Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

chương 163: tiểu an đẹp trai vô địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà hiện tại nó đang mặc một bộ quần áo nhỏ nhắn, dùng bình sữa nhỏ của phòng bệnh, còn có đồ của mấy cô y tá tặng, cục cưng của cô thật đúng là lợi hại, nhỏ như vậy mà đã bắt đầu biết thương mẹ, nên cô rất ít khi phải mua đồ này nọ gì.

Biết hai mẹ con phải xuất viện, có vài cô y tá ôm cục cưng của cô mà khóc ròng ròng, còn cục cưng thì chỉ dứt khoát mắt không thấy tâm không loạn, mới sáng sớm mà đã khép mắt đi ngủ, thật đúng là làm cho cô dở khóc dở cười.

Tiểu tử này còn tuổi nhỏ đã học đâu được cái tính lạnh lùng thế không biết.

Ôm cục cưng đi ra khỏi bệnh viện, trong lòng cô là đứa nhóc đang ngọt ngào ngủ say. Dì Lí và Lí Hướng Đông cùng tới đón cô, cô thật sự cảm tạ hai người họ, nếu không phải bọn họ, cô và cục cưng còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Dì Lí vô cùng thích đứa trẻ con này, nó lớn lên thực sự sẽ rất đẹp trai, nhất là cặp mắt màu tím xinh đẹp kia, tựa như hai viên thủy tinh trong suốt, mỗi khi nhìn đến đều khiến bà yêu ngay lấy được.

“An An, tên cục cưng là gì được?”, bà ôm lấy đứa nhỏ, cẩn thận đặt vào trong lòng mình, vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm lên đôi môi phấn nộn của cục cưng, hỏi Diệp An An, không thể cả ngày gọi cục cưng, cục cưng được.

Diệp An An nhìn đứa nhỏ trong lòng của bà, đứa nhỏ đang chu đôi môi phấn nộn của mình lên, rõ ràng là rời khỏi cái ôm của mẹ khiến nó không được thích cho lắm a.

“Diệp Tiểu An”, cô nhẹ giọng nói ra ba chữ, cái tên rất đơn giản, Tiểu An, Tiểu An, chỉ cần con lớn lên bình an là được rồi.

“Diệp Tiểu An…”, dì Lí nghe thấy họ của cục cưng là họ Diệp, giống họ của Diệp An An, tuy rằng cô thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì thêm. Bà cúi đầu, nhìn đứa nhỏ trong lòng, nếu đứa nhỏ này là cháu nội của bà thì tốt rồi, như vậy ôm nó đi ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ bà mất.

“An An, cha mẹ của con đâu?”, bà ngẩng đầu nhìn về phía Diệp An An.

Diệp An An lắc đầu, “con là cô nhi, không có cha mẹ”, có lẽ từ trước sẽ rất để bụng, nhưng cô đã quen rồi, trước kia cô không có người thân, nhưng bây giờ có đã có, ông trời vẫn còn rất thương cô.

Dì Lí nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp An An, trong mắt đều là hạnh phúc của người làm mẹ, nhưng bất chợt cũng sẽ xuất hiện một tia tang thương mà vô lực, cuộc sống của con bé nhất định là rất khổ sở rồi, tâm bà cũng thấy phiếm đau. Bà đem đứa nhỏ trong lòng mình trả lại cho Diệp An An, quyết định về sau phải chăm sóc hai mẹ con đáng thương này nhiều hơn nữa.

Diệp An An cẩn thận đón lấy, đem đứa con ôm vào lòng mình. Được quay lại vòng tay của mẹ, cánh môi phấn nộn của đứa nhỏ hơi hơi vểnh lên, tay nhỏ bé buông ra, sau đó bắt được áo trước ngực của Diệp An An. Ngón tay nho nhỏ, trắng nõn, thằng bé này, cơ hồ mỗi ngày một bộ dạng, so với lúc mới sinh ra có vẻ như béo lên rất nhiều, làn da vô cùng trắng trẻo hồng hào, mà lúc này Diệp An An mới phát hiện, tóc của con trai, không phải là màu đen, mà là một màu nâu nhàn nhạt, cái này có lẽ là giống cha của nó đi.

“Tiểu An, Tiểu An”, cô khẽ gọi cái tên mới của con trai, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của con.

Nghe được thanh âm của Diệp An An, đứa trẻ trong lòng nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, ánh mắt màu tím trong suốt cong cong, đôi môi phấn nộn nhẹ nhàng chạm vào trên mặt của Diệp An An.

Diệp An An mỉm cười, ngón tay cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, tay nhỏ như vậy, lại rất là mềm mại.

Một tháng nữa trôi qua, Diệp An An đã kết thức những ngày ở cữ, thời gian vừa rồi người nhà Lí gia cũng đã chăm sóc cô rất nhiều nên cô mới có thể khôi phục nhanh như vậy. Hơn nữa, ngay cả Diệp Tiểu An cũng béo mập hơn nhiều. Nó đúng là một đứa nhỏ rất ngoan, chưa bao giờ phải làm cho Diệp An An phải bận tâm nhiều, ngay cả dì Lí cũng thực ngạc nhiên, đứa nhỏ này quá mức nghe lời, bình thường cũng không hay khóc, chỉ khi đói bụng hay tã bị ướt mới cất tiếng khóc vài tiếng.

Diệp An An mở túi tiền của mình ra, bởi vì đi đến rất nhiều thành phố khác nhau nên tiền dự trữ của cô cũng không còn bao nhiêu, cho nên vì Tiểu An, cô hẳn nên đi tìm một công việc gì đó để làm.

” Nha y…”, Diệp Tiểu An cong cái mông be bé lên, ra sức vẫy vẫy tay chân nho nhỏ của mình, kháng nghị lại việc bị mẹ bỏ mặc nó, đem nó một mình ném ở trong này. Diệp An An thả túi tiền xuống, đi đến trước giường, đem cục cưng ôm vào trong ngực.

“Tiểu An, bảo bối của mẹ có phải lại đói bụng rồi hay không?”, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, Diệp Tiểu An lại ghé vào lòng cô, rất là thích hương vị nhàn nhạt ôn nhu trên người cô, nó bập bập cái miệng nhỏ nhắn, xem như đang trả lời cô vậy.

Diệp An An lấy ngón tay nhẹ nhàng điểm vào cái trán con một cái, chỉ cần nó làm động tác nàyngười là cô biết ngay con đang đói bụng. Tiểu tử này, tuy rằng còn chưa nói được nhưng lại rất thông minh, không biết tính cách như vậy giống ai đây, nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến người đàn ông bên bờ biển kia. Cô cúi đầu nhìn mặt con trai, thằng nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai, có thể nhìn ra về sau nhất định sẽ là một mỹ nam, mà không cần nói gì về sau, bây giờ mà ôm con đi ra ngoài, sẽ có một đám người tranh nhau được ôm nó à xem.

Mà tiểu tử này cũng không hề sợ người lạ, nhưng khi được người khác ôm, vẻ mặt nó lại không chút thay đổi, không cười, cũng không khóc, thật đúng là tính cách kì cục.

Như thế này, cũng là giống cha của nó sao?

Một tay cô ôm con vào lòng, một tay thuần thục lấy bình sữa bò cho con, sữa của cô không nhiều lắm, cho nên phần lớn Diệp Tiểu An đều uống sữa bình, mà nó cũng không kén chọn, cả nước sôi cũng uống thực vui vẻ, đúng là tiết kiệm ẹ một món tiền a…

Diệp An An cầm bình sữa, hai tay tiểu tử kia cầm lấy, trực tiếp há to miệng ra ngậm lấy uống hết, hít hít ngón tay của mình rồi an ổn ngủ trong lòng mẹ.

Diệp An An đem bình sữa buông ra, cô phải đi ra ngoài làm việc, bởi vì Tiểu An nhà cô phỏng chừng sắp hết sữa uống rồi, thực là phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ này tuy rằng thực ngoan nhưng là cũng không muốn rời xa cô nửa bước, mà cô cũng không nỡ rời đi. Thế nhưng hai mẹ con nếu không làm việc thì cuộc sống của họ không còn cách nào khác là uống gió Tây bắc mà sống qua ngày thôi.

Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, mặc kệ có bao nhiêu không nỡ thì cô cũng phải đi làm.

“Tiểu An, thực xin lỗi”, Diệp An An cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán con trai, Diệp Tiểu An vẫn tiếp tục ngủ say sưa, chẳng biết tí ti gì mẹ đang phải đấu tranh, toàn bộ đều là vì nó.

Biết Diệp An An muốn ra ngoài làm việc, cho nên dì Lí đồng ý muốn chăm sóc Diệp Tiểu An, đối với dì Lí mà nói, Diệp An An thực an tâm, cuộc sống của hai mẹ con đều là do bà ấy cứu vớt, cả đời này cô trả cũng không hết ân tình này.

Thành phố này cũng không phải là nhỏ, nhưng muốn tìm được một công việc tốt cũng không phải dễ dàng, cô thì không có kinh nghiệm làm việc gì, hơn nữa cũng không muốn làm việc đến muộn, dù sao Tiểu An cũng còn quá nhỏ, căn bản là rời không được cô, cuối cùng, cô đành quay trở lại công ty ban đầu, chính là nơi mà cô làm nhân viện vệ sinh.

Làm việc cũng không tính là nặng nhọc, thời gian đi làm trong ngày cũng không nhiều lắm, chỉ cần làm xong việc của mình là có thể về nhà.

Mặc quần áo lao động vào, cô đeo cả khẩu trang, đi vào trong toilet, bắt đầu một ngày làm việc. Cô cũng không có cảm giác công việc này có cái gì khó mở miệng, đối với cô mà nói, cô dùng chính hai bàn tay của mình để làm ra tiền, nuôi sống con trai mới là quan trọng nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio