“Ta….”
Yến Như Huyên ‘ta’ một hồi lâu, cũng chưa nói thêm một chữ, nói thật là một mỹ nhân ở trước mắt bộ dạng muốn nói còn xấu hổ,vẫn là cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc Trác Tình kiên nhẫn có hạn, thở dài nói :”Kỳ thật ngươi cũng không biết muốn cùng ta nói cái gì, đúng không ?”
Yến Như Huyên vẻ mặt vốn có chút do dự , sau khi nghe Trác Tình nói, nàng bỗng nhiên mỉm cười một chút, thanh âm mềm nhẹ chậm rãi lên tiếng :”Lần đầu tiên khi thấy huynh ấy ta mới năm tuổi. Ta nhớ kỹ lúc đó nhị hoàng huynh đùa ta, đem khăn tay ta thích nhất treo lên trên cành cây cao, ta vừa khóc vừa kêu thật lâu cung nữ thái giám đều bị hoàng huynh đuổi đi, không ai giúp ta. Ngay tại lúc đó, huynh ấy xuất hiện, kia gầy yếu thân ảnh đi vào trong mắt ta, cũng đi vào trong lòng ta. Huynh ấy giúp ta đem khăn tay lấy xuống, còn thay ta lau khô nước mắt. Ta vĩnh viễn cũng quên không được, huynh ấy cười là như vậy dịu dàng ánh mắt là như thế ấm áp.”
Yến Như Huyên trên mặt biểu tình quá mức ngọt ngào, hoàn toàn chính là đắm chìm trong thế giới tự mình xây dựng, Trác Tình ánh mắt chợt lóe, nhưng vẫn không có cắt ngang nàng, yên lặng lắng nghe nàng nói hết.
Thật không dễ dàng Yến Như Huyên mới phục hồi lại tinh thần , vốn tươi cười ngọt ngào lập tức có chút khổ sáp:”Gả cho huynh ấy là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của ta, ta không biết nếu như sinh mệnh không có huynh ấy , ta phải như thế nào sống sót?”
Trác Tình nhíu mày, hỏi :”Cho nên khi ngươi ý thức được hắn không thương ngươi, liền chọn tự sát?”
“Có thể ta làm như vậy rất ngốc.” Nụ cười xinh đẹp xẹt qua khuôn mặt , còn không biết bên trong chứa một tia nhè nhẹ vui sướng, có thể nói nàng cũng không nghĩ muốn che đậy, Yến Như Huyên mỉm cười trả lời :”Ta nghĩ, trong lòng huynh ấy có thể vẫn có chút thích ta, thương tiếc ta. Nếu không huynh ấy sẽ không bảo ta đến nhà huynh ấy tĩnh dưỡng.”
” Mẫu thân ngươi nói với ngươi như vậy?” Trên mặt nàng vui vẻ không có chút nào che dấu khiến Trác Tình có chút lo lắng, như vậy lầm đường đối với nàng bây giờ có thể là cọng rơm cứu mạng cũng có thể sẽ đem nàng đẩy vào vực sâu.
Yến Như Huyên phút chốc ngẩng đầu nhìn ánh mắt trấn tĩnh của Trác Tình, vội hỏi :”Chẳng lẽ không đúng sao?”
Nữ tử trước mắt bất quá hơn mười tuổi, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm mình, Trác Tình không đành lòng đánh nát mộng của nàng, cho dù nàng nói Yến Như Huyên cũng không nhất định sẽ tin tưởng đi.
Mà thôi, Trác Tình không có trả lời nàng, chuyển hướng câu chuyện hỏi :“Vậy ngươi hiện tại dự định như thế nào ?”
“Ta ….không biết.” Lần thứ hai do dự, Yến Như Huyên cười khổ nói :”Huynh ấy cũng không yêu ta.”
Trác Tình ngẩn ra, nàng cho rằng Yến Như Huyên vẫn sống ở trong thế giới của chính mình, cho rằng Lâu Tịch Nhan cùng nàng là yêu nhau, mới có thể nghe đến tin tức hắn thành hôn liền sụp đổ tự sát, hiện tại xem ra trong lòng nàng rõ ràng nhất, Trác Tình không hiểu :”Ngươi rõ ràng biết rõ, vì sao còn muốn ở trên người hắn lãng phí thời gian.”
“Trong lòng ta đều là huynh ấy, tất cả đều là huynh ấy, mười năm, mười năm ta không có một khắc nào không nghĩ huynh ấy, căn bản quản không được trái tim mình.” Nếu như quả thật là lãng phí thời gian, nàng đã lãng phí nhiều lắm, vô pháp tự kiềm chế. Nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt cho dù bị hủy dung mạo vẫn như trước chói mắt , hít sâu một hơi , Yến Như Huyên nói :”Ta có thể cầu ngươi một việc được không ?”
Nhìn nàng bộ dạng giống như cố lấy toàn bộ dũng khí, Trác Tình nhịn không được hỏi :“Cái gì?”
Khẽ cắn môi, Yến Như Huyên thanh âm có chút run :”Thỉnh để ta gả cho huynh ấy đi.”
Trái tim đập mạnh, Yến Như Huyên ngừng thở chờ đáp án của Trác Tình.
Yến Như Huyên khẩn trương lại thẹn thùng, Trác Tình nhưng là bật cười ra tiếng :”Này cũng không phải vấn đề ta có hay không cho ngươi gả.” Thì ra tất cả mọi người cho rằng, là nàng gây khó dễ không cho Lâu Tịch Nhan nạp thiếp? Xem ra Yến Như Huyên còn không rõ, mấu chốt chuyện này không ở trên người nàng!!
Suy nghĩ một chút, Trác Tình tận lực giải thích hỏi :”Ngươi trước trả lời ta một vấn đề đi, ngươi có thể dễ dàng tha thứ người mình yêu ngoại trừ mình ở ngoài còn có nữ nhân khác, thậm chí hắn yêu nàng còn nhiều hơn yêu ngươi? Khi hắn ôm ngươi, lúc hắn hôn ngươi, ngươi sẽ không nghĩ đến hắn cũng như vậy hôn nữ nhân khác sao?Lúc ngươi cần hắn, hắn nhưng lại ở cùng nữ nhân khác trong phòng triền miên, ngươi sẽ không đau lòng ? Sẽ không yêu cầu càng nhiều ?! Như vậy trải qua mỗi ngày, đều không phải là một loại tự dằn vặt sao? Những cái này ngươi có thể tiếp nhận?!”
Trác Tình nói có chút thấu xương, Yến Như Huyên vẻ mặt càng trắng, chỉ là nghĩ đến Trác Tình nói những cái này cũng đủ nàng đau triệt nội tâm, thế nhưng những đau nhức này cùng nỗi đau mất đi hắn so sánh với là như vậy không quan trọng gì, cố sức gật đầu , Yến Như Huyên run giọng trả lời :“Ta…ta…. có thể.”
Nếu như thực sự có thể, nàng cần gì phải một bộ dáng như muốn té xỉu, Trác Tình lắc đầu, lớn giọng nói :”Ta không được. Những ngày như vậy sẽ làm ta mỗi ngày đều sống trong đố kỵ, ngờ vực vô căn cứ, cô đơn, căm ghét cuộc sống này, khiến chính mình trở nên mặt mày khó ưa. Ta không cần cuộc sống như vậy cũng không muốn nam nhân như vậy, cho nên ngươi không cần thỉnh cầu ta cho ngươi gả cho hắn, nếu là hắn nguyện ý thú ngươi, ta sẽ rời đi.”
Nữ tử trước mắt bao phủ ở giữa ánh sáng mặt trời , vẻ mặt lãnh ngạo, ngữ khí kiên định, cái loại phong thái tự tin này Yến Như Huyên thừa nhận nàng là có chút bị thuyết phục. Là Nhan ca ca cấp nàng sức mạnh đi, Yến Như Huyên có chút không cam lòng cười lạnh nói :”Ngươi nói được như thế thoải mái, là bởi vì ngươi biết người huynh ấy yêu là nguơi, cũng bởi vì ngươi còn chưa đủ yêu huynh ấy.”
Trác Tình quả thật dở khóc dở cười, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho Lâu Tịch Nhan nạp thiếp đã nói lên nàng thiếu thương hắn? Trác Tình trực tiếp đứng lên trả lời :” Được rồi, giữa ta và ngươi thực sự không có gì để nói .”
