Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

chương 166: ngẫu nhiên tái ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp An An, người phụ nữ từng là vợ của hắn kia, bây giờ không biết ở nơi nào. Thời gian gần hai năm qua, cô giống như là đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy, cuối cùng cũng tìm không thấy. Hắn cũng không phải là không có đi tìm, chẳng qua là tìm mãi rồi cũng không được kết quả gì. Có lẽ cũng là vì có một loại giữ lại, tựa như giữ lại cho chính mình một thứ đồ vật quan trọng nhất, khiến cho hắn không muốn đi tìm thật sự.

Chỉ là, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn còn chưa biết Diệp An An ở trong lòng hắn chiếm một vị trí như thế nào nữa, trước kia hắn cho rằng người mình yêu là Cố Nghê Y, cho dù cô ta có phản bội hắn thì hắn vẫn yêu. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ, hắn cũng không yêu đến mức như trong tưởng tượng của mình. Mà một người phụ nữ khác, không biết từ khi nào đã chậm rãi in hình bóng vào đáy lòng của hắn. Hắn không muốn miệt mài theo đuổi, thậm chí cũng không muốn nghĩ đến nữa.

Thời gian hai năm, quả thực đã trôi qua nhanh quá.

Quay đầu lại, hắn nhìn phía cánh cữa đang đóng chặt kia, con gái của hắn, cũng là người mà hắn yêu thương nhất lúc này.

Sau khi tan tầm, Mục Nham ôm con gái ngồi lên xe, bọn họ vẫn còn sống tại căn biệt thự đó. Cố Nghê Y vừa thấy hai cha con trở về, liền vui vẻ ra đón, “Anh về rồi sao, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, anh đi tắm trước đi, khi nào xong là có thể ăn cơm”, cô như là một người vợ đức hạnh, cùng đợi chồng và con gái về nhà, kỳ thật thì cô đúng là như thế.

“Nào, Khả Tâm để em ôm đi”, Mục Nham gật đầu một cái, đem con gái trong lòng giao cho Cố Nghê Y.

Cánh môi nho nhỏ của Mục Khả Tâm run run một chút, đầu chôn thật sâu trong ngực Cố Nghê Y, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Mục Nham đem áo khoác trên người cùng với cặp tài liệu giao cho người hầu đứng bên cạnh, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một cái rồi mới đi lên lầu.

Thấy Mục Nham đi lên, Cố Nghê Y quay đầu lại, đột nhiên tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất, cô ôm Mục Khả Tâm ngồi lên trên sô pha.

“Mẹ…”, thanh âm của Mục Khả Tâm thốt ra lí nhí, giống như nó đang rất sợ hãi. Con bé ngẩng đầu lên nhìn Cố Nghê Y một cách sợ sệt, nó tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng biết là mẹ không hề thích nó giống như cha.

Cố Nghê Y gắt gao mím chặt môi, nhìn tới đứa con gái chính mình rứt ruột sinh ra, mắt mũi lại bình thường như vậy, thật sự nó là con của cô sao? Ánh mắt thì nhỏ, cái mũi thì không được cao, môi thì lớn hơn một chút. Thậm chí cả làn da cũng không được trắng nõn, so với cô chẳng giống được phần nào. Cái bộ dạng này, khiến cho cô cũng phải giật thót mình, nghĩ đến mấy chuyện không tốt.

Trong đầu cô cũng biết một người như vậy, vẻ ngoài rất giống đứa con gái này, người kia chính là ác mộng trong đời cô. Chẳng lẽ… Tay cô run rẩy một chút, gắt gao trừng mắt nhìn Mục Khả Tâm trong lòng mình, đứa nhỏ này, chẳng lẽ là của một đêm kia sao…

Không thể nào, không thể nào…cô dùng sức lắc đầu mình, tay đặt trên người Mục Khả Tâm càng thêm dùng sức bóp chặt, đột nhiên Mục Khả Tâm ‘Oa’ một tiếng khóc ra.

Từ trên lầu truyền xuống một tràng âm thanh ‘bịch bịch’, Mục Nham lao xuống mà tóc vẫn đang còn ẩm ướt.

“Cố Nghê Y, cô làm cái gì vậy?”, tiếng rống của người đàn ông vô cùng lớn, khiến ấy người hầu xung quanh phải giật cả mình, Cố Nghê Y có chút luống cuống chân tay đi dỗ dành đứa nhỏ trong lòng.

Mục Nham trực tiếp đoạt lấy con gái đang khóc đến khàn cả cổ, đau lòng muốn chết.

“Bảo bối, không khóc, cha ở đây”, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con gái.

Mục Khả Tâm vội vàng ôm lấy cổ Mục Nham, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Cố Nghê Y. Con ngươi đen của Mục Nham trừng mắt với Cố Nghê Y, hắn không phải tên ngốc, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Khả Tâm đang sợ hãi sao?!

“Cố Nghê Y, nếu cô không có cách nào học được làm sao để làm một người mẹ tốt thì từ này về sau không cần phải động vào Khả Tâm nữa”, hắn nói xong, ôm con gái đi lên lầu. Con gái khóc khiến cho Mục Nham đau lòng không thôi.

Cố Nghê Y thực sự không thích hợp để làm một người mẹ tốt. Càng không ai biết, tình cảm vợ chồng giữa tổng tài và vị phu nhân hoàn mỹ của tập đoàn Mục thị, kỳ thật không có hài hòa như người ta vẫn thấy.

Cố Nghê Y lúc này mới có phản ứng lại, cô rốt cuộc vừa làm cái gì, bây giờ Mục Nham đối với cô thực lãnh đạm, trong lòng hắn thì không ai quý giá bằng con gái, cô chỉ là, chỉ là nhịn không được.

Thân thể của cô hơi hơi run rẩy, anh ta yêu thương con gái như vậy, nếu có một ngày anh ta biết….cô thật sự không dám tưởng tượng tiếp.

Mục Khả Tâm khóc đến mệt mỏi liền ghé vào trong ngực Mục Nham nhỏ giọng khóc thút thít, Mục Nham lên lầu, mở cánh cửa đã đóng chặt hai năm nay. Tất cả đồ đạc bên trong, vẫn giữ nguyên như thế từ hai năm trước.

Hắn có chút tham lam nhìn tất cả đồ vật trước mắt, nơi này, là nơi ở của người phụ nữ kia, hai năm rồi, hắn mới biết được, thì ra, người phụ nữ đó trong lòng hắn có vị trí như thế nào. Một năm yêu mến chăm sóc, hắn đã quen với sự dịu dàng, thích được cô làm gì đó, lại thích nhìn trong mắt cô tràn ngập bóng dáng của hắn, người phụ nữ luôn chờ hắn về nhà, người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, lúc này, không biết cô đang ở nơi nào.

Nếu đây không phải là yêu, vậy thì là cái gì chứ? Nếu không phải, vậy thì phải giải thích thế nào, giữa hắn và Cố Nghê Y sao lại trở thành như thế.

Cố Nghê Y vẫn là Cố Nghê Y trước kia, cũng có thể là do hắn đã thay đổi. Hắn không còn yêu cô ta nữa, có lẽ đã không còn yêu từ trước đó rất lâu rồi. Bây giờ hắn thật sự không thể lừa chính mình được nữa, hắn thích người phụ nữ nhỏ bé lặng lẽ kia, thậm chí là yêu từ thuở nào không hay, thế nhưng, giờ thì cũng đã muộn rồi.

“Cha…”, Mục Khả Tâm nhỏ giọng gọi Mục Nham, con bé ngẩng đầu, trên lông mi vẫn còn đẫm nước mắt.

“Ngoan, cha ở đây, đừng khóc nữa”, hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho con, ôm con gái ngồi lên trên giường.

“Cha, Khả Tâm thích…”, Mục Khả Tâm nhìn chằm chằm khắp căn phòng, màu sắc nhẹ nhàng, lọt vào trong ánh mắt đứa nhỏ, khiến cho hai mắt nó cong cong lên.

“Thích là tốt rồi”, Mục Nham xoa xoa tóc Mục Khả Tâm, bên môi rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay. Ngoại trừ bảo bối này ra, không còn người nào có thể khiến cho hắn cười thoải mái được như thế.

*************

Diệp An An tháo khẩu trang xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cái thắt lưng của mình, một thời gian dài khom lưng, quả là thực khó chịu. Cô lấy từ trong túi mình ra một món đồ chơi nho nhỏ, đây là đồ hôm nay cô mới mua cho con, Tiểu An nhất định sẽ rất vui. Tiểu An tuy rằng còn nhỏ, thế nhưng, đối với tất cả mọi chuyện đều có vẻ là rất tò mò, là một đứa trẻ rất hiếu động. Có điều khi gặp người lạ thì lại lộ ra vẻ im lặng vô cùng.

Cô có một loại cảm giác, con trai cô dường như là một đứa nhỏ có hai tính cách, ở trước mặt cô thì cực kì thích làm nũng, nhưng khi tới trước mặt người khác thì lại thích bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo bộ dạng nghiêm túc. Có khi sẽ khiến cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười.

Nhớ tới đứa nhỏ đáng yêu, cô mỉm cười khe khẽ, quay đầu lại tiếp tục quét tước.

Phía sau, một người phụ nữ từ ngoài cửa bước vào, cô ta đi vào trong toilet, nhìn vào gương trang điểm lại, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, dáng người cao gầy, chân mang một đôi giày da. Cô ta nhìn vào chính mình trong gương, vô cùng vừa lòng với gương mặt trang điểm của mình lúc này. Mãi đến khi bóng dáng mảnh khảnh của người dọn vệ sinh trong gương xoay mặt lại, thì lộ ra một khuôn mặt mà cô rất quen thuộc, như thế nào đến người mình không muốn thấy lại xuất hiện ở đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio