Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

chương 981: sử a hiển lộ thân thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

<!---->Dưới chân núi, Sử A sải bước đi tới.

Hắn mặc một bộ áo tang bằng vải thô trên người, thân thể có hơi béo, hoàn toàn là bộ dạng người bình thường. Nhưng, trên vai của hắn lại vác một thanh trường kiếm hắc thiết, đây cũng là chỗ quái dị, khiến người ta khó hiểu.

Như thế, Sử A liền xuất hiện sáng chói ở trong tầm mắt của mọi người.

Gia đinh phóng về phía Đỗ Tập trông thấy Sử A đột ngột đi tới, lập tức ngừng lại.

Bọn họ rất nghi hoặc, người kia là đến tìm chết sao?

Hơn nữa người này lúc đi ra còn ngông nghênh như vậy, quả thực là muốn chết. Thủ lĩnh của gia đinh vẻ hung ác, mắng to: "Đứa mập kia, thức thời thì lập tức cút ngay, đừng cản trở đại gia làm việc. Nếu đem đại gia chọc giận, lão tử thu thập luôn cả ngươi. Đến lúc đó ngươi cũng như một cái xác nằm ở đây, bị đánh vô ích, đi nhanh lên".

Trong giọng nói, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn vô cùng.

Sử A cười mỉm nói: "Đường bất bình sẽ có người giẫm, các người một đám người vào ban ngày ban mặt khi dễ lão bách tính, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Các người gây chuyện đủ rồi, vậy liền giải tán đi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay".

Ngữ khí cuồng vọng, làm hai mươi gia đinh chung quanh ngây ngẩn cả người.

Đỗ Tập thấy vậy, khẽ nhíu mày, chợt hô lớn: "tráng sĩ, ngươi mau rời đi đi, không cần nhúng tay vào".

Người trước mắt này tuy không chút liên hệ nhưng lại tới cứu hắn, Đỗ Tập sinh lòng cảm kích, nhưng trước mắt có hai mươi gia đinh Lưu phủ, tất cả đều là dạng hung thần ác sát, hơn nữa người đông thế mạnh, một người căn bản không được việc.

Cho nên, Đỗ Tập hy vọng Sử A mau rời khỏi đây.

Lần này bị đánh, cứ tạm thời nhịn.

Tương lai, hắn sẽ đòi lại gấp trăm lần nghìn lần.

Sử A lắc đầu, cười nói: "Cái người kia, ngươi đứng yên không nên cử động. Ta thu thập bọn họ chỉ một loáng là xong, tí nữa đánh bọn họ chạy rồi, đến lúc đó nhớ mời ta uống rượu, ta sẽ không làm không công".

Đỗ Tập nghe vậy, lộ vẻ cười khổ.

Tất cả gia đinh nghe xong lời của Sử A, tức sùi bọt mép, vẻ mặt hung lệ.

Thủ lĩnh gia đinh vẻ mặt dữ tợn, hung tính lộ ra.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nghiêm nghị quát: "Lý Khuê, Vương Ngũ, hai người các ngươi lập tức xông lên thu thập hắn, lão tử nhìn các người giải quyết người này, rồi lại đến thu thập Đỗ Tập".

Tiếng nói vừa hạ xuống, Lý Khuê cùng Vương Ngũ xách côn bổng phóng về phía Sử A.

" hắc!! "

Lý Khuê khởi xướng công kích từ bên trái, chờ sau khi tiếp cận Sử A, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng vung trường côn trong tay. Một côn chỉ lên trời, sau đó cướp đoạt trung lộ, bổ thằng tới đầu Sử A.

Trường côn rơi xuống, như là đại đao bổ chém, uy thế mười phần.

Sử A sau khi nhìn thấy, lại khinh miệt cười, thản nhiên nói: "kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình".

Gia đinh trước mắt chỉ là múa võ đẹp mắt, căn bản không được việc gì.

Mặt ngoài thoạt nhìn thì lợi hại, nhưng lại không vô dụng.

Sử A vẻ mặt chợt nghiêm, nắm chặt chuôi kiếm, trường kiếm hắc thiết trong tay hoành không xẹt qua, sau đó tìm tòi ở phía trước, giống như đã biến thành một con rắn kịch độc, phun lưỡi rắn phì phì, luôn chuẩn bị nhắm người mà cắn. Chỉ nghe phịch một tiếng, vỏ kiếm đột nhiên chụp lên trên trường côn rơi xuống, gẩy nhẹ một cái, đem trường côn đẩy ra, sau đó rơi xuống cạnh vai Sử A.

Sử A hừ lạnh một tiếng, hơi khom người, chân trái đạp một cái, chân phải đạp mạnh tới trước, cả người giống như là báo săn vội vã chụp mồi trên thảo nguyên, bỗng nhiên phóng về phía Lý Khuê.

" ba!! "

Thân thể hai người tiếp xúc, bả vai cường kiện mà có lực của Sử A húc vào trong lồng ngực của Lý Khuê.

Một kích này, lực lượng thật lớn.

Âm thanh kia giòn vang, tất cả gia đinh cơ hồ đều nghe được.

Sử A có suy nghĩ lập uy dọa người, cho nên đã dốc hết toàn lực vào một chiêu này. Lý Khuê bị Sử A húc ngã xuống đất, ngửa đầu, há to mồm, mắt trắng dã, không ngờ đã bị Sử A húc ngất đi rồi.

Bởi vậy, cũng có thể nhìn ra lực lượng một kích của Sử A lớn bao nhiêu.

" vù! "

Vương Ngũ phóng tới Sử A từ phía bên phải, trường côn trong tay nảy lên, mũi côn nhắm ngay cổ, đâm thẳng vào yết hầu của Sử A.

Thương và côn cũng tương tự, chỉ là thương có đầu nhọn mà thôi, còn lại không khác côn là bao. Đối với một cao thủ võ nghệ mà nói, trường côn không có đầu nhọn cũng có thể đâm chết người. Có điều Vương Ngũ phóng về phía Sử A chỉ là một tiểu gia đinh, hiển nhiên không có năng lực này, cho dù trường côn đâm ở trên người Sử A, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Sử A mắt thấy trường côn đâm tới, thân thể hơi nghiêng, đầu lắc qua, khó khăn lắm mới tránh được trường côn.

" ngã xuống đi! "

Sử A cười hắc hắc, cầm chuôi kiếm đâm tới trước.

" phanh! "

Trường kiếm không ra khỏi vỏ, nhưng vỏ kiếm lại nhanh chóng đâm ở trên thân của Vương Ngũ.

Tất cả lực lượng tập trung ở một điểm, sau đó bỗng nhiên bạo phát ra, lập tức đâm Vương Ngũ ngã xuống đất, thân thể không ngừng co quắp, không còn chút sức chiến đấu. Thủ lĩnh gia đinh sau khi nhìn thấy, khuôn mặt đầy dữ tợn không ngừng rung động, vẻ mặt cũng xảy ra biến hóa, trầm giọng hỏi: "các hạ là cao nhân phương nào, sao gây khó dễ với chúng ta? "

Sử A ưỡn thân mà đứng, đưa tay vuốt vuốt quần áo nhăn nhúm.

Hắn chỉ vào Đỗ Tập, cao giọng nói: "ta đã nói rồi, đường bất bình tất có người giẫm, các người công khai cướp bóc ở Lộc Môn sơn, trùng hợp vào lúc ta đi du ngoạn qua nơi này, sau đó trùng hợp gặp. Ài, ta là chướng mắt việc các người đã cầm tiền còn định đánh người, đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, không nói đạo nghĩa. Nếu bây giờ các người lập tức rút đi, ta liền không mở sát giới. Nếu còn định ở lại tiếp, thì không tránh khỏi trường kiếm phải xuất vỏ, để mấy người nằm lại ở nơi đây".

Uy hiếp, đây tuyệt đối là ** uy hiếp trắng trợn.

Thủ lĩnh gia đinh sau khi nghe thấy, sắc mặt lần nữa xảy ra biến hóa, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng hắn không công mà lui, nhất định sẽ gặp đòn hiểm của Lưu Tân, cho nên chỉ có thể tiếp tục gắng gượng.

Đỗ Tập nhìn thấy Sử A ra oai, cũng không mở miệng khuyên bảo nữa.

Hắn là thường dân, chỉ có thể xem náo nhiệt, mặc dù nhìn không rõ tình huống cụ thể, nhưng phát hiện Sử A không xuất kiếm cũng có thể nhanh chóng giải quyết hai người, liền biết đã gặp phải cao thủ rồi.

Vậy, không cần bị đánh nữa.

Vận khí của hắn dường như rất không tệ, không ngờ gặp được người tốt.

Thủ lĩnh gia đinh quát: "Lưu Nghĩa, ngươi mang bảy người công kích từ bên trái; Lưu Trung, ngươi mang bảy người công kích từ bên phải. Giữ vững tinh thần cho lão tử, chặn hắn lại, bằng không đợi trở về bị thu thập đi".

Tiếng nói hạ xuống, Lưu Nghĩa và Lưu Trung đều dẫn người xông về phía trước.

Lưu Nghĩa và Lưu Trung là gia nô của Lưu phủ, tất nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh.

Chợt, thủ lĩnh gia đinh để lại một người đứng ở bên cạnh lược trận, rồi hắn liền đi về phía Đỗ Tập. Người này mặc dù ngang ngược, nhưng lại tôn trọng người đọc sách, nhất là khâm phục người thức thời hơn nữa có lòng thương cảm như Đỗ Tập. Chỉ thấy hắn chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh, ta là phụng mệnh làm việc, đắc tội".

Nói dứt lời, hắn vung nắm tay, đánh về phía Đỗ Tập.

Đỗ Tập biết rõ cũng sẽ bị đánh, nhưng cũng không thể tùy ý để gia đinh đánh hắn, nên liền bỏ chạy.

" ôi, ai nện lão tử đó".

Đang lúc Đỗ Tập chạy trốn, thủ lĩnh gia đinh đang động thủ đánh Đỗ Tập, một tảng đá to hoành không bay tới, trực tiếp nện ở trên vai của thủ lĩnh gia đinh.

Lực lượng rất lớn, nện ở trên người rất đau.

Thủ lĩnh gia đinh cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn trên vai.

Lần này, hắn biết tình hình không ổn rồi.

Xem tình huống trước mắt, chỉ sợ là có người muốn che chở Đỗ Tập, cho nên mới không cho hắn đối phó với Đỗ Tập. Hắn nhìn thấy Đỗ Tập đứng ở cách đó không xa, nhưng cũng không tiếp tục đuổi nữa, mà lại suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Nhất là nghĩ đến lúc Đỗ Tập ở trong thành, Khoái Lương rất coi trọng Đỗ Tập, hắn lập tức liên hệ mọi chuyện với Khoái Lương.

Chẳng lẽ, là Khoái Lương bảo vệ Đỗ Tập?

Thủ lĩnh gia đinh cẩn thận cân nhắc một phen, nhất là phát hiện Kiếm khách phía trước ra tay tàn nhẫn, nhưng không có ý giết người, lại càng cảm thấy có lý. Khoái Lương và Lưu Tân đều là thần tử dưới trướng Lưu Biểu, đều là người thành Tương Dương, đều là nhân vật trọng yếu, cho nên làm việc phải có chừng mực, không dám hạ nặng tay.

" a!! "

Đột nhiên, trong đám người vây công Sử A, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Một cước của Sử A mạnh bạo vung tới, đá vào đũng quầncủa một tên gia đinh, gia đinh bị đá đau đớn không thôi, lúc này liền ngã xuống đất, lớn tiếng kêu thảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio