Cứng ngắc ở bên cạnh cửa xe, Trác Tình tiến thoái lưỡng nan, thất bại cúi đầu, nhìn thấy vạt váy màu lục cột vào bên hông, Trác Tình ánh mắt sáng ngời, âm thầm nhắc nhở chính mình, bình tĩnh bình tĩnh, hắn không nhất định nhận được nàng!
Ngẩng đầu chống lại Lâu Tịch Nhan giương nhẹ mắt lên, Trác Tình kêu rên, hắn nhận thức không ra mới có quỷ mà! Biết rõ là lừa mình dối người, Trác Tình ho nhẹ một tiếng, khẽ kéo làn váy xuống, vưag thối lui ra sau, vừa dùng thanh âm nàng cho là nhu hòa nhất nói: “Ngại quá, ta… đi nhầm xe ngựa.”
Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng nhướng mi, thanh âm thanh nhuận mang theo ý cười, trầm thấp vang lên: “Ta còn nghĩ rằng ngươi lại nói cô là qua đường ~”
Trác Tình thân thể cứng đờ, ánh mắt hung hăng trừng Lâu Tịch Nhan.
Nàng vừa ngẩng đầu, vết máu đỏ sẫm chỗ yết hầu (cổ họng) hiện ra không thể nghi ngờ, Lâu Tịch Nhan tế mâu híp lại, sắc mặt khẽ biến, hỏi: “Cô bị thương?”
Khẽ vuốt một chút vết thương đã không đau đớn như trước ở yết hầu, máu cơ bản đã đông lại, Trác Tình không sao cả trả lời: “Không có việc gì, sượt chút da.” Nàng hiện tại tương đối đau nhức chính là thắt lưng!! Nữ nhân quả nhiên không thích hợp đánh nhau, đương nhiên ngoại trừ Cố Vân là cái loại nữ nhân đột biến gien!
Trong lòng Trác Tình thầm oán, bỗng nhiên cổ tay bị người cầm lấy, phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị Lâu Tịch Nhan kéo đến trên nhuyễn tháp (giường nhỏ mềm mại) trong xe, chú ý tới sau cổ Trác Tình có một mảng máu lớn, Lâu Tịch Nhan tâm trạng căng thẳng.
Cổ tay vì bị đau nhức, Trác Tình nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, chỉ thấy hai mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm sau cổ nàng, nhớ tới vừa rồi lạc má hồ nam bắn lên nàng một thân máu, Trác Tình vội vàng nói:“Cái này không phải máu ta.”
Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng vén lên một chút áo, xác thực chỉ thấy vết máu không phát hiện thấy vết thương, nữ nhân này thật không đơn giản a, mới chạy ra ngoài một cái canh giờ, là có thể trêu chọc một hồi “Huyết án.”
Cổ có chút ngứa, Trác Tình rất không quen, giãy dụa muốn thoát ra.
“Đừng nhúc nhích.” Trên vai trầm xuống, Trác Tình lại bị Lâu Tịch Nhan ấn ngồi ở trên nhuyễn tháp, thanh âm trong trẻo cùng dĩ vãng là ôn hòa bất đồng, nghe có chút trầm thấp, Trác Tình giương mắt nhìn lại, Lâu Tịch Nhan tìm kiếm trên mã xa lấy ra một chiếc khăn màu trắng, hắn một tay nâng lên cằm nàng, một tay đem khăn lụa nhẹ nhàng quấn lên cổ nàng, tay hắn có chút lạnh. Khoảng cách quá gần, trên người hắn có một cỗ mộc hương nhàn nhạt, cũng không giống người khác, so với nước hoa của nam nhân bình thường dễ ngửi hơn, khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Lâu Tịch Nhan ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện, Trác Tình nghĩ có chút khó thở, nhưng nàng chết cũng không thừa nhận mình bị mỹ sắc mê hoặc, dứt khoát quy kết do khăn lụa quấn lấy quá chặt… Cảm nhận được thân thể Trác Tình càng ngày càng cứng nhắc, Lâu Tịch Nhan khóe miệng đích thực như có như không nhẹ nhàng dương lên, thời gian cần thiết, mỹ nam kế cũng là có thể thực hiện. Động tác trên tay Lâu Tịch Nhan càng thêm mềm nhẹ, buộc nút thắt cũng làm rất lâu.
Trác Tình thầm mắng, hắn nhất định là cố ý! Băng bó vết thương có cần dựa vào gần như thế sao?! Thật vất vả hắn băng bó xong rồi, Trác Tình xấu hổ quay lại lùi một chút, đứng dậy nói: “Cảm ơn ngươi, ta đi trước.” Cho dù hắn biết nàng là thiếu niên áo xám đó, cũng không có lý do ngăn nàng rời đi chứ.
Trừ phi.
“Thanh Phong, cô rời đi như vậy, nếu là bị hoàng thượng biết, chỉ sợ tỷ muội của cô cũng vì vậy mà bị liên lụy, ngay cả Hạo Nguyệt quốc cũng khó thoát khỏi số phận.” Lại là ngữ khí nhàn nhạt, nhẹ nhàng, không cái gọi là cười khẽ, thiếu chút nữa khiến Trác Tình phát điên.
Bi phẫn ~~ nàng chỉ biết, các thôn dân đó căn bản không đáng tín nhiệm! Lại có thể bán đứng nàng!! Mệt nàng giúp bọn họ nhiều như vậy.
Phẫn hận quay đầu lại, Trác Tình lạnh giọng trả lời: “Ngươi uy hiếp ta?” Nàng cũng không phải Thanh Phong, hắn tốt nhất không nên nghĩ uy hiếp được nàng! Không có khả năng.
Dựa lưng vào xe ngựa, ngồi xếp bằng, Lâu Tịch Nhan nhẹ cười đáp: “Thanh tiểu thư oan uổng ta, loại chuyện uy hiếp không có hiệu quả thực tế ta chưa bao giờ làm.” Dáng dấp tùy ý ngồi như thế, không làm cho Lâu Tịch Nhan có vẻ thô bỉ, trái lại là ưu nhã ở giữa còn lộ ra chút tự nhiên.
Đáng tiếc Trác Tình một chút cũng không có tâm tình thưởng thức, ngươi này cũng quá mang thù đi! Lại đem câu nói nàng đã nói qua ném trở lại cho nàng.
Bình tĩnh bình tĩnh! Chỉnh đốn chỉnh đốn! Trác Tình hít sâu xuống, mới xem như ổn định tâm tình bất ổn của mình, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lâu Tịch Nhan, Trác Tình khiêu khích nói: “Vậy Lâu tướng ngươi muốn như thế nào đây?”
Nhìn bộ dạng nàng cực lực áp chế tâm tình chính mình, Lâu Tịch Nhan âm thầm buồn cười, dịu dàng trả lời: “Kỳ thật Thanh tiểu thư không cần lo lắng nhiều, mời cô đến tướng phủ ở tạm, cũng không phải muốn làm khó tiểu thư, chỉ là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Lâu mỗ cũng phải tiếp nhận, Thanh tiểu thư có thương tích trong người, đến tướng phủ điều trị cho tốt, Lâu mỗ còn có thể tận lực sắp xếp cô cùng tỷ muội cô gặp lại, như thế được không?”
Tỷ muội? Nàng cùng Cố Vấn cùng nhau té xỉu, có khả năng trong Thanh gia tỷ muội, lại có một người là Cố Vân đấy? Mặc dù khả năng không lớn, Trác Tình vẫn muốn gặp các nàng, nàng không buông tha bất luận cơ hội nào! Nhìn thẳng Lâu Tịch Nhan, Trác Tình trầm giọng hỏi: “Ngươi có thể để cho ta nhìn thấy các nàng?”
Con cá mắc câu!
Ánh mắt dịu dàng, ngữ điệu hết sức nghiêm túc, Lâu Tịch Nhan lớn giọng đáp: “Lâu mỗ nhất định làm hết sức.”
Trác Tình đổ cho hắn một cái bạch nhãn (ánh mắt xem thường), trả lời có lệ như thế, nàng sẽ tin mới có quỷ: “Ta phải biết là có hay không có khả năng.”
Trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nha đầu kia còn không ngốc.
Chậm rãi gật đầu, Lâu Tịch Nhan kin định trả lời: “Có thể.” Vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn.
Suy nghĩ một lát, Trác Tình lại hỏi: “Ta đến tướng phủ, thân phận là tiểu thiếp ngươi?”
Lâu Tịch Nhan sắc mặt thành khẩn, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là khách quý.” Hoàng thượng đã ban thưởng nàng cho hắn, thân thế của nàng sớm cũng đã xác định, chính là tiểu thiếp~~ hắn cũng không có cách nào.
“Ta có thể tự do ra vào tướng phủ?”
Không thể nói là gật đầu, Lâu Tịch Nhan hào phóng đáp: “Có thể.” Bất quá là tự do ở dưới sự giám thị của hắn.
Trác Tình sảng khoái đáp: “Thành giao!”
Nàng căn bản không có lựa chọn, trên người không có tiền, bị thương đầy người, đừng nói Lâu Tịch Nhan một vòng lớn còn tìm được nàng thì tuyệt đối không có khả năng thả nàng đi, chính là thật sự thả, nàng nhất thời tìm đâu ra tiền chứ! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (ý người biết thời thế), nàng vẫn là tạm thời khuất phục đi.
Không biết Trác Tình lúc nghe đến Lâu Tịch Nhan đối với đáp án bổ sung, có đúng hay không còn có thể sảng khoái như vậy, bất quá giờ phút này, nàng vẫn còn không biết thật là tốt.
“Hồi phủ.” Thanh âm nhẹ nhàng biểu hiện chủ nhân tâm tình thật tốt.
“Dạ.”
Nghe được ngoài xe truyền đến thanh âm, Trác Tình lại cứng đờ, nhẹ nhàng vén lên mành vải, ngoài mã xa, Mặc Bạch ngạo nghễ đứng ở bên cạnh xe ngựa, thấy Trác Tình, hắn vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt thoảng qua một chút cười nhạo tự cho mình là thông minh.
Đây không phải ngày hôm nay tất cả đều ở trong lòng bàn tay Lâu Tịch Nhan, do hắn khéo léo bày ra chứ… Lạnh cả người, Trác Tình nghĩ mình bị lừa!
Nàng không phải là vừa ra miệng hổ liền vào hang sói chứ…