Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

chương 824: chủ ý của pháp chính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

<!---->Vương Xán lãnh binh rời khỏi huyện Tân Bình, còn Mã Đằng

mang theo Mã Siêu, Mã Đại, Mã Hưu rời khỏi huyện Hòe Lý, chỉ để lại Mã

Thiết đóng ở Hòe Lý. Cùng lúc đó, Hàn Toại cùng Diêm Hành cũng suất lĩnh ba vạn đại quân rời khỏi huyện Hòe Lý, cùng đại quân Mã Đằng chạy tới

huyện Tân Bình. Lúc này, Mã Đằng đã chiêu mộ đại quân sáu vạn, lại thêm

ba vạn binh sĩ của Hàn Toại, tổng cộng là đại quân chín vạn.

So với đại quân của Mã Hàn, Vương Xán chỉ dẫn theo bốn vạn người ở thành đô.

Vương Xán đến Hán Trung, điều động một bộ phận binh sĩ ở Hán Trung, cuối cùng lại điều động một bộ phận binh sĩ ở Trường An, tổng cộng có tám

vạn người.

Nhưng mà, theo Vương Xán dùng huyện Vũ Công, huyện Tân Bình làm cứ điểm, lực lượng khó tránh khỏi có điểm phân tán.

Sau khi hắn rời khỏi huyện Tân Bình, lại chỉ dẫn theo Trần Đáo, Trương

Nhậm cùng Triệu Vân, không mang Lã Mông, Điển Mãn cùng Hoàng Tự theo. Cứ như vậy, binh sĩ mất đi một bộ phận, đi theo đại quân của Vương Xán đã

không còn đủ bốn vạn binh sĩ. Trái lại Mã Đằng, do tác chiến ở bản thổ,

dễ dàng chiêu mộ binh sĩ, số lượng binh sĩ hiển nhiên nhiều hơn.

Mã Đằng cùng Hàn Toại lãnh binh giết về phía huyện Tân Bình giết, khí thế hung hãn.

Lần đại chiến này, lộ tuyến hành quân của Vương Xán là từ Hàm Dương đến

huyện Vũ Công, rồi đến huyện Tân Bình, bây giờ đang tiến tới huyện Hán

Hưng. Mà mục tiêu của Mã Đằng cùng Hàn Toại chính là chiếm huyện Tân

Bình, chặt đứt đường tiếp tế của Vương Xán, một đao từ giữa chém Vương

Xán thành hai đoạn, sau đó đánh bại từng thế lực của Vương Xán, giành

được thắng lợi.

Đại quân nhanh chóng hành quân, tốc độ vô cùng nhanh

Càng rời xa huyện Hòe Lý, Mã Siêu lại càng hưng phấn.

Giữa hắn và Vương Xán, đã là cừu địch không cách nào hoà giải. Ngày xưa

Mã Siêu làm đặc phái viên triều đình, Vương Xán lại nhốt hắn lại, còn

đánh hắn đến độ không còn lực hoàn thủ.

Nhục nhã như thế, khiến Mã Siêu vốn lòng dạ hẹp hòi ghi hận trong lòng.

Hôm nay, đại quân có cơ hội đánh bại Vương Xán, trong lòng Mã Siêu khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu cao hứng.

Vào đêm khuya, đại quân dừng lại nghỉ ngơi.

Mấy vạn binh sĩ đi đường liên tục không ngừng, đã sớm uể oải không chịu

nổi. Sau khi đại quân an doanh đóng trại, bọn binh sĩ liền nằm xuống,

rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Về phần Mã Đằng cùng Hàn Toại, vẫn còn ở trong doanh trướng thảo luận làm sao ứng phó cục diện trước mắt, làm

sao mới có thể nhất kích đánh bại Vương Xán.

Có điều, không lâu sau, cả doanh địa đã yên tĩnh trở lại.

Trong doanh địa, bó đuốc cháy hừng hực, một phần binh sĩ phụ trách tuần tra.

Ngoài doanh địa trăm mét, đã có mấy binh sĩ nấp ở trong rừng cây.

Mấy binh sĩ này cẩn thận quan sát tình huống trong doanh địa, chỉ thấy

trong doanh địa cắm hai lá cờ lớn, ở dưới sự chiếu rọi của ánh lửa đỏ

hồng, trên cờ lớn rõ ràng là chữ “Mã” và chữ “Hàn”.

Về phần mấy binh sĩ trong rừng cây kia, một người trong đó chính là Trương Hổ của Lang Nha doanh.

Hắn mang theo mấy binh sĩ, đánh giá bố cục doanh địa của Mã Đằng, tính ra nhân số đại quân của Mã Đằng.

Trương Hổ hao phí nửa canh giờ, tính ra Mã Đằng chí ít có tám vạn binh

sĩ. Tính ra kết quả như vậy, Trương Hổ cũng sợ hãi kêu lên một tiếng,

trong lòng có chút lo lắng. Lần này, Trương Hổ đi theo Lã Mông, Điển Mãn cùng Hoàng Tự xuất chiến, bọn họ suất lĩnh binh sĩ Lang Nha doanh, cùng với hai vạn binh sĩ phổ thông lên đường, định đi huyện Hòe Lý.

Nhưng mà, từ tình huống trước mắt mà xem, hiển nhiên không bằng rồi.

Trương Hổ sau khi thám thính rõ, lập tức gọi mấy binh sĩ chung quanh rút lui, trở về chỗ đóng quân.

Chỗ đóng quân của đại quân Lã Mông, Lã Mông, Hoàng Tự và Điển Mãn, cùng

với quân sư Pháp Chính do Vương Xán phân cho Lã Mông. Bốn người ngồi ở

trong đại trướng, bàn chuyện.

" cộp! Cộp!..”.

Ngoài đại trướng, truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Trương Hổ đi tới cửa đại trướng, xốc rèm cửa đi vào, cung kính thi lễ

một cái với Lã Mông. Sau đó, Trương Hổ ngồi xuống ở trong đại trướng,

trầm giọng nói: “tướng quân, mạt tướng đã dò xét được tình huống đại

quân Mã Đằng. Dựa theo lộ tuyến hành quân của Mã Đằng mà xem, bọn họ là

đi về phía huyện Tân Bình, hơn nữa từ bố trí doanh trướng của đại quân

Mã Đằng để tính, chí ít có tám vạn người, mà chúng ta chỉ có hai vạn

người, chỉ sợ khó có thể ứng phó! "

Lã Mông nghe xong, liền nhíu mày, vẻ mặt xảy ra biến hóa.

Đồng thời, Điển Mãn cùng Hoàng Tự cũng vẻ mặt đại biến.

Đại quân tám vạn so với đại quân hai vạn, chênh lệch thật quá lớn.

Pháp Chính sờ đám râu tua tủa dưới hàm, khuôn mặt xảy ra biến hóa hiếm

có. Mặc dù Pháp Chính kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là hống hách,

không coi ai ra gì. Hắn nghe nói Mã Đằng có tám vạn người, trong lòng

cũng có chút lo lắng, dù sao binh lực hai bên cách xa như vậy, hai vạn

người muốn đánh tan tám vạn người, khó khăn rất lớn.

Lã Mông suy nghĩ một lát, hỏi: “quân sư, ngươi có biện pháp nào không? "

Trong lòng Lã Mông có chút lo lắng, vội vàng hỏi ý kiến của Pháp Chính.

Hiện giờ, Mã Đằng vội vã lên đường, cũng không có được tin tức Đại quân

Lã Mông, có thể tránh được Mã Đằng. Nhưng mà, mục tiêu của Mã Đằng là

huyện Tân Bình, một khi Lã Mông lãnh binh tránh khỏi đại quân của Mã

Đằng, vậy Mã Đằng có thể dễ dàng chiếm lấy huyện Tân Bình, từ đó cắt đứt đường tiếp tế của đại quân Vương Xán, khiến Vương Xán đi Hán Hưng huyện trở thành một nhóm quân đơn độc.

Pháp Chính nói: “tiểu tướng quân, Mã Đằng suất lĩnh đại quân đánh tới, khí thế hung hãn, cần sớm quyết định mới được”.

Lã Mông liền trợn trắng mắt, tự nhủ Pháp Chính toàn nói nhảm.

Pháp Chính không hề để biểu lộ của Lã Mông ở trong lòng, tiếp tục nói:

“từ tình huống trước mắt mà xem, Mã Đằng là vì muốn đánh hạ huyện Tân

Bình, tách quân đội của chủ công ra, như vậy, Mã Đằng có thể rảnh tay áp chế chủ công, vây chủ công ở Tây Lương”.

Lã Mông nghe xong, lông mày nhíu chặt lại.

Lã Mông nghiêm túc nói: “nếu như thế, chúng ta tất phải lãnh binh trở về chi viện, bảo vệ cho huyện Tân Bình. Không chỉ như thế, còn phải báo

tin tức Mã Đằng lãnh binh rời khỏi Hòe Lý cho chủ công mới được”.

Pháp Chính lắc đầu nói: “tin tức thì phải truyền cho chủ công, nhưng ta cho rằng không cần trở về huyện Tân Bình”.

Lã Mông ngẩn người, mờ mịt khó hiểu.

Dù là hắn thông tuệ hơn người, tinh thông binh pháp, cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Pháp Chính.

Lã Mông hít sâu một cái, ôm quyền nói: “quân sư, mặc dù chúng ta chiếm

giữ huyện Tân Bình, đã để lại một ít binh sĩ ở trong thành, có thể tạm

thời ổn định cục diện. Nhưng đại quân rời đi, thực lực huyện Tân Bình

rất yếu, một khi Mã Đằng suất lĩnh hơn tám vạn binh sĩ công thành, chỉ

một ngày liền có thể chiếm lấy huyện Tân Bình. Nhưng tiên sinh lại nói

không cần thủ huyện Tân Bình, vậy là sao? "

Pháp Chính nói: “Ở mặt ngoài mà xem, Mã Đằng dốc hết toàn lực tấn công

huyện Tân Bình, chiếm được ưu thế rất lớn, có thể tách binh lực của chủ

công ra, là một nước cờ hay. Nhưng mà, điều này cũng chưa hẳn không phải là cơ hội của chúng ta”.

Lã Mông thần sắc không đổi, chờ Pháp Chính nói chuyện.

Trên mặt Hoàng Tự lộ ra vẻ trầm tư, đang không ngừng tự hỏi.

Điển Mãn mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Pháp Chính.

Hắn mơ mơ màng màng, đầu cũng bị Pháp Chính làm rối rắm. Điển Mãn giống

với Điển Vi, đều thuộc về nhân vật toàn cơ bắp, cho dù Điển Vi bảo Điển

Mãn học tập binh pháp, nhưng người này thực sự không có thiên phú đọc

sách.

Pháp Chính chậm rãi nói: “tiểu tướng quân, dựa theo lộ tuyến hành quân

của chủ công hiện giờ mà xem, hiển nhiên là chuẩn bị bao vây huyện Hòe

Lý. Mà chúng ta tách ra với chủ công, một mặt là vì tấn công Hòe Lý,

nhưng làm sao không phải là hai vạn binh sĩ chúng ta hấp dẫn binh lực

của Mã Đằng chứ? Tình huống như vậy, là phương châm chủ công định ra

trước mắt”.

"Nhưng mà, Mã Đằng suất lĩnh tám vạn binh sĩ từ Hòe Lý nhảy ra ngoài, ý

định bao vây Hòe Lý chắc chắn thất bại, không cách nào hành động dựa

theo kế hoạch lúc đầu”.

" Cái gọi là tái ông mất ngựa làm sao biết không phải là phúc, Mã Đằng

rời khỏi Hòe Lý huyện, nhưng lại tiến vào huyện Tân Bình”.

" Mã Đằng muốn mang binh cắt đứt đường lui của chủ công, sao không phải

là lại một lần nữa lâm vào tình huống hai đầu giáp công? "

Vẻ mặt Pháp Chính thong dong, trong mắt lóe ra quang mang trí tuệ, tiếp

tục nói: “Mã Đằng muốn công chiếm huyện Tân Bình, chúng ta bây giờ liền

đi công chiếm huyện Hòe Lý. Chờ sau khi Mã Đằng nắm được huyện Tân Bình, mà chúng ta cũng chiếm được Hòe Lý. Lúc này, chủ công mang binh giết về huyện Tân Bình, chúng ta cũng giết về huyện Tân Bình, hơn nữa binh sĩ

huyện Vũ Công cũng giết ra, liền có thể vây đại quân của Mã Đằng, Hàn

Toại ở huyện Tân Bình, khiến hắn trở thành cá trong chậu”.

"Hay! "

Lã Mông nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Có một mưu sĩ bày mưu tính kế, đúng là tốt!

Nhưng mà, Lã Mông bình tĩnh mà suy nghĩ một lát, lo lắng nói: “Pháp tiên sinh, mặc dù mưu kế rất tốt, nhưng rất khó thi hành. Thực lực huyện Tân Bình nhỏ yếu, khó có thể ngăn cản đại quân hơn tám vạn của Mã Đằng.

Trái lại, Hòe Lý là hang ổ của Mã Đằng, tổ chức nhiều năm, nhất định là

thành trì chắc chắn, khó có thể tấn công. Như vậy, chúng ta vẫn không dễ dàng”.

Pháp Chính cười nói: “tiểu tướng quân, có khó khăn, nhưng không phải là không thể hoàn thành, sự do người làm mà”.

Lã Mông nghe xong, khóe miệng hơi run rẩy.

Nói thì nói như vậy, nhưng không phải là có thể hoàn thành dễ dàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio