Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

chương 4: đơn kiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nói xong thì vào đây đỡ ta.”

Thanh âm trầm thấp lạnh như băng vang lên, khiến cho những người ngoài xe không khỏi run lên, tiểu thư khuê các đều nói như vậy sao?!

Ngô Tư gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn các huynh đệ phía sau, tất cả mọi người đều từng bước lui về phía sau, hắt cằm với hắn, bảo hắn đi đỡ.

Hắn đi thì hắn đi! Không lẽ Ngô Tư hắn còn sợ một nữ nhân! Âm thầm nuốt ngụm nước miếng, một bước nhảy lên xe ngựa, Ngô Tư xốc lên màn xe, đầu chui đi vào. Bất ngờ thấy một đôi mắt lạnh lùng, thấy rõ nữ tử trước mắt, Ngô Tư hút một ngụm khí lạnh.

Trong xe ngựa, nữ tử một thân hồng y nửa dựa vào vách tường xe, khẽ nhướn con ngươi lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, Ngô Tư cho tới bây giờ chưa gặp qua nữ nhân nào, có đôi mắt như vậy, bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, không nghĩ tới vì vậy mà nháy mắt cảm thấy khó thở, còn có mặt của nàng, hai vết đao thật sâu phá hủy toàn bộ má phải, thoạt nhìn rất là đáng sợ, đây là mỹ nữ Hạo Nguyệt quốc đưa tới? Ngô Tư buồn bực, bọn họ sẽ không phải là đoạt sai người rồi chứ?!

Ngay tại khi Ngô Tư đánh giá Trác Tình, Trác Tình cũng đánh giá lại hắn, người đàn ông trước mắt này khoảng ngoài ba mươi tuổi, một đầu tóc rối tung dùng vải buộc lên, áo vải trên người tràn đầy chỗ vá, thoạt nhìn rất cũ nát, hắn ăn mặc, giống… Người cổ đại!

Lúc này mọi thứ đều rất kỳ lạ! Đè xuống bất an trong lòng, Trác Tình vươn tay, nắm cánh tay Ngô Tư, mượn lực đứng lên, tiếc là lại không có tác dụng, Trác Tình bỗng chốc lại ngã nhào xuống, Ngô Tư nhanh chóng đỡ tay nàng, nữ nhân này thật gầy!

Đỡ Trác Tình đi tới gần cửa xe, trước khi xốc lên màn xe, Ngô Tư bỗng nhiên nắm lên khăn voan trong xe, che lại khuôn mặt của Trác Tình, mới dìu theo nàng đi ra.

Trác Tình tứ chi vô lực, chỉ có nửa dựa vào trước ngực Ngô Tư, nhờ hắn dìu đỡ mới gắng gượng bước đi, giá y màu đỏ đem dáng người duyên dáng của nàng hiện ra hoàn toàn, hình dáng mỗi một bước đi đều vô cùng mềm mại, khăn voan che lại khuôn mặt của nàng, thật sự là khiến người ta vô hạn mơ mộng .

Một thiếu niên khoảng mười tuổi tấm tắc nói to: “Oa… Đây là nữ nhân Hạo Nguyệt quốc, quả nhiên là nước tạo thành! Ngay cả bước đi đều cùng nữ nhân trong thôn không giống nhau.”

Theo thiếu niên trêu ghẹo, một đám người cũng bắt đầu ồn ào, Ngô Tư hung hăng trừng thiếu niên một cái, đỡ Trác Tình đến ghế đá ngồi xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Tiểu Ngũ Tử từng bước tiến lên, đem Ngô Tư kéo đến một bên, cười nói: “Ngô ca, ta nghe nói Hạo Nguyệt quốc chuyên sinh ra mỹ nhân, hơn nữa tiểu thư lần này được đưa tới, lại là người nổi tiếng ở các nước, dù sao cũng đã đoạt, không bằng để mọi người nhìn bộ dạng nàng lớn lên như thế nào, có được hay không?”

“Không được!” Ngô Tư hét lớn một tiếng, mắng: “Chúng ta hôm nay làm như vậy, chỉ là vì muốn thỉnh cầu một cái công đạo công bằng cho ân công, lúc trước cướp nàng chính là bất đắc dĩ, các ngươi làm như vậy, chúng ta cùng thổ phỉ hung ác có cái gì khác nhau?!”

Tiểu Ngũ Tử rụt rụt cái cổ, bĩu môi khẽ nói: “Ngô ca, chúng ta chính là muốn nhìn một chút vị mỹ nữ khuynh thành này có hình dạng gì, không nghĩ gây khó dễ cho nàng!” Ngô ca bình thường là người hiền lành, hôm nay lại làm sao vậy?

Nghênh đón ánh mắt khó hiểu của các thôn dân, Ngô Tư cũng thấy mình hình như có chút quá đáng, thấp giọng khuyên nhủ: “Cho dù như vậy cũng không tốt!” Người nữ tử nào không ngại bộ mặt, khuôn mặt của nàng không biết sao để bị hủy thành như vậy, bị người thấy, sợ là sẽ thương tâm khổ sở.

“Ngô ca…” Tiểu Ngũ Tử vẫn còn muốn nói cái gì, một tấm lụa đỏ bỗng chốc gọn gàng bị vứt trên mặt đất.

Tiểu Ngũ Tử quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt bị vết đao che kín đập vào tầm mắt, kinh hãi kêu lên: “Oa! Má tôi ơi! Đây là cái đẹp gì nữ!”

Thôn dân vây quanh xem náo nhiệt cũng bị làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời một đám người lớn như thế, im lặng đến có chút dọa người. Trác Tình bình tĩnh nhìn ánh mắt của những người xung quanh, có kinh ngạc, sợ hãi, đồng tình, thương hại dừng lại trên người nàng, hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một, thôn dân cũng không tự giác từng bước lui về sau, nàng cho rằng, có thể bắt cóc con tin, chung quy sẽ không phải là người lương thiện, nhưng mà trước mắt, nhưng là nhìn qua một đám không khác gì thôn dân thật thà chất phác?!

Trác Tình trái tim hơi ổn định lại, hỏi: “Các người vừa nói, tôi là ai ?” Thân thể này không phải của cô, cô hiện tại phải làm cho rõ ràng, cô rốt cuộc là ai?!

Tiểu Ngũ Tử nuốt nuốt nước miếng, trả lời: “Ngươi là nữ nhân của Hạo Nguyệt quốc, là tiến cống cho hoàng thượng, nhưng mà nghe nói hoàng thượng đem ngươi thưởng cho thừa tướng, thế nhưng bộ dáng này của ngươi, phỏng chừng thừa tướng cũng sẽ không muốn đi!”

“Tiểu Ngũ Tử!” Ngô Tư khẽ quát một tiếng.

Trác Tình sắc mặt như cũ, tiếp tục hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

“Nơi này là Ngưu gia thôn, phía trước là kinh thành Hoán Dương của Khung Nhạc.”

Khung Nhạc? Hoán Dương? Không nhận ra! Hít sâu một hơi, Trác Tình nhìn về phía một đám người vây xem, cao giọng hỏi: “Các người từng nghe nói Trung Quốc chưa?”

Tất cả mọi người động tác nhất tề, lắc đầu.

Bọn họ nói Hán ngữ, mặc trang phục cổ đại, lại không biết Trung Quốc, theo như nơi cô ở, trong thế giới cô sống hẳn là không có địa phương thế này, mà cô, than thế lại còn thay đổi, cho dù cô không muốn tin cỡ nào, khi cô tỉnh lại được biết, mình tới một nơi cô không biết, nhập vào thân thể là một “Lễ vật!”

Trời! Đầu của cô vẫn còn đau!

“Cô nương, cô không sao chứ?!” Ngô Tư có chút không hiểu nhìn về phía Trác Tình, vừa rồi nàng vẫn còn khí thế lấn người, thế nào bây giờ thần sắc lại đau khổ.

Trác Tình không có tâm tình để ý tới bất luận người nào, cô cần bình tĩnh!

“Ngô ca! Ngô ca!” Từ trong làng truyền đến một giọng nam hưng phấn, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi hướng phía Ngô Tư một đường vọt tới, đẩy ra thôn dân xung quanh, Lưu Vũ giơ ra một tờ giấy, giống như dâng vật quý kêu lên: “Các ngươi đã trở về, đệ làm được rồi, Ngô ca người nhìn xem!”

Đẩy tay Lưu Vũ ra, Ngô Tư xấu hổ cười nói: “Nhìn cái gì, ta lại không biết chữ.”

Tiểu Ngũ Tử cũng bĩu môi, giễu cợt nói: “Nhưng mà, chúng ta ở đây chỉ có ngươi biết chữ! Bảo chúng ta nhìn, chúng ta cũng xem không hiểu!”

Lưu Vũ cúi đầu, xấu hổ gãi gãi đầu, cười nói: “Đệ… đệ cũng chỉ là cùng phụ thân học chữ hai năm, sau đó người chết,đệ liền không có người dạy.”

“Kia cũng tốt hơn so với chúng ta!” Đoạt lấy trang giấy trong tay Lưu Vũ, Tiểu Ngũ Tử nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu, khó hiểu hỏi: “Ngô ca, vì sao chúng ta nhất định phải viết thứ này chứ?!”

Dùng sức vỗ đầu Tiểu Ngũ Tử một cái, Ngô Tư đoạt lại trang giấy kia, cẩn thận gấp lại, thở dài: “Quan phủ không phải nói sao, phải có đơn kiện, chúng ta thỉnh không nổi trạng sư (thầy viết đơn kiện), chỉ có tự mình viết. Lâu tướng nếu thật sự tới, chúng ta cũng có cái để kể ra oan tình không phải sao?”

“Ta xem viết thứ này cũng là vô ích!” Liếc nhìn Trác Tình một cái, Tiểu Ngũ Tử trong lòng nói, nữ nhân này đã bị hủy dung, Lâu tướng còn có thể đến sao?!

Quan phủ người ta nói, đơn kiện chính là cực kỳ quan trọng, có thể hay không vì ân công rửa sạch oan khuất, liền xem nó, Ngô Tư nhìn thoáng qua Trác Tình ngồi ngay ngắn bên cạnh, mắt sáng lên, thỉnh cầu nói: “Cô nương, có thể hay không làm phiền ngươi, giúp chúng ta nhìn?!” Vị cô nương này vừa nhìn đã biết là xuất thân danh môn, nàng nhất định biết chữ !

Trác Tình suy nghĩ một lúc, trả lời: “Đưa lại đây.” Cô cũng muốn biết, những… người này xem ra là thôn dân giản dị thật thà rốt cuộc vì chuyện gì mà phải cướp người, hơn nữa cái địa phương này chữ viết cô cũng không có thấy qua, thừa dịp cơ hội này nhìn một chút.

Mở trang giấy ra, Trác Tình bỗng chốc trợn tròn mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio