Pizza thịt người đương nhiên không có, bánh bao nhân thịt người cũng đã rửa tay chậu vàng từ lâu, cuối cùng cậu em bán hàng đưa tới hai hộp pizza chiêu bài.
đây cũng là tên một bộ phim kinh dị
Tâm trạng Trọng Thế Hoàng không tốt, ăn hai miếng rồi đẩy cho Ôn Cố, bảo cậu ăn xong nhớ thu dọn sạch sẽ.
Ôn Cố vội vàng lấy ra miếng pizza đã cố nhét vào miệng mấy lần nhưng mãi vẫn không cắn xuống được, "Không hợp khẩu vị?"
Trọng Thế Hoàng đáp: "Hình như cậu cũng ăn không ngon."
"Mỗi ngày ba bữa cơm đúng là phiền phức. Nếu có thể làm thần tiên thì tốt rồi." Mệt mỏi cả ngày, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tẩy não, Ôn Cố dĩ nhiên không bỏ qua, "Nghe nói thần tiên không cần ăn gì."
Trọng Thế Hoàng cười giễu: "Ba cái chuyện vớ vẩn thế mà cũng tin hả? Thần tiên không cần ăn thì mở đại hội bàn đào làm chi? Chẳng lẽ gọi bằng hữu đến xem khỉ trộm đào?"
"..."
Ôn Cố vội ho một tiếng: "Bàn đào khác, ăn đào có thể trường sinh bất lão."
"Đó là mơ tưởng tốt đẹp của loài người."
"Nếu thật sự có cơ hội như vậy, anh có muốn không?"
Trọng Thế Hoàng thấy Ôn Cố vuốt cái mái ngố kỳ quái trước trán lên, mở to đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn hắn, nhịn không được cầm hộp pizza chưa mở đập vào trán cậu, "Cậu mong tôi sớm chầu trời hả?!"
"..."
Ôn Cố cười gượng: "Ý tôi không phải thế."
Trọng Thế Hoàng quăng hộp pizza lên bàn, xoay người lên lầu: "Ăn xong nhớ dọn dẹp."
Ôn Cố gục xuống bàn vò đầu. Tại sao lại có người không muốn làm thần tiên chứ?!
Trọng Thế Hoàng về phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa hồi lâu không muốn nhúc nhích.
Khoảnh khắc ngày đêm giao nhau, ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào rèm cửa, nhưng không thể soi sáng được căn phòng bị bóng tối dày đặc bao trùm. Trong bóng đêm, hắn không cần khoác lên vỏ bọc kiên cường, lớp vỏ cứng chống đỡ nháy mắt nứt vỡ, để lộ nội tâm huyết nhục mơ hồ của chàng thanh niên mới mất đi cha mẹ.
Đây là dáng vẻ hắn không thể bộc lộ trước mặt người khác. Có biết bao lang sói chỉ chực chờ hắn lật cái bụng yếu ớt lên, rồi thừa dịp xông lên xé nát hắn thành từng mảnh. Đó cũng là một mặt hắn không thể biểu hiện trước mặt ông nội. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã là thảm kịch nhân gian, hắn không muốn khiến ông nội đang vô cùng đau lòng lại phải lo lắng cho mình.
Hắn chỉ có thể cất giấu, cố gắng chống chọi.
Nói đến cũng buồn cười, kẻ duy nhất từng chứng kiến hắn rơi nước mắt lại là một ông già xa lạ, kỳ quái tự xưng thần tiên. Đáng tiếc, sau khi xuất kho bị mình nhạo báng một trận xong, ông ta không xuất hiện nữa.
chắc ý anh là em xuất hết vốn liếng thuyết phục rồi mà còn bị anh cười nhạo, chắc thế:v
Trọng Thế Hoàng bỗng thấy hơi nhớ ông ta.
Ít nhất tại trước mặt vị thần tiên thoạt nhìn pháp lực vô biên ấy, hắn không cần vất vả che giấu cảm xúc. Dù sao, nếu ông ta muốn làm hại hắn, hắn tuyệt đối không sống được đến bây giờ.
Suy nghĩ phức tạp trong đầu rối thành một nùi không cách nào gỡ ra được, tâm càng loạn hơn, lại một đêm trằn trọc, hắn cứ thế dựa vào cửa mà ngủ. Nửa đêm, còn mơ một giấc mộng cả nhà đoàn viên đẹp đẽ.
Tỉnh khỏi mộng đẹp.
Hắn mở mắt, hai má dường như vẫn còn vương lại hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ, ánh mắt khen ngợi của ba cũng gần ngay trước mắt, nhưng vì sao bốn bề lại tối đen như vậy?
Hắn kéo đôi chân chết lặng chậm rãi đứng lên, mở đèn.
Ánh sáng đột ngột khiến hắn nheo mắt.
Căn phòng lạnh như băng nhắc nhở hắn một sự thật —— hình ảnh cả gia đình quây quần sẽ chỉ tồn tại trong mơ.
Cảnh trong mơ tốt đẹp và hiện thực tàn nhẫn giống như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển, bức tường vất vả lắm mới dựng nên được trong lòng bất ngờ bị phá vỡ, nước mắt tí tách rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, Trọng Thế Hoàng khóc rất ít. Khi còn bé cũng kiên cường dũng cảm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, mỗi lần nhắc tới, Lưu Hiểu Linh đều mang vẻ mặt tự hào. Nhưng lần này, hắn như muốn xả đi toàn bộ nước mắt tích trữ ngày ấy.
Hắn khóc rất nhỏ, nức nở trong im lặng, nhưng vẫn quấy rầy đến Ôn Cố. Cậu ở dưới lầu nghe một lát, có chút lo lắng, mở cửa đi tới chân cầu thang nhìn lên.
Tiếng khóc nhỏ dần.
Ôn Cố đợi một lúc không thấy động tĩnh gì nữa, đang muốn về phòng thì đèn hành lang chợt sáng. Trọng Thế Hoàng mang đôi mắt bóng đèn, từ trên cao nhìn cậu, dùng giọng mũi hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
Ôn Cố nói: "Đói bụng."
Pizza được hâm nóng làm bữa khuya.
Có lẽ là khóc quá mệt mỏi, Trọng Thế Hoàng ăn một hơi hết ba miếng pizza. Ôn Cố vẫn làm bộ làm tịch cắn cắn nhả nhả, nhả nhả cắn cắn.
Ăn xong, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, Trọng Thế Hoàng cầm khăn tay xoa mũi, lười biếng bảo: "Tôi bị cảm."
"..." Cớ gì mà thối nát quá. Nhưng Trọng Thế Hoàng như vậy, Ôn Cố không đành lòng bỏ đá xuống giếng, chẳng những không nỡ, mà còn nhịn không được khuyên giải: "Khổ sở chỉ là nhất thời, tương lai anh còn rất dài."
Động tác lau tay của Trọng Thế Hoàng hơi dừng lại, giọng lạnh lẽo: "Tôi chỉ bị cảm."
Ôn Cố nhìn hắn thấu hiểu: "Tôi hiểu mà."
"..." Trọng Thế Hoàng đáp, "Vào bếp luộc hai quả trứng gà đi!"
Ôn Cố nghi hoặc nhìn hắn.
"Đi đi."
"Tôi là vệ sĩ của anh." Ôn Cố nói rõ ràng chức trách của cậu.
"Nếu không đi thì không còn như thế nữa đâu." Trọng Thế Hoàng nói rõ ràng quyền lực của hắn.
Ôn Cố yên lặng đứng dậy vào bếp. Trước mặt quyền lực, giới hạn của chức trách rất dễ bị lu mờ.
Luộc trứng gà...
Luộc trứng gà...
Luộc trứng gà...
Ôn Cố mở tủ lạnh lấy trứng sống ra, nghiên cứu cái bếp gas phức tạp và mấy dụng cụ nhà bếp một lát, dùng tay nắm trứng đến lúc chín.
"Luộc chưa?" Trọng Thế Hoàng xuất hiện tại cửa nhà bếp.
Ôn Cố bỏ trứng gà vào chén cho hắn.
Trọng Thế Hoàng rất kinh ngạc với tốc độ của cậu, sờ trứng gà quả nhiên thấy nóng. "... Đừng đi lung tung nữa, ngủ sớm đi."
Ôn Cố thấy hắn bưng chén đi, nhắc nhở: "Nhớ lấy vải bọc lại rồi hẵng lăn mắt, nóng lắm đó."
Bóng lưng Trọng Thế Hoàng cứng đờ, rồi làm như không có gì mà đi tiếp.
Ôn Cố mỉm cười. Cả ngày nay đều tệ hại, nhưng kết cục cuối cùng không tồi.
Dùng trứng gà lăn mắt cũng có chút hiệu quả. Hôm sau Trọng Thế Hoàng thức dậy, mắt không còn mở không ra như đêm qua nữa, nhưng vẫn hơi đỏ. Hắn tìm cái kính râm, đứng trước gương soi một lát, xác định không thấy rõ mới xuống lầu.
Ôn Cố đứng trên ban công hít thở không khí buổi sớm.
Trọng Thế Hoàng nhắc: "Chuẩn bị sẵn sàng đi còn ăn sáng."
Ôn Cố lập tức rời khỏi ban công, định đi mang giày.
Trọng Thế Hoàng giữ cậu lại, nhìn đôi chân trần của cậu, trầm giọng nói: "Vớ tôi đưa cậu đâu?"
"Anh đâu có nói là cho tôi." Ôn Cố thật vô tội.
Trọng Thế Hoàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn quần cậu: "Quần lót cũng không thay?"
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng nghĩ tới điều gì, trực tiếp chạy ào vào phòng tắm bên cạnh phòng cậu, trông thấy bồn tắm khô ráo, mặt đen đến không thể đen hơn: "Cậu mau lăn vào đây cho tôi!"
Ôn Cố đứng trước cửa: "Làm gì?"
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu như đang nhìn một cái thùng rác biết đi: "Cậu không tắm rửa sao?"
Ôn Cố cau mày: "Ai bảo thế?"
"Đừng lừa tôi, bồn tắm vẫn còn khô!"
"Hôm qua không tắm."
"... Vậy cậu mấy ngày tắm một lần?"
Ôn Cố nghĩ ngợi, nói: "Mỗi tuần một lần?" Thân thể người tu tiên vốn không dơ bẩn, bọn họ mỗi lần bế quan đều từ mấy chục đến hơn trăm năm, tắm hay không tắm từ lâu đã không còn quan trọng.
Nhưng người phàm như Trọng Thế Hoàng dĩ nhiên không chấp nhận được. Hắn tự mình xả nước, kéo Ôn Cố vào phòng tắm, "Tắm đúng một tiếng mới được đi ra." Sau đó đóng cửa, đứng bên ngoài canh.
Ôn Cố đứng trước cửa nói một câu, nhưng tiếng nước quá lớn, Trọng Thế Hoàng không nghe rõ, "Cái gì?"
Ôn Cố đáp: "Quần áo."
Rất dễ thấy một bộ đồng phục khác đang treo trong tủ, nhưng quần lót mới không ở trong ngăn kéo. Trọng Thế Hoàng suy nghĩ rồi đến phòng giặt đồ, quả nhiên thấy quần lót đang đặt trên cái giá bên trên máy giặt. Hắn thực sự không còn gì để nói, sự ngu ngốc của Triệu Thụ Thanh đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của hắn.
Lấy quần, áo sơmi và quần lót bỏ vào cái túi to xong, hắn gõ cửa phòng tắm.
Ôn Cố đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Mời vào."
Trọng Thế Hoàng mở cửa, nhét cái túi vào khe cửa, nhưng không có người nhận lấy: "Này!"
Ôn Cố nhìn cái tay lắc lư giữa khe cửa, cười khẽ, cái túi tự động nhảy lên cái giá bên cạnh.
Trọng Thế Hoàng rút tay về, cứ thấy là lạ ở chỗ nào. Vừa rồi Ôn Cố có ra nhận túi à? Nhưng đâu có nghe tiếng nước, hắn cũng không dám đẩy cửa lần nữa để vào xem. Chỉ tưởng tượng đến hình ảnh thôi, hắn đã thấy miệng lưỡi hơi khô khốc.
Mà cũng nực cười, thân là người thừa kế tập đoàn Lăng Thiên, hắn thậm chí đến mối tình đầu cũng không có. Đối tượng duy nhất từng khiến hắn động lòng lại là anh họ hắn.
Hồi ấy hắn còn nhỏ, gia đình dì vẫn chưa di dân. Lưu Hán Tư thường xuyên đến tìm hắn chơi. Trong một lần ở nhà xem CD, Lưu Hán Tư mặc áo sơmi tơ tằm nằm bò trên đất, chất vải bóng loáng dán sát sau lưng phác họa đường cong cơ thể. Một màn cực kỳ bình thường như vậy khiến hắn lần đầu tiên trong đời sinh ra dục vọng và xúc động với một người.
Hắn