Khê Ngọ không ngờ ta sẽ hỏi câu hỏi này, hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi đã giúp trẫm bảo vệ… trái tim, chúng ta bây giờ coi như là hai người cùng chiến tuyến.”

Tên hoàng đế này sao mà nhàm chán thế, thầm mến người ta cũng phải đi tìm một người khác để cùng san sẻ sao? Hôm nay Hoa Thâm có ý đồ bất chính với Mục Dao, lẽ nào hắn không tức giận?

Có điều những lời này ta cũng không dám nói, đành tự mình suy ngẫm vậy.

Trọng Khê Ngọ ngồi lại một lúc mới đứng dậy hồi cung.

Hắn vừa đi khỏi, Thiên Chỉ vội vàng chạy tới.

Nhìn Thúy Trúc đang ngơ ngác đứng một bên, Thiên Chỉ quay qua nói với ta: “Vương phi, lúc nãy nô tì vừa đến chỗ đại phu lấy thuốc, thấy ở bên ngoài Hoa thị vệ đang cầm một bình thuốc trị vết thương trông vô cùng lo lắng chạy đi, nô tì chào hỏi hắn mà hắn không nghe thấy.

Cũng không biết tình hình vết thương của hắn ra sao, lúc về lại thấy hắn ở trước cửa ra vào, nhưng chớp mắt đã không thấy người đâu.”

Hoa Nhung Châu cũng bị thương sao? Lúc nãy trong viện của Mục Dao ta không nhìn rõ, chắc hẳn do hắn ngã vào ghế nên bị trầy da một chút, nghĩ đến đây ta nói với Thúy Trúc: “Thúy Trúc, ngươi thay ta đi xem Hoa Nhung Châu thế nào rồi.”

Thúy Trúc cúi đầu thưa vâng rồi bước ra ngoài, ta nhịn không được nhíu mày: “Nha đầu này làm sao vậy? Ngày xưa mỗi lần có cơ hội không phải đều vui chết đi được sao? Sao hôm nay ta không thấy em ấy vui vẻ tí nào?”

“Có lẽ đang lo lắng cho Hoa thị vệ thôi.” Ngân Hạnh đứng một bên nói.

Ta gật nhẹ đầu, thấy cũng hợp lý.

Thiên Chỉ do dự một lát mới ghé sát tai ta, cẩn thận mở miệng: “Vương phi có cảm thấy… Hoàng thượng hình như đối xử với người rất đặc biệt không?”

Có hơi đặc biệt thật.

Có lẽ do tên hoàng đế này kìm nén đến sắp chết rồi, vừa hay bắt được một người bạn tốt như ta, là kiểu bạn chia sẻ đối tượng thầm mến.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ta cũng không cho lời Thiên Chỉ nói là thật, chỉ là chuyện bé xé ra to.

Ngày hôm sau Hoa phu nhân tìm đến tận cổng, than trời trách đất kêu ta mau giải cứu Hoa Thâm, nói nhi tử bảo bối của bà ấy không chịu được khổ trong lao ngục, ta cố nén đau đầu đưa bà tới chỗ Kinh Triệu Doãn.

Thị vệ canh ngục để ta đi vào, chỉ ngăn không cho Hoa phu nhân vào thăm, ta an ủi vài câu rồi một mình bước vào.

Trong lao ngục, Hoa Thâm đầu bù tóc rối, nhìn thấy ta đang đi tới lập tức chạy lại cầu xin ta mau mau cứu hắn ra.

“Huynh trưởng, ta nói với huynh bao nhiêu lần rồi, Mục Dao không phải người huynh có thể động vào, sao huynh không thể nhớ được?” Ta chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.

Hắn lau nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mập mạp, khàn giọng mở miệng: “Lời muội muội nói ta luôn ghi nhớ trong lòng, muội nói ta không thể động vào, có đánh chết ta cũng không có suy nghĩ đó, tại sao muội không tin ta?”

Nghe hắn giảo biện, ta thiếu chút nữa cười phá lên: “Vậy hôm qua chuyện gì đã xảy ra? Tại sao huynh lại quần áo không chỉnh tề xuất hiện trong phòng Mục Dao?”

Hoa Thâm ảo não gãi đầu, nói: “Ta thật sự không biết.

Hôm qua ta uống quá chén, khi tỉnh dậy đã thấy nha hoàn của muội truyền lời nói mẫu thân bảo ta ngoan ngoãn ở đây không được chạy lung tung, ta ở yên trong lương đình không dám đi linh tinh.”

“Thế sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Thâm có vẻ chột dạ.

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, ta phất tay áo định bỏ đi, không muốn quan tâm đến chuyện của hắn nữa.

Hắn bị dọa đến mức gấp gáp kéo tay áo của ta, nói: “Ở phía sau vườn hoa ta nhìn thấy….

một nha hoàn.

Không sai, nàng ta còn đang mời gọi ta.

Bởi vì ta đang say rượu, nên mới không nhịn được đi theo nàng, sau đó đến một viện nào đó thì ngất đi.

Tỉnh lại đã thấy Tấn vương muốn giết ta, dọa ta sợ đến mức không nói được gì.”

“Huynh khẳng định có một nha hoàn chủ động mời gọi huynh sao?” Ta nhíu mày.

Hoa Thâm lập tức nói: “Nàng ấy cứ nhìn ta mãi, thế cũng tính là… có ý với ta mà.”

Ta thật sự muốn đánh vỡ đầu Hoa Thâm, thì ra trong mắt hắn vẫn luôn là cái cớ ‘có ý với hắn’.

Hắn uống quá chén nên phơi bày bản tính háo sắc, còn cố bao biện cho bản thân.

Thấy cũng không khác nhau lắm, ta đứng dậy rời đi, Hoa Thâm lại kéo góc áo ta: “Muội muội mau cứu ta đi, trong nhà lao này còn có chuột, ta không sống nổi nữa rồi.”

“Lần này huynh hãy suy nghĩ thật cẩn thận đi.” Ta kéo áo lại rời đi, không chú ý đến tiếng kêu khóc của hắn.

Sau khi bước ra lại bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Hoa phu nhân, ta thuật lại lời của Hoa Thâm, lập tức thấy bà ấy giận đến run người: “Ta đã nói với Hoa Thâm bao nhiêu lần rồi mà nó vẫn không bỏ được cái tật háo sắc này, vậy mà lại gây chuyện ở chỗ con, thật sự nên đánh nó một trận nhớ đời.”

“Mẫu thân nghĩ là huynh trưởng gây ra họa sao?” Ta vuốt lại ống tay áo vừa bị Hoa Thâm kéo nhăn.

Hoa phu nhân cầm khăn lau nước mắt xong mới nói: “Ca ca con mặc dù hơi hoang dâm, nói gì đi nữa vẫn là do rượu nên mới thành ra như vậy.

Hoa gia chúng ta chỉ có duy nhất một thằng con trai là nó, con thân là muội muội cũng không thể mặc kệ nó như thế được.”

Lời này cũng chính là đang thừa nhận Hoa Thâm háo sắc mới dẫn đến cơ sự này, còn giúp hắn giải vây.

Ta cười khẽ, mở miệng: “Thế nhưng….

lần này con thấy không phải huynh trưởng sai.”

Trở lại Tấn vương phủ, ta gọi Thúy Trúc tới tra hỏi, bởi vì cái người truyền lời kêu Hoa Thâm ngoan ngoãn ở trong hậu viện chính là em ấy.

Khuôn mặt Thúy Trúc ngây thơ, thành thật trả lời: “Là Hoa phu nhân không thấy Đại công tử đâu nên mới dặn nô tì đi tìm, nhân tiện bảo hắn yến hội nhiều người, không được đi lại lung tung.”

“Vậy ngươi có nói với ai chuyện Hoa Thâm đang ở hậu viện không?” Ta lại hỏi tiếp.

Thúy Trúc nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói: “Không ạ.”

Những lời này Hoa phu nhân cũng nói với ta, nhưng ta vẫn nên hỏi Thúy Trúc một lần, xem ta có bỏ sót chi tiết nào hay không.

Thấy ta không nói gì, Thúy Trúc thận trọng hỏi: “Vương phi, có phải nô tì làm sai chuyện gì không?”

Nhìn đôi mắt đơn thuần của Thúy Trúc, ta thở dài, cũng không nói nhiều: “Không liên quan gì đến em hết, em không cần suy nghĩ nhiều làm gì.”

Ngẩn ngơ trong viện nguyên một ngày một đêm, Thiên Chỉ đưa cơm tới ta cũng không buồn đụng đũa.

Sang đến ngày hôm sau, khi sắc trời cũng dần trở nên u ám, ta dường như mới bừng tỉnh sau cơn mê, hít một hơi thật sâu rồi cất bước ra ngoài.

Ra khỏi viện, thấy Hoa Nhung Châu vẫn đang đứng trước cửa viện, ta dừng lại, mở miệng nói với hắn: “Vương gia ra tay không biết nặng nhẹ, vết thương của ngươi cũng không phải là nhẹ, không cần đứng canh ở đây, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Thuộc hạ không sao.” Hoa Nhung Châu mở miệng, vẫn không cử động.

Ta không nói gì nữa, dù sao ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.

Đến ngoài viện của Mục Dao, thị vệ ở đó ngăn ta lại.

Ta không tức giận, chỉ nói: “Ngươi báo cho Trắc phi một tiếng, nàng sẽ đồng ý gặp ta.”

Thị vệ do dự một lát, nhìn dáng vẻ thong dong chắn chắn của ta mới đi vào thông báo.

Chỉ một lát sau đã thấy hắn trở ra mời ta vào.

Bước vào trong phòng của Mục Dao, thấy nàng đang cầm trên tay một quyển sách ngồi đọc chăm chú dưới ánh đèn, trên bàn còn đang viết giở hai chữ binh thư, hoàn toàn không còn dáng vẻ hoảng sợ ngày hôm trước.

Ta cũng không đứng ngoài, tự tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc này nàng mới ngước mắt nhìn ta.

Ta đón ánh mắt không dao động của nàng, khẽ cười, nói: “Đợi ta đã lâu chưa?”

Mục Dao đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn ta nói: “Nếu ngươi đến vì Hoa Thâm cầu tình, có phải đang tự hạ thấp tư thái của mình không?”

Ta không thèm để ý đến giọng nói trào phúng của nàng ta, trả lời: “Hoa Thâm không có tội, tại sao ta lại muốn xin tha cho hắn?”

Ánh mắt Mục Dao hơi dao động nhìn ta không dứt.

“Mục Dao, ta vẫn thấy ngươi là nữ… nữ nhân trong lòng Trọng Dạ Lan thì sẽ không bày ra mấy thủ đoạn này, bây giờ ta mới phát hiện mình sai rồi, hóa ra ngươi và nữ nhân bình thường cũng chẳng có gì khác nhau.”

Sắc mặt Mục Dao vẫn không thay đổi, không có nửa điểm chột dạ.

Ta nhìn nàng, cảm giác như mình bỗng nhiên giống lữ khách đang bị lạc đường.

Hóa ra cái người gọi là nữ chính, cũng sẽ không từ thủ đoạn nào.

Không phải nàng yêu Trọng Dạ Lan sao? Vậy cớ sao phải dùng điều này để lợi dụng hắn?

“Ta vốn không muốn nhắc tới, thế nhưng là ngươi hao tổn tâm sức tính kế ta như vậy, ta vẫn nên phối hợp với ngươi chút mới hợp tình hợp lý, tránh để cho công sức của ngươi trôi đi như nước đổ đầu vịt.” Ta cúi đầu khẽ cười một tiếng, không rõ trong lòng là cảm giác gì: “Ta đã từng nói sẽ không tranh giành Trọng Dạ Lan với ngươi, thế nhưng ngươi từ đầu đến cuối vẫn luôn không tin ta.”

Mục Dao nghiêng đầu nhìn ta, giống như nhìn một nhành cây khô: “Ngươi cảm thấy ta vì A Lan?”

“Không phải vì hắn thì vì cái gì?” Ta nhìn thẳng vào mắt nàng.

Mãi lâu cũng không thấy Mục Dao nói gì, ta trở nên mất kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Ngươi đã ra tay gài bẫy Hoa Thâm, lần này ta sẽ làm như không thấy.

Oan có đầu nợ có chủ, sau này nếu ngươi còn làm liên lụy đến người bên cạnh ta, ta sẽ không nể mặt nữa.”

Nói xong ta lập tức cất bước ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng cười của Mục Dao.

Tiếng cười rất lớn, ta nhịn không được nhíu mày quay đầu lại.

Chỉ thấy nàng cười đến mức nước mắt chảy ra, mãi lâu sau mới dừng lại cầm khăn lau đi giọt lệ nơi khoé mắt, mở miệng: “Oan có đầu nợ có chủ? Từ khi nào ngươi lại có ý tốt nói ra những lời này?”

Không đợi ta trả lời, nàng còn nói thêm: “Hoa phủ các người quả nhiên đều vì lợi ích cá nhân của mình mà bất phân phải trái, ngươi nói Hoa Thâm không sai?”

Trong lòng ta có chút bất an nhưng vẫn kiềm chế, nói: “Chuyện xảy ra ở yến tiệc không phải đều do một tay ngươi bày ra sao? Dù Hoa Thâm hoang dâm, nhưng cũng chưa từng có dã tâm bất chính với ngươi.”

Cái tên công tử Hoa Thâm này ở trước mặt ta sẽ không nói dối, ta đã cảnh cáo hắn nhiều lần như vậy, hắn tuyệt nhiên sẽ không vi phạm lời ta nói.

Mà Mục Dao thân làm nữ chính, tính ra cũng không phải kiểu người bị dọa đến mức sợ hãi sẽ khóc lóc nức nở, cho nên chỉ có một khả năng, là nàng ta đang giả bộ, vậy mục đích đã trở nên rõ ràng.

Mục Dao nghiêng đầu nhìn ta, vẻ châm chọc trong ánh mắt ngày càng rõ: “Không sai, chuyện hôm đó đều là do ta bày ra, Hoa Thâm không động tay động chân với ta.”

Nàng ta vui vẻ thừa nhận khiến ta hơi sửng sốt, ta không nói tiếp, chờ câu sau của nàng.

Nàng cũng không quan tâm ta có trả lời hay không, lại nói tiếp: “Nghe nói ở cổng Hoa phủ hai ngày trước có một nha hoàn tự sát, thế nhưng trên hôn yến thấy Hoa công tử vẫn không bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc.

Hoa phủ quả nhiên quyền thế ngập trời, chỉ là một cái mạng của nha hoàn, căn bản không lọt được vào mắt của các người.”

Trong lòng ta khẽ giật mình, nhíu mày mở miệng: “Ngươi muốn nói gì?”

Mục Dao nhìn ta, nhưng ánh mắt giống như không đặt trên người ta, hồi lâu mới nói, ngữ khí không vui không buồn: “Nha hoàn tự sát trước cổng Hoa phủ kia là nha hoàn bên cạnh ta, Linh Lung, không cha không mẹ, từ nhỏ đã theo ta lớn lên ở biên thành.”

Trái tim ta bỗng nhói một cái, trong nháy mắt cảm giác tay chân lạnh buốt.

Mục Dao thấy thế vẫn không chịu buông tha cho ta, nàng đứng dậy từng bước ép sát vào người ta, nói: “Lúc trước ngươi tính kế định tội cả nhà Mục phủ chúng ta tạo phản, cuối cùng bị lưu đày, mà người hầu hạ trong Mục phủ đều bị bán đi.

Vốn là nô lệ, bán đến chỗ nào mà chẳng như nhau, ta tự nói với bản thân mình như vậy, thế nhưng….

vì cớ gì mà Linh Lung lại xui xẻo bị Hoa Thâm mua chứ?”

Trong đầu của ta đột nhiên hồi tưởng lại lời hôm đó Hoa Thâm nói với ta – “Nha hoàn kia là tội nhân, là cô nhi, không có người thân”.

Mục Dao bước tới bên cạnh ta, nhìn ta nói: “Vậy nên Hoa Thiển à, ngươi lấy đâu ra bằng chứng mà đứng trước mặt ta nói Hoa Thâm vô tội? Người chết ngoài cửa phủ các ngươi kia, trong mắt các ngươi chỉ là một kẻ hầu đê tiện, nhưng đối với ta lại là tỷ muội thân tình.”

“Ta…”

Ta mở to miệng, cảm giác có chút không thở nổi.

Bởi vì ta vẫn luôn biết chuyện này là Hoa Thâm sai, thế nhưng ta lại không giao hắn cho Hoa tướng xử lý.

Ta biết rõ Hoa tướng thiên vị hắn, nhưng ta vẫn làm như thế, có phải trong tiềm thức ta cũng từng cảm thấy người kia… chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi.

Mà Mục Dao lại coi việc ta xem nhẹ là sự thật, vẫn luôn vì thân phận của mình mà thoải mái bao che cho Hoa phủ.

Mục Dao kéo mạnh vạt áo của ta để ta đối diện với đôi mắt tràn đầy thù hận của nàng: “Ngươi từng nói với ta sẽ không nhắm vào ta nữa, ta suýt chút nữa đã tin ngươi.

Thế nhưng chuyện của Linh Lung đã làm ta ngộ ra rằng, ta không có cách nào tha thứ cho ngươi, bởi vì chuyện mà Hoa phủ các ngươi từng làm, những người chịu khổ chịu nhục trong bóng tối không thể kể siết, ta không thể vì mình không nhìn thấy mà giả vờ như không biết.”

“Cho nên… đây là lý do ngươi gài bẫy Hoa Thâm? Để báo thù cho Linh Lung?” Ta cười nhẹ, cảm giác bản thân cố gắng giữ vững nụ cười lúc này còn khó coi hơn là khóc..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio