Kỳ thi cuối học kỳ đã kết thúc, Lục Hy, Vũ Triết và An Khuê lần lượt đã về nhà để nghỉ đông. Hạnh Tâm vẫn chưa về vì không vội, cô lười biếng nằm trên giường đọc tiểu thuyết từ sáng đến gần giờ ăn trưa. Vận động một chút mới chịu bước ra khỏi phòng.
Đi ngang qua phòng thể chất, trong phòng có vẻ rất yên ắng nhưng lại nghe thấy tiếng banh đập dưới sàn. Mở cửa bước vào, thấy Di Thiên đang chơi bóng rổ, mồ hôi trên trán và cơ thể đã thấm ướt, để lộ ra các cơ bụng ẩn trong lớp áo thể thao rộng kia rất động lòng người, Hạnh Tâm bước lên hàng ghế khán giả ngồi nhìn cậu ta.
"Một mình mà cậu cũng chơi bóng à?"
Di Thiên dừng tay, quay lại nhìn chủ nhân của câu hỏi vừa rồi, cậu ôm trái bóng rổ bước tới lấy khăn bông màu trắng lau mồ hôi, ngồi xuống ghế bên cạnh Hạnh Tâm, lạnh nhạt nói "Ai bảo một mình?"
"Không phải?"
Di Thiên hất cằm nhìn về hàng ghế trên cùng ở phía bên kia, Hạnh Tâm theo ánh mắt của Di Thiên, nhìn thấy một người mặt vest đen chỉnh tề đang làm gì đó với chiếc laptop, người này thần sắc rất tốt, ngũ quan rất sáng, đôi mày có chút nghiêm nghị, lại rất phong độ, đích thị là doanh nhân thành đạt, giấc mộng của nhiều phụ nữ, không ai khác, người đó là cha của cô, Đề Nam.
"Chú ấy đợi từ sáng đến giờ rồi đấy, cậu xem, cậu có đáng đánh không?"
"Đáng đánh, đáng đánh!!" Hạnh Tâm vui mừng chạy tới chỗ ba mình, ngồi kế bên hôn lên má ông rồi choàng tay ôm cổ, nũng nịu nói "Ba đẹp trai của lòng con ơi, tới sao không báo cho con hay?"
Đề Nam vẫn chăm chú với màn hình laptop, Hạnh Tâm nhìn vào không hiểu gì, hình như là đang làm việc với ai đó, vì có khung hình webcam được hiện ra, bên trong là hình ảnh những biểu đồ và con số khó hiểu. Đề Nam trầm giọng nói "Mẹ con giao nhiệm vụ cho ba tới rước con về, gọi cho con cả buổi sáng nào có thấy con bắt máy" Đề Nam vờ thở dài, giọng ỉu xìu "Con gái của ba ngủ nhiều như vậy, xem ra còn lâu mới có chồng"
"Ba, chưa gì đã muốn đuổi con ra khỏi nhà rồi sao?" Hạnh Tâm vờ dỗi.
Đề Nam mỉm cười nhưng không trả lời, anh quay lại màn hình laptop, nói với người bên kia "Các anh nghỉ ngơi đi, chiều nay ba giờ, chúng ta họp tiếp"
Di Thiên đã bước đến từ bao giờ, nhếch môi cười với Đề Nam, đúng là nụ cười hiếm có nên khi cười, gương mặt lại càng làm người ta mê đắm, Hạnh Tâm như phiêu dạt vào trong nụ cười ấy "Chú, hai người từ từ trò chuyện, con đi tắm rửa, thay đồ trước"
"Ừm" Đề Nam cười ôn hòa, gật đầu nhìn Di Thiên như một người cha nhìn con, anh quay lại nhìn Hạnh Tâm "Được rồi, người ta đã đi rồi. Báo cho con một tin tốt, kỳ nghỉ đông lần này, Đại Di sẽ sang nhà chúng ta để ở"
Hạnh Tâm không biết ngượng là gì, lòng vui như nở hoa, vẫn không quên hỏi tại sao.
"Tiểu Hoa đi nghỉ đông ở quê bạn. Còn ba mẹ của Đại Di đi du lịch cả tháng nay rồi, nhân dịp kỷ niệm năm ngày cưới, bảo nó sang nhà chúng ta"
Hạnh Tâm nhanh nhẩu hỏi "Cậu ấy đồng ý sao?"
"Tất nhiên là không chịu, biết trước điều đó nên mẹ con đã thông đồng với dì Nhược Hạ, đổi mật mã cửa nhà của nó rồi" Đề Nam nhún nhún vai, tắt laptop.
Hạnh Tâm cười ha hả nhưng lại nói ra một câu tỏ vẻ thương cảm "Ai ya, các người thật vô sỉ"
Đề Nam lắc đầu tỏ vẻ bi thương "Bị mẹ mình bán đứng như vậy, ba cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương làm sao! Mau, đi thu xếp hành lý của con đi"
Di Thiên ung dung bước vào nhà, vừa ngồi xuống sô pha, Di Tâm đã vui mừng đem ly nước ép chạy tới đưa cho cậu "Đại Di, anh uống đi, lát nữa chúng ta cùng đi chơi bowling nhé!"
Hạnh Tâm khoanh tay lườm Di Tâm, quát "Này này, em có thấy chị hay không hả? Cậu ấy không phải chị của em, chị đây mới là chị của em, có biết không?"
Di Tâm ngước lên nhìn Hạnh Tâm một lượt từ trên xuống rồi lắc đầu, bỉu môi "Chắc là lúc sinh ra, do hai gia đình chúng ta thân quá nên đã đổi con cho nhau, xin lỗi chị, thật ra Di Thiên mới là anh của em, tin em đi"
Lời vừa dứt, cuốn sách dày cộp có tựa là "How to Win Friends and Influence People" từ đâu bay tới đầu của Di Tâm thật chuẩn xác khiến cậu phải đưa tay lên xuýt xoa. Quay qua lại để tìm thủ phạm, thấy cha mình đang nhìn với ánh mắt hình viên đạn, giọng nói vang vọng bên tai Di Tâm khiến cậu muốn rơi xuống địa ngục "Kỳ nghỉ đông này dịch hết cuốn sách đó"
Nét mặt Di Thiên thấp thoáng nụ cười, xoay lưng lại nhìn Đề Nam "Chú, chúng ta đi chơi bowling đi"
Di Tâm phấn khích quên đi nỗi buồn tệ hại vừa rồi "Đúng đấy, đàn ông chúng ta đi thôi" vẫn là có ý không cho chị mình đi chung.
Hạnh Tâm bặm môi liếc Di Tâm rồi kéo vali lên cầu thang, đi ngang qua ba mình, nói "Chờ con"
Đề Nam lãnh đạm nói "Chơi thì chơi nhưng vẫn phải dịch hết cuốn sách đó, nghe rõ chưa?!"
"Rõ!" thanh âm não nề của Di Tâm.
Thế là Đề Nam lãnh nhiệm vụ "vú nuôi" đưa đám nhóc Thế Di Thiên, Đề Hạnh Tâm, Đề Di Tâm đến trung tâm giải trí để chơi bowling.
Dựa vào quan hệ, Đề Di Tâm chọn Thế Di Thiên chung một đội, còn lại là Đề Nam và Đề Hạnh Tâm sẽ cùng một đội. Đề Nam cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài, chỉ mặc sơ mi trắng, quần bò, mang giày trắng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là anh trai của ba người này.
Vui chơi tới hai giờ, Đề Nam vào trong để uống nước, điện thoại trên bàn phát sáng rồi đổ chuông, là Thế Cảnh, vừa bắt máy, chưa gì người bên kia đã hỏi "Đề đại nhân à, cậu đưa con trai tôi đi đâu rồi, sao tôi gọi mãi cho nó mà không được?"
Đề Nam đưa mắt nhìn ra ba thanh thiếu niên đang vui cười ngoài kia, trả lời kiểu oán hờn "Cậu thì hay rồi, mới kỷ niệm năm mà đã đi du lịch hơn một tháng chưa về, còn tôi đây phải một thân một mình ở nhà làm vú em cho đám nhóc này"
Nghe được giọng cười của Thế Cảnh, Đề Nam lại bồi thêm "Chỉ tội cho tôi, Elen tại sao lại cứ đi lung tung như vậy cơ chứ, tôi đây gần vợ còn ít hơn thời gian ở bên con trai của cậu"
"Tôi còn chưa tính sổ cậu đấy, Di Thiên nó bị cậu dạy thành như thế rồi"
"Như thế là như nào chứ hả?! Chẳng phải rất ưu tú hay sao? Tôi rất hài lòng, đó là một tính cách khác trong con người của tôi nhưng không thể nào bộc lộ được"
Đề Nam nói đùa nhưng lại có phần đúng trong đó, Di Thiên từ nhỏ đã được Đề Nam dạy dỗ, bề nổi đã trở nên rất đối lập với Đề Nam. Đề Nam vui cười, hoạt bát, tâm tư đều bộc lộ ra ngoài, còn Di Thiên rất ít khi cười, sống rất nội tâm. Nhưng sở dĩ Thế Cảnh hay nói con trai mình có tính cách giống hệt Đề Nam là có nguyên do. Thật thà, ngay thẳng, có gì nói đó, không chút giấu giếm, không chút lưu tình, đối đãi với người quen đều thật lòng, cả Đề Nam và Di Thiên đều như vậy.
"Thôi không nói với cậu nữa, tôi đến giờ phải đi rồi, còn tháp tùng chúng nó về nữa" Đề Nam tắt máy. Nhìn thấy điện thoại của Hạnh Tâm có người gọi đến, anh đem ra cho con gái, rồi quay sang nói với Di Tâm "Chơi đến đây thôi"
Hạnh Tâm nghe xong liền vui mừng nói "Ba, ba đưa Di Tâm về đi, con và Di Thiên sẽ ở đây đợi bạn"
Di Tâm thủy chung không chịu quay về, Đề Nam đành để ba người này ở lại mà đi trước, trước khi đi còn chu đáo hỏi "Có mang theo ví không?"
"Có ạ" cả ba miệng một lời.
"Tôi bảo, cậu nói đợi ai?" Di Thiên quay sang hỏi Hạnh Tâm.
"Vũ Triết, An Khuê và Lục Hy"
Di Thiên nghe xong liền bước tới ghế ngồi, hai tay khoanh lại, trầm ngâm một lúc "Bọn họ cũng ở Lục Bắc à?"
"Bọn họ bảo đến Lục Bắc tìm chúng ta, hình như đã lên kế hoạch từ trước, trong tin nhắn nhóm có nói" Hạnh Tâm vừa lướt tin nhắn nhóm vừa trả lời.