Cố Thần suýt nữa đã té ghế, hai mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, từ đầu tới cuối chỉ có tổng cộng chữ, không hề màu mè dư thừa…
Mấy thứ này không quan trọng, quan trọng là nghĩa của nó!
TÔI ĐỢI EM Ở CỔNG TÂY ĐẠI HỌC Z!
Ngay cả học sinh lớp một cũng hiểu câu này, đương nhiên Cố Thần phải hiểu rồi. Nhưng khi mấy chữ này ghép lại với nhau, sao cậu lại trở thành người mù chữ thế này?
Sau khi bình tĩnh lại, Cố Thần gõ câu “Tôi không ở trong trường”, nhưng cuối cùng cậu thông minh xóa đi, chuyện trốn tránh này chỉ có mấy kẻ nhát gan mới làm thôi, gan cậu không nhỏ tí nào đâu!
Vì để chứng minh mình không nhát gan, Cố Thần lấy điện thoại và chìa khóa phòng, bước đi như robot xuống lầu…
Cổng Tây của trường cách phòng cậu không xa, có lẽ Họa Cốt cũng biết phòng cậu ở gần cổng Tây nên mới hẹn ở đó.
Ban đầu, quả thật trông Cố Thần rất ra dáng dù trời có sập xuống cũng không sợ, cằm hất cao, mặt mày giống như người ta nợ mình mấy trăm triệu. Nhưng đi không bao xa, khí thế của cậu dần yếu đi rồi mất hẳn, trán rướm đầy mồ hôi, cậu tự an ủi mình rằng: do trời nóng quá!
Cái nóng cuối thu đã qua từ một tháng trước rồi, mưa thu thì đã trút hết vài trận, trong trường đã có vài người mặc áo len… đúng là nóng thật.
Cách cổng Tây còn khoảng hai trăm mét, mặt mũi Cố Thần tái nhợt, xoay người muốn chạy, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp hai người bạn chung lớp.
Bạn A: “Cố Thần cậu sao vậy, sao mặt mũi tái quá?”
Cố Thần: “Tôi không sao… cảm ơn.”
Bạn B: “Cố Thần cậu muốn ra ngoài à? Có phải để quên gì không?”
Cố Thần là một người được khá nhiều người yêu thích, những cậu bạn đi ngang qua đều chào hỏi cậu, nhưng hiển nhiên bây giờ cậu không hề có tâm trạng đáp lại. Cố Thần gật bừa, sau đó vội vã chạy về ký túc xá.
Cậu thật sự chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp Họa Cốt đâu, cậu thật sự không muốn sợ đến vậy đâu, ông trời ơi, mau đến cứu tôi với QAQ
Ông trời không nghe thấy lời kêu cứu của Cố Thần, cậu chỉ biết rằng bây giờ mình phải cắm đầu chạy về phòng, chờ khi nào chỉnh trang xong quần áo đầu tóc rồi mới ra gặp nữ thần.
Thế nhưng, lúc đang cắm đầu đi thì cậu chợt va phải một người.
“Xin…” Cố Thần tức thì xin lỗi người bị mình va phải, chưa kịp nói tiếp thì chữ “lỗi” đã nghẹn ngay trong cổ họng.
Cảm giác như đã quen biết này là sao đây?
Anh chàng mà Cố Thần va phải cao hơn cậu một chút, trông rất đẹp trai, Cố Thần không biết phải miêu tả thế nào nữa, rõ ràng toàn thân người này đều toát lên khí chất lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại khiến tim cậu khẽ run…
Rung động?
Cố Thần cũng phải 囧 với suy nghĩ của mình, nhưng ngay sau đó cậu đã hiểu vì sao mình lại cảm thấy như vậy – bởi vì liên quan đến Họa Cốt.
Họa Cốt là một người lạnh lùng, anh chàng này trông cũng lạnh như băng, khiến cậu bất giác nhớ đến Họa Cốt.
“Xin lỗi…” Cố Thần lùi một bước, nói cho hết hai chữ ban nãy chưa nói xong, sau đó không nhìn người kia nữa, cậu nhanh chóng lướt qua người anh.
Họa Cốt, à không, nên gọi là Họa Cốt trong trò chơi, đời thực tên Quân Nhất Nặc, thấy gà vàng ngốc va vào mình, xin lỗi một câu rồi vòng qua người anh đi tiếp, sắc mặt tức thì trở nên đáng sợ, khiến hai nữ sinh của trường đi ngang qua nhân tiện ngắm trai đẹp phải rùng mình.
“Quả Cam.” Quân Nhất Nặc lạnh nhạt gọi tên cậu.
Cố Thần sượng người, một luồng hơi lạnh lan từ chân lên tận đỉnh đầu.
Rõ ràng là giọng nói mà cậu chưa từng nghe qua, rõ ràng là biệt danh mà Đại Hoa cứ luôn miệng gọi, bây giờ khi được thốt ra từ miệng của một người lạ mặt… Cố Thần cố gắng dối lòng rằng không phải như cậu nghĩ đâu. Họa Cốt chờ cậu ở cổng Tây, bây giờ cậu chưa ra đến cổng Tây mà, chắc chắn người này gọi nhầm thôi!
Quân Nhất Nặc bật cười nhìn tấm lưng đang sượng ngắt kia, bước vài bước đến trước mặt cậu, hỏi: “Tôi đáng sợ vậy sao?”
Giọng nói dễ nghe, gương mặt đẹp trai… sao lại đáng sợ được chứ? Cố Thần thật thà lắc đầu.
“Tôi không đáng sợ, vậy tại sao chưa gặp tôi mà em đã chạy rồi?” Quân Nhất Nặc cười khẽ.
Cố Thần: “…”
“Tôi tôi tôi chỉ đi lấy chút đồ thôi, sẽ xuống lại ngay.” Cố Thần đỏ mặt căng thẳng bịa lý do, hai mắt cứ liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Tất nhiên Quân Nhất Nặc biết cậu đang nói xạo, nhưng anh không chỉ ra, gà vàng ngốc đáng yêu hơn anh nghĩ. Nhưng với cái tính nhát gan này của cậu, Quân Nhất Nặc thật sự không biết phải làm sao để cậu tự nhiên hơn khi đối mặt với anh đây.
Quân Nhất Nặc không nói gì khiến Cố Thần căng thẳng, mà anh không lên tiếng, cậu cũng đâu dám bỏ đi nữa, cậu gần như quên cả hô hấp.
Cuối cùng vẫn là Cố Thần nén căng thẳng, tay chân vẫn sượng ngắt, “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”
Nhìn vào đôi con ngươi đen như mực của Quân Nhất Nặc, Cố Thần cảm thấy mình dường như có thể bị hút hồn bất cứ lúc nào. Trước đây người ta thường khen mắt cậu đẹp, bây giờ Quân Nhất Nặc đứng trước mặt cậu, đôi mắt ấy mới thực sự đẹp đấy!
“Công tác.” Quân Nhất Nặc trả lời một cách ngắn gọn, giống y như trong trò chơi.
Đi công tác thì đi đi, sao lại đến đại học Z. Tuy Cố Thần rất muốn hỏi vậy nhưng cậu sợ Họa Cốt sẽ vứt cho cậu câu hỏi mà đến giờ cậu vẫn chưa biết phải trả lời thế nào, nếu vậy sẽ càng thêm rối thôi.
Lại một khoảng lặng nữa, sau đó, vẫn là Cố Thần mở lời…
“Anh ăn cơm chưa?” Cố Thần hỏi.
Quân Nhất Nặc im lặng vài giây, rồi lắc đầu.
Thật ra bây giờ chưa phải giờ ăn cơm, Cố Thần cũng ngơ ngác nhận ra chuyện này, bốn giờ rưỡi chiều, thường thì chẳng ai ăn cơm vào giờ này cả.
“Anh tới phòng ký túc xá của tôi trước, một lát tới giờ ăn mới đi nha?” Cố Thần thử hỏi, sợ mình sẽ bị từ chối.
Sao Quân Nhất Nặc lại có thể từ chối lời mời của gà vàng ngốc chứ, “Được.”
Cứ thế, con gà vàng ngốc nghếch đã dẫn người đàn ông có ý đồ đen tối với mình về phòng.
……
Căn phòng hạng quý tộc của đại học Z khá rộng, Cố Thần và anh trai Cố Thiên Nhai của cậu ở một căn phòng lớn, mỗi người đều có nhà vệ sinh, tủ, giường, kệ sách riêng, có thêm một cái ban công khiến căn phòng trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn.
Cố Thần dẫn người về phòng rồi rót cho anh một ly nước lọc, cậu ngại ngùng nói: “Trong phòng chỉ có nước lọc… à không, còn cái khác, anh chờ một lát.”
Không chờ Quân Nhất Nặc nói, Cố Thần đã đi tới một cái tủ, sau đó lấy một bình sữa chua và một bình hồng trà ra. Cậu không thích ăn vặt, nhưng cái tủ này có rất nhiều thức ăn vặt, không phải anh cậu mua, mà là anh chàng tên Quý Du Nhiên có quan hệ “tốt” với anh cậu mua, lần nào đến đây đều mang theo một đống lớn thức ăn vặt sang. Mỗi lần thấy dáng vẻ hạnh phúc khi ăn mấy thứ này của anh trai, cậu chỉ dành câm nín.
“Chỉ cần nước lọc là được.” Quân Nhất Nặc không thích những loại nước khác lắm, nếu so sánh thì anh thích cà phê hoặc nước lọc hơn.
“À.” Ngọn lửa nhiệt tình của Cố Thần nhất thời bị dập tắt, câu trả lời cũng trở nên ủ rũ.
Quân Nhất Nặc thấy thế chỉ muốn xoa đầu cậu an ủi, nhưng vì không muốn dọa cậu chạy nên chỉ đành nhịn.
Bầu không khí một lần nữa trở nên lắng đọng, Cố Thần chợt hối hận vì sao mình lại dẫn người về phòng chứ, lúng túng lắm đó biết không? Vả lại Họa Cốt không nói gì, cậu càng không biết phải làm sao mới đúng.
Cố Thần nhìn chăm chăm giày mình, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Cố Thần cũng ngẩng đầu lên, cần cổ mỏi nhừ do cúi đầu trong một khoảng thời gian dài.
Cố Thần lén nhìn người kia, ngón tay thon dài, khớp xương đầy đặn, anh mặc bộ đồ vest cách điệu, lưng rất thẳng, tựa như một vị vương tử quý tộc thời cổ đại. Cậu phải thừa nhận rằng người đàn ông này rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Ánh mắt Cố Thần nóng rực, Quân Nhất Nặc có muốn thờ ơ cũng khó.
“Đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.
“Nhìn anh.” Cố Thần trả lời rất nhanh, cũng rất thật thà.
Nghe thế Họa Cốt nhướng mày, Cố Thần chợt nhận ra mình nói bậy, giờ có muốn giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào, cậu quả quyết chuyển chủ đề, “Tôi vẫn chưa biết tên anh? Tôi tên Cố Thần…”
Quân Nhất Nặc đã biết tên cậu, thậm chí biết cả tuổi tác, ngày tháng năm sinh cũng như địa chỉ nhà hộ khẩu vân vân… anh không phải có ý điều tra, mà là dù sao thì cũng phải để tâm đến người mà mình thích một chút chứ. Đặc biệt là trước đó họ chỉ quen nhau trong trò chơi, trò chơi và hiện thực không liên quan đến nhau, anh chỉ đành nghĩ cách thôi.
“Quân Nhất Nặc.” Cuối cùng Quân Nhất Nặc cũng có thể chính thức nói cho gà vàng ngốc biết tên của mình.
Nghe thấy cái tên này, Cố Thần ngạc nhiên lắm, Quân Nhất Nặc, một lời nói của quân tử đáng giá nghìn vàng (quân tử nhất nặc thiên kim), tên hay!
“Tên hay quá.” Cố Thần thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Đây là một lời khen, nhưng Quân Nhất Nặc nghe vào lại cảm thấy cậu đang khen mình như khen một cô gái, tuy chỉ là cảm giác của anh, nhưng nó khiến anh khó chịu.
Quân Nhất Nặc nhíu mày, anh thấp giọng nói, “Cố Thần, tôi thấy mình nên tự giới thiệu với em… Tôi tên Quân Nhất Nặc, ID trong trò chơi là Họa Cốt.”
Một lúc lâu sau, Cố Thần mới khô khan ừ một tiếng, học theo Quân Nhất Nặc tự giới thiệu mình, “Ừm… tôi tên Cố Thần, ID trong trò chơi là Diệp Túy Nguyệt…” Sao cứ cảm thấy mình ngốc ngốc thế nào ấy?
Lời của Cố Thần thật sự rất ngốc, Quân Nhất Nặc chưa từng thấy chàng trai nào ngốc như vậy. Nhưng, anh lại thích cái tính ngốc nghếch này của cậu……
“Còn nữa…” Quân Nhất Nặc híp mắt, nở nụ cười thật tươi, dưới ánh mắt căng thẳng và mong đợi của Cố Thần, anh chậm rãi nói, “Tôi còn là người yêu của em trong trò chơi.”