Nói thêm gì nữa nàng sẽ bị nàng ta tức chết!
Mắt thấy Trác Tình xoay người muốn đi, Yến Như Huyên cũng vội vàng đứng dậy khẽ nói :”Ta nhất định phải trở thành huynh ấy thê tử, ta …không có khả năng không có huynh ấy.”
Dừng bước, nhẹ nhướng mày Trác Tình hừ lạnh nói :”Ngươi cuối cùng là đang cùng ta tuyên chiến?” Mềm không được liền cứng rắn sao?
Đối mặt sự chất vấn lạnh lùng của Trác Tình, Yến Như Huyên lại vội vàng lắc đầu :”Không, ta chỉ là hy vọng có thể cùng ngươi cùng nhau ở bên cạnh huynh ấy, hòa bình ở chung.”
“Không có khả năng.” Trác Tình trả lời cực nhanh, không chút nào thỏa hiệp nói :”Ta nói rồi, nếu như hắn chọn ngươi, ta sẽ lập tức rời đi, sẽ không cản trở ngươi cùng hắn. Bởi vì khi đó hắn đã không phải là người ta yêu. Nếu như hắn chọn chính là ta, ta tuyệt đối không cho phép hắn có nữ nhân thứ hai, cũng không phải nhắm vào ngươi, ta đối bất luận nữ nhân nào thái độ đều như nhau.”
“Ngươi vì sao như thế quyết tuyệt?” Yến Như Huyên thật sự không hiểu.
Trác Tình cũng không che dấu ý nghĩ của mình, bình tĩnh trả lời :”Bởi vì ta thương hắn, thế nhưng càng yêu chính mình.”
Trác Tình trả lời khiến Yến Như Huyên khuôn mặt vốn tái nhợt, trong nháy mắt bởi vì tức giận mà đỏ lên.
“Thật là ích kỷ!” Nàng quả nhiên không đủ yêu Nhan ca ca, chỉ biết vì mình suy nghĩ, nữ nhân như vậy căn bản không xứng Nhan ca ca!
Yến Như Huyên tức giận nói rõ nàng không hiểu ý tứ của câu nói kia, nàng cùng nàng ta đều không phải người cùng thế giới, Trác Tình mệt mỏi , không muốn giải thích, lạnh lùng trả lời :”Có thể đi.” Nói xong, Trác Tình quay đầu hướng trong phòng đi đến.
Trừng mắt nhìn kia bóng lưng ”ngang ngược”, Yến Như Huyên nắm chặt hai tay, lớn tiếng kêu lên :”Ta sẽ không buông tha huynh ấy.”
Không thèm quay đầu lại, cước bộ như thường, Trác Tình lạnh lùng bỏ lại hai chữ “Tùy tiện “. Kiên nhẫn của nàng đã cạn kiệt!
…………. …………… ………………
Đêm như mực, trăng như lưỡi liềm .
Nữ tử tóc dài rối tung nửa người ghé vào bệ cửa sổ, trong tay cầm tờ giấy, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt trên chi chít chữ, nhưng là ánh mắt trống rỗng, một bộ dáng như thần du .( thần du :tinh thần như đang đi vào cõi thần tiên ~ thất thần )
Buổi chiều sau khi cùng Yến Như Huyên nói chuyện , Trác Tình có một loại cảm giác lực bất tòng tâm, có thể là từ nhỏ dưỡng thành thế giới quan cùng giá trị quan, quan điểm về tình yêu cũng không giống nhau , nàng không hiểu suy nghĩ của nữ tử cổ đại, cũng không hiểu làm sao cùng các nàng khai thông, nàng rất may mắn mình gặp phải chính là Lâu Tịch Nhan , nếu là nam tử khác bọn họ hẳn là cũng sẽ cùng Yến Như Huyên như nhau, dùng ‘ích kỷ’ đánh giá nàng đi.
Lâu Tịch Nhan ở bên người nàng đứng hồi lâu, nàng còn đang thần du, hắn nghĩ, nếu như hắn không lên tiếng, phỏng chừng nàng đêm nay cũng không có phát hiện , hắn đã trở về.
Vỗ nhẹ bả vai nàng, sợ đột nhiên dọa đến nàng, Lâu Tịch Nhan ôn nhu hỏi :“Nhìn cái gì như thế nhập thần ?”
Qủa nhiên, cho dù Lâu Tịch Nhan đã cố gắng phóng thấp thanh âm, Trác Tình vẫn là bị giật mình run lên một cái, mới ngẩng đầu nhìn Lâu Tịch Nhan bên cạnh người, nghi hoặc hỏi :”Ngươi hôm nay sao trở về sớm như vậy?” Hắn buổi chiều không phải nói sẽ đêm khuya mới về sao?
“Sớm ?” Lâu Tịch Nhan tế mâu khẽ nhếch, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ mặt hồ yên tĩnh đen kịt, nàng cư nhiên ngại hắn quay về sớm sao? Xem ra hắn muốn nổ lực hơn để nàng càng muốn nhớ hắn mới được.
Trác Tình nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới giật mình phát hiện trời đã tối, nàng cho rằng mình chỉ ở trên bệ cửa sổ nằm úp sấp một lúc mà thôi, không ngờ đã trễ thế này. Có chút xấu hổ, Trác Tình cười gượng chuyển đầu, không nhìn tới Lâu Tịch Nhan khuôn mặt có chút phiền muộn.
Nàng đêm nay có chút là lạ, Lâu Tịch Nhan quan tâm hỏi :”Nàng làm sao vậy? Khó chịu? Hay là có tâm sự?” Buổi chiều nàng cùng Yến Như Huyên đơn độc nói chuyện , Cảnh Táp đã hướng hắn bẩm báo qua. Vốn không muốn hỏi bởi vì hắn tin tưởng nàng có thể ứng phó, thế nhưng nàng hiện tại bộ dáng mất hồn mất vía lại khiến hắn đau lòng.
Qua loa lắc đầu, Trác Tình lắc lắc tờ giấy trong tay, trả lời :”Không có, ngày hôm nay Thanh Mạt cầm đưa cho ta, nói là thứ Dương Lục trước khi chết vẫn cẩn thận cất giấu, có thể cùng hoàng kim án có quan hệ, ta nghiên cứu nửa ngày cũng không có hiểu , nghĩ lâu lắm có chút mệt mà thôi.”
Qủa nhiên như hắn dự đoán, nàng chính là không chịu nói . Cũng không lại truy vấn, Lâu Tịch Nhan cười nói :“Có thể để ta xem sao?”
Đan Ngự Lam đã thượng tấu, yêu cầu phúc thẩm vụ án (xử lại ở cấp cao hơn), tiếp tục truy tìm nơi hoàng kim rơi xuống,hoàng thượng lập tức đáp ứng, dù sao cũng là một trăm vạn lượng hoàng kim! Chỉ là này hoàng kim án nhất định cùng trọng thần trong triều có liên quan, chỉ sợ diễn biến phía sau lại một hồi huyết vũ tinh phong.
Cầm tờ giấy trong tay đưa cho Lâu Tịch Nhan, Trác Tình đầy lòng mong đợi hỏi :”Ngươi nói có thể là mật hiệu không? Hoặc là nói cái gì mật mã? Ngươi đối kỳ môn thuật số có nghiên cứu không?”
Lâu Tịch Nhan bật cười :“Ta đối kỳ môn thuật số không tinh thông.”Mặc dù hắn rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của nàng, đáng tiếc hắn thật sự không hiểu kỳ môn thuật số, mở ra tờ giấy, chỉ thấy mặt trên đều là mấy chữ ”trước trước sau sau trái trái phải phải ”, trách không được nàng không hiểu ra sao, hắn cũng nhìn không hiểu. ( ta giờ mới đọc đến chương sau nên biết được ý nghĩa của từ tả với hữu sử dụng ở đây là trái và phải ~ nên từ chương này ta sẽ sử dụng luôn _)
Nhìn một hồi lâu, Lâu Tịch Nhan cũng không cách nào hiểu rõ, đem tờ giấy trả lại cho Trác Tình, Lâu Tịch Nhan cười khẽ nhắc nhở nói :”Nàng có từng nghĩ qua, Dương Lục chỉ là một trung tướng trong tướng quân phủ, chỉ là vũ phu bình thường! Hắn lưu lại gì đó, sẽ cùng kỳ môn thuật số, mật hiệu mật mã có liên quan sao?”
Trác Tình vỗ tay một cái cười nói :”Cũng đúng, ta sao lại không nghĩ đến ! Có thể là chúng ta đem sự tình phức tạp hóa, kỳ thật hắn muốn biểu đạt chính là mặt ngoài chữ !”
Lâu Tịch Nhan đồng ý gật đầu, thế nhưng Trác Tình khuôn mặt bỗng nhiên lại suy sụp, phiền não thở dài:”Thế nhưng mặt ngoài chữ lại là cái gì đây?”
Đau lòng bộ dạng u sầu đầy mặt của nàng, Lâu Tịch Nhan nắm tay nàng, đem nàng kéo lại, dỗ dành nói:”Được rồi, nàng đã nghĩ một ngày , đừng nghĩ nữa, sớm một chút nghỉ ngơi đi, nói không chừng ngày mai linh quang chợt lóe, lại nghĩ ra.”
Trác Tình phiên một cái xem thường, kia dễ dàng như vậy linh quang chợt lóe sao, chẳng qua nàng hình như thật sự có chút mệt mỏi, đem tờ giấy nhét vào đai lưng, Trác Tình thoải mái trả lời :”Được rồi, đi ngủ.”
Lướt qua bình phong đi vào buồng trong, Trác Tình bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh giường lớn của Lâu Tịch Nhan đặt một cái tiểu sàng (giường nhỏ), chỉ bằng một nửa giường lớn, Trác Tình ngạc nhiên nói :“Trong phòng sao lại có thêm một chiếc giường?” Lúc chiều nàng còn không có thấy a?!!
Lâu Tịch Nhan hoàn toàn phục nàng :”Nàng hiện tại mới biết, vừa rồi lo suy nghĩ đến mê mẩn đi.”
Mới đem vào?! Trời, nàng cư nhiên thất thần đến loại tình trạng này !! Chết cũng sẽ không thừa nhận, Trác Tình nhanh chóng nói sang chuyện khác :”Giường của ngươi đã lớn như vậy vì sao còn muốn đặt thêm một cái vào?“
Lúc hỏi xong, nàng lại nghĩ chính mình ngốc, quả nhiên, Lâu Tịch Nhan mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần tình ý, vài phần trêu chọc cười nói :”Nàng ngủ giường lớn, ta ngủ giường nhỏ, ta sợ lại cùng nàng đồng sàng cộng chẩm, sẽ đợi không được đến đêm tân hôn lại đem nàng …..”
Lời chưa hết nhưng ý tứ đã rõ ràng, hắn kỳ thật cũng là vì mình suy nghĩ, cùng nữ tử mình yêu hàng đêm chung gối, nhưng chỉ có thể nhìn, này quả thật chính là giày vò rất lớn , hắn lo lắng mình tự chủ cuối cùng sẽ chống đỡ không được mê hoặc !
Trác Tình buồn cười, nàng tự nhiên là hiểu rõ ý tứ của hắn, thế nhưng làm một người hiện đại, cùng người yêu trước khi kết hôn phát sinh quan hệ, đây là chuyện rất bình thường, nàng thật không cảm thấy có vấn đề gì, nghênh đón ánh mắt mê người của Lâu Tịch Nhan, Trác Tình cười nhẹ nói :”Lại không ai muốn ngươi chờ .”
Lâu Tịch Nhan thân thể cứng đờ, hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ ý tứ của Trác Tình, dưới ánh nến vóc dáng nàng uyển chuyển, ánh mắt như lửa, cố sức nuốt một ngụm nước bọt, Lâu Tịch Nhan lảo đảo lùi một bước, vội nói : “Không còn sớm, ngủ đi. Ngủ ngon.”
Nói xong hắn cực nhanh nằm xuống tiểu sàng bên cạnh .
Trác Tình sững sờ đứng tại chỗ, nhất thời dở khóc dở cười, làm cái gì ….Nàng đưa lên cửa hắn còn không muốn ?!
Này cũng quá tổn thương tự tôn của nàng đi?!
Hay là nói, hắn còn cần chút kích thích …..