Dưới tàng cây đa lớn ở cửa thôn, đứng đối diện với mấy trăm thôn dân, là hai nam tử có vóc người to lớn,một người da ngâm đen, gần như dung nhập vào trong ánh trăng, vẻ mặt lạnh lung như một khối băng vạn năm vững chắc, người còn lại da trắng như tuyết, một đôi con ngươi màu xanh giống như biển sâu, đôi mắt mê hoặc người.Nhưng là ánh mắt sắc bén như nhau, khí thế bức người. Đang là ban đêm, hai người kia một đen một trắng sóng vai mà đứng, không hiểu sao có chút dọa người.
Bên cạnh họ, một người nam tử quần áo rực rỡ vô cùng lười nhác dựa vào bên cạnh cây đa, khuôn mặt tuấn lãng, động tác tùy tính không kiềm chế được, rất có vài phần khí chất tao nhã.
Trác Tình di động ánh mắt sau khi nhìn đến thân ảnh nam tử đứng dưới tàng cây, lại không thể di chuyển tầm mắt!
Dưới ánh trăng, nam tử y phục trường sam (áo dài nam) màu đỏ tía, trên vạt áo thêu vài sợi tơ vàng tạo thành hoa văn sóng nước đơn giản, sợi tóc dùng ngọc khấu đơn giản buộc lại, không mang thêm bất cứ thứ gì, mặc dù như vậy cũng không tổn hại đến sự phong nhã tôn quý của hắn.
Mắt hẹp dài, hơi giơ lên, cùng với nụ cười ấm áp trên khóe môi, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã, thật là một người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc. Bốn chữ để hình dung,thưởng tâm duyệt mục (tim tán thưởng, mắt hài lòng). Nhưng là Trác Tình vẫn cảm thấy có chút lạ, nhất là con mắt hắn, thâm trầm u tĩnh, dường như có thể nhìn thấu tất cả, ở giữa mơ hồ lộ ra một điểm… Một điểm gì chứ? Trác Tình híp mắt lại, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, bỗng nhiên ánh mắt nam tử vừa chuyển, hướng phía nàng nhìn đến, Trác Tình kinh hãi, nhanh chóng cúi đầu, đem mũ kéo xuống thấp một chút, che đậy hơn nửa khuôn mặt, mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm, người kia thật nhạy bén!
Lâu Tịch Nhan giống như tùy ý lướt qua đoàn người đông nghịt, cũng không phát hiện có cái gì khác lạ, lẽ nào vừa rồi cảm giác bị nhìn trộm là ảo giác của hắn, hoặc là người kia ẩn núp phải rất tốt?! Nếu đúng vậy, nhưng là hắn không uổng công chuyến đi này.
Tâm tình rất tốt, giương lên một nụ cười ấm áp, Lâu Tịch Nhan tiến lên một bước nghênh đón đối diện thôn dân vội vã chạy tới lại sợ hãi chân tay luống cuống dò xét hắn.
Lâu Tịch Nhan chậm rãi đi tới, các thôn dân mới kịp phản ứng,vội vã quỳ xuống nói: “Bái kiến thừa tướng đại nhân!” Trác Tình không có thói quen quỳ xuống, bất đắc dĩ cũng phải thuận theo, thân thể nửa ngồi chổm hổm.
“Tất cả đứng lên đi.” Lâu Tịch Nhan nhẹ giơ tay lên, mỉm cười nói: “Các ngươi mời ta tới nơi này, là có chuyện gì sao?”
Mời ? Trác Tình khẽ nhướng mi, như vậy còn có thể xem như là mời, rất có khí phách! Tiếng nói thanh thuận dễ nghe, hơi trầm thấp, cùng hắn khiến người ta có cảm giác rất xứng đôi. Lại lôi kéo mũ, Trác Tình nhịn không được ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn về phía trước nam tử đang tươi cười ấm áp như gió xuân.
Thừa tướng quả nhiên tao nhã như trong truyền thuyết, yêu dân như con, các thôn dân được khích lệ, cùng nhau kêu lên: “Thừa tướng đại nhân, cầu ngài giải oan cho chúng tôi!”
Tiếng kêu oan liên tục, Tề Thiên Vũ chịu không nỗi móc móc lỗ tai, lành lạnh nói: “Giải oan là việc của quan phủ chứ, các ngươi trước bắt người, sau uy hiếp mệnh quan triều đình, là muốn tiến vào nhà giam?!” Ban đầu vốn cho là có trò hay để nhìn, nếu biết là buồn chán như vậy, hắn sẽ không tới.
Tề Thiên Vũ lời còn chưa dứt, Ngô Tư vội vàng đứng dậy, Trác Tình muốn kéo hắn, đáng tiếc hắn động tác cực nhanh, Trác Tình ngay cả quần áo của hắn còn chưa có đụng tới.
Ở trước mặt Lâu Tịch Nhan liên tiếp dập đầu ba cái, Ngô Tư hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân ngu dốt, làm như vậy, thật sự là vạn bất đắc dĩ, nha môn chúng tôi đã đi đến rất nhiều lần, lao dịch nói án tử đã phán, còn đem chúng tôi đuổi đi ra. Tìm đề hình đại nhân giải oan, đại nhân lại không ở kinh thành, muốn tìm ngài nói rõ, nhưng là phủ thừa tướng há lại là nơi dân chúng bình thường có thể tùy tiện vào? Chúng tôi thật sự là….” Ngoài chua xót, Ngô Tư không biết phải nên tiếp tục nói như thế nào, đành phải mạnh mẽ dập đầu.
(Đề hình đại nhân: giống như quan chuyên phụ trách việc phá án, Đề hình là một chức quan được phong cho người ngọ tác có tài, chuyên khám nghiệm tử thi để tìm ra nghi vấn và giải oan cho người dân)
Nghe được tiếng đông đông Trác Tình kinh hãi, hắn cho rằng đầu của hắn là làm bằng sắt!! Vỗ một cái Tiểu Ngũ Tử bên cạnh, Trác Tình thấp giọng nói: “Kêu oan!”
“Cái gì?” Tiểu Ngũ Tử mơ hồ không hiểu.
Heo! Dùng sức nhéo cánh tay hắn, Trác Tình từ trong hàm răng phun ra hai chữ: “Kêu – oan —-”
Rốt cục lấy lại tinh thần, Tiểu Ngũ Tử hét lớn: “Oan uổng quá ~~~” Tay nàng lực thật lớn! Đau chết!
Tiếng la thê lương dường như cũng đánh thức một đám thôn dân, đều bắt đầu cùng nhau kêu oan:“Thừa tướng đại nhân, giải oan —-!”
“Thừa tướng đại nhân, giải oan cho chúng tôi!!”
Ánh mắt sắc bén đảo qua từng khuôn mặt xúc động thật thà chất phác, những người này thoạt nhìn, dường như thật sự có oan tình phải kể, Lâu Tịch Nhan tiến lên một bước, nâng Ngô Tư còn đang tiếp tục dập đầu đứng dậy, nói: “Các ngươi có oan tình gì, không sao cứ nói thẳng?”
Ngô Tư luống cuống đứng lên, không dám để Lâu Tịch Nhan nâng, ở trên người lục lọi một lúc, mới cẩn thận từ trong lòng lấy ra cuộn giấy, vô cùng cẩn thận đưa lên: “Đây là đơn kiện.”
Còn viết đơn kiện! Lâu Tịch Nhan mỉm cười tiếp nhận, chậm rãi mở ra.
Một lúc sau, Lâu Tịch Nhan nụ cười không thay đổi, tùy ý hỏi: “Đơn kiện này, là ai viết?”
Tề Thiên Vũ đứng dậy, hiếu kỳ cầm qua đơn kiện, người khác có thể không biết, hắn cùng Tịch Nhan xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn giọng điệu càng là tùy ý, khi nụ cười càng dịu dàng, chứng minh hắn càng để ý, càng đáng nghi!
Xong! Trác Tình thầm rủa!
Nghìn vạn lần không nên quay đầu lại, không nên nhìn ta!! Không nên quay đầu lại.
Trác Tình ở trong lòng lẩm nhẩm vô số lần, đáng tiếc ông trời không có nghe thấy nàng cầu khẩn, các thôn dân cùng nhau quay đầu lại, đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng.
Chết tiệt! Thực sự là một đám ngu ngốc, heo không có đầu óc, @%& ~~~~
Đem nàng hai mươi mấy năm sinh mệnh những từ ngữ có thể mắng chửi người toàn bộ đem ra mắng một lần, Trác Tình chậm rãi đứng dậy, bởi vì ánh mắt “Dịu dàng” kia đã gắt gao khóa trụ nàng.