Lục Hoàn Khang vừa bước ra khỏi cửa, A Huyền liền thu lại cây phất trần, Hoàn Thúy đưa lên một bình trà nóng, rót hơn nửa chén nước, dựa bên cửa sổ nhìn sang Lục Hoàn Thành, thấy y không có tâm tư uống trà, liền vui vẻ nâng chén uống một mình.
Hương trà thơm ngát, vừa vào miệng liền tan ra vị thanh thanh, tựa như trúc.
Cọc trúc ngu ngốc, ngây thơ, thiện lương, không có sức tự vệ, còn dám không phòng bị mà đi tín nhiệm một con báo. Người đời đều nói thế sự khó lường, đường đời trái ngang, cây trúc tử nếu hôm nay không chết dưới tay hắn, sớm muộn cũng bị yêu tinh khác giết chết.
Huyết bình?
Đúng là nực cười.
Chỉ cần một đạo huyết bình, dựa vào một chút máu của Lục Hoàn Thành, có thể bảo vệ tới khi nào? Chẳng qua chỉ làm vướng vít chân tay y, khiến y không thể thoải mái mà đào trúc lên mà thôi. Hắn còn nhiều biện pháp, dùng hai ngày, hao tổn vài phần tâm tư nho nhỏ, đảm bảo khiến huyết bình kia tan thành bọt biển, vừa chạm tới liền vỡ tan.
Đấu pháp với một trúc linh mới sinh, quá hạ thấp giá trị của báo yêu hắn.
A Huyền vui vẻ vênh mặt, chỉ tiếc đang đóng vai đạo sĩ đứng đắn, không thể ve vẩy cái đuôi lông, hắn không thể nào làm gì khác hơn là tiếc nuối tự rót cho mình hai chén trà.
Chốc lát sau Lục Hoàn Khang trở về, giao cho hắn một bảng gỗ khắc, tấm bảng gỗ thịt dày nửa tấc.
Lục Hoàn Thành lông mi nheo lại: “Ngươi muốn khắc chữ?”
A Huyền lại không trả lời, chỉ dùng tay phải cầm đao, tay trái cầm gỗ, chậm rãi khắc chữ thứ nhất, vết khắc sâu hoắm, sợ là Lục Hoàn Thành dò không thấy. Lục Hoàn Thành nhận tấm bảng gỗ, ngón tay cái từng ly từng tí chậm rãi vuốt phẳng, một lát sau liền nhìn về phía hắn: “Là chữ “Nam”.”
“Đúng vậy!” Lục Hoàn Khang hưng phấn không thôi, ngay cả vành mắt đen cũng nhạt đi vài phần, “Ca, biện pháp này dùng được!”
A Huyền tiếp tục cúi đầu viết chữ, hắn cố ý khắc rất chậm, cầu kì tinh tế, cũng muốn khơi lên sự tò mò của Lục Hoàn Thành. Hắn biết, một người khi lâm vào tuyệt vọng, chỉ cách một tầng lụa mỏng là có thể giải thoát, sẽ đứng ngồi không yên, sẽ võ đoán lung tung, tích tụ đủ rồi, chỉ cần khẽ đưa đẩy, lập tức sẽ trở thành một con rối, cực kì dễ thao túng.
Quả nhiên như hắn dự đoán, Lục Hoàn Thành tuy vẫn an ổn ngồi đó, nhưng ánh mắt không rời khỏi mũi đao, dọc theo bàn tay hắn đang dùng lực, khắc trên tấm gỗ. Cách hai thước, cũng có thể nghe tiếng y hô hấp.
Đợi A Huyền khắc xong chữ thứ sáu, Lục Hoàn Thành chợt đứng lên, cái ghế xô vào tường “loảng xoảng”, sứt một miếng sơn nhỏ trên tường.
A Huyền không nhanh không chậm khắc xong, từ từ thổi đi vụn gỗ, đem bảng gỗ trong tay giao cho Lục Hoàn Thành. Trong khoảnh khắc đưa ra, hắn quay đầu liếc mắt với Lục Hoàn Khang, không đổi sắc mặt gật đầu.
Lục Hoàn Thành nhìn chăm chú tấm gỗ trơn bóng không dấu vết, ngón tay dò trên vết khắc, meo theo các nét, trong đầu vẽ ra hình chữ. Lúc sờ đến cuối cùng, đột nhiên toàn thân chấn động, tấm gỗ trong tay rơi xuống đất, nứt làm hai nửa.
Ánh mắt y đờ đẫn nhìn phía trước, nặng nề ngồi trên ghế.
Ảo giác bên tai bỗng nhiên vỡ vụn, giống như chỗ ngồi bị một cơn sóng lớn đánh úp, gào thét ầm ĩ ngoài kia rồi dũng mãnh tiến tới, lanh lảnh, vang dội, trầm thấp, như nổi trống bên tai. Khắp nơi đều là những âm thanh bất đồng, từng âm thanh đều ai oán chỉ ra một chân tướng – Nam tử không thể hoài thai!
Y trở lại phật đường hôm qua, lúc mẫu thân còn tỉnh, chưa bị trúng độc. Bà ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ngửa cổ liều mạng gọi, nói Yến Sâm là một nam nhi, nam nhi sao có thể hoài thai, hai mắt đẫm lệ cầu y tỉnh táo, cầu y nhìn rõ hiện thực.
Nhưng y không hề để ý.
Y chìm nghỉm nơi đáy nước yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh, chỉ thấy mẫu thân ngồi yên trên ghế không nói gì, không biết vì sao mà khóc lóc thảm thiết, không rõ vì sao nổi điên, mọi hành động đều bất thường.
Y đúng là đã phụ lòng tốt của mẫu thân.
Trong tai Lục Hoàn Thành ong ong hỗn loạn, khiến cho đầu váng mắt hoa. Ánh mắt chăm chú, rơi trên mấy chục tấm giấy bay bay, hô hấp càng trở nên đình trệ – mỗi tờ giấy đều là những chữ viết giống nhau như đúc!
Nam tử không thể hoài thai!
Sáu chữ này hiện lên như một trận tuyết sáng trong, nháy mắt rơi xuống liền soi rọi ý thức u mê của hắn! Những thứ mơ hồ lú lẫn mà quên mất, đều nhao nhao trở lại trong đầu. Lục Hoàn Thành bỗng nhiên hiểu rõ, hoàn toàn tỉnh ngộ – nhân quả trên thế gian đều có quy luật, nhật nguyện không thể lẫn lộn, trời đất không thể đảo điên, nước sông không thể chảy ngược, nam tử sao có thể hoài thai?
Nửa năm nay, y đến cùng là thế nào, lại lâm vào tình trạng không phân biệt nổi âm dương?
Hôm qua khi mưa phùn lất phất trên khóm cây trúc xanh, thê tử y cầm ô giấy dầu, chống tay trên hàng rào gỗ thâm thấp, kiễng chân trông ngóng, chờ y trở về nhà. Nàng đang hoài thai, áo đen bao trên phần bụng nổi lên. Y đưa tay cầm láy ô, vốn nên chạm vào bàn tay nữ tử mảnh khảnh mềm mại, lại cầm phải một bàn tay khớp xương rõ ràng. Ngẩng mặt lên nhìn, rõ ràng là khuôn mặt một thiếu niên.
Là Yến Sâm.
Yến Sâm của y... quả thực giống như lời người ta nói, là một yêu tinh mê người.
Y từng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Yến Sâm, buổi tối cởi áo nới dây lưng, cái bụng dưới ánh nến trắng đến phát sáng, y đã từng âu yếm qua, nhưng đến khi đặt cái bụng kia trên người Yến Sâm, lại không nhịn được mà cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Y sống hai mươi lăm năm, cũng không tin ma quỷ, lại càng không tin âm dương điên đảo. Người khác nói với y nam tử có thể mang thai, nhất định bị y xem như trò cười, nếu có nam nhân nào lớn bụng đứng trước mặt y, nhất địch bị y xem là yêu nghiệt mà đuổi đánh. Nhưng nửa năm nay, y giống như bị yêu nghiệt mê hoặc, biến thành một người khác, coi nam tử mang thai giống như lẽ tự nhiên mặt trời mọc mặt trăng lặn.
Cái bụng quỷ dị của Yến Sâm, cho dù ai cũng có thể nhìn thấu.
Hạ nhân nhìn thấu, đệ đệ nhìn thấu, mẫu thân nhìn thấu, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, chỉ có y là bị mê hoặc vây hãm, tin đến chân thành như vậy.
Cửa lớn đông sương mở rộng, ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng lên mặt Lục Hoàn Thành, rõ ràng mà gay gắt. Y nhắm nhặt hai mắt đau nhức, thống khổ cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sự việc hoang đường như thế, ta sao có thể tin được…”
A Huyền đứng dậy khép cửa phòng, căn phòng liền trở lại u ám.
Hắn đứng trước mặt Lục Hoàn Thành, cao giọng nói: “Lục đại đương gia, trên người ngươi tổng cộng có ba đạo chướng. Đạo thứ nhất là che mắt, đạo thứ hai là bịt tai, đều là che đi ngũ giác. Chúng chặn âm thanh bên ngoài, cũng không phải thủ đoạn gì cao siêu, chỉ là loại pháp thuật thấp kém. Pháp thuật chân chính lợi hại nhất, vừa vặn là đạo chướng thứ ba. Đạo chướng này tên là ‘mị tâm’.”
Mị tâm?
Lục Hoàn Thành bỗng trợn tròn mắt. cảm thấy trái tim nặng nề, xung quanh máu đông lạnh kết thành băng.
A Huyền nói: “Cái gọi là mị tâm, là khiến cho trái tim ngươi bị hắn mê hoặc, để cho hắn dùng, khiến ngươi không chịu tin những gì trong đầu, khiến ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, yêu người.... ngươi không hề yêu.”
Câu nói sau cùng, A Huyền nói thật chậm, mỗi câu mỗi chữ như khắc vào tim Lục Hoàn Thành, buộc y ghi nhớ thật sâu.
Yêu hay hận, quan tâm hay thờ ơ, vốn chỉ trong một ý nghĩ, cây trúc ngây thơ kia nếu dám đem tính mệnh giao phó cho người nam nhân này, chẳng mấy hồi cuối cùng cũng mất đi thương yêu.
Hắn sẽ chờ xem.
Lục Hoàn Thành nặng mặt hỏi: “Yến Sâm là yêu gì?”
Phất trần giơ lên, từ trong vạt áo quét ra một cánh hoa trắng nhàn nhạt, A Huyền nắm lấy giữa không trung, đưa cho hắn: “Này!”
Lục Hoàn Khang bên cạnh thăm dò nhìn, nhất thời cổ đỏ lên vì tức giận, không kìm chế được nói: “Ca, ta đã nói hắn là cây trúc đào, là gốc cây năm năm trước ngươi đào lên. Hắn chưa chết hẳn, lòng mang oán hận, trở về Lục gia báo thù! Cánh hoa này, nhất định là buổi tối hắn lén ra ngoài làm chuyện xấu, không cẩn thận rơi ra mấy cánh hoa.”
Lục Hoàn Thành vân vê cánh hoa, vứt trên mặt đất, bình tĩnh nhìn Lục Hoàn Khang và A Huyền: “Không phải, A Sâm không phải cây trúc đào. Cánh hoa này… là do ta ra ngoài mới dính vào.”
Y nhàn nhạt nở nụ cười, hoang mang lúc mới phá chướng không còn, đáy mắt vẫn dịu dàng như cũ: “A Sâm nhà ta… có thể là một con thỏ, hoặc một con vịt. Nó thành tinh, yêu thích ta, trong bụng lại có hài tử, sợ bị ta ghét bỏ, cho nên mới hạ một đạo chướng thuật, không phải hại người, chỉ vì muốn ở bên ta…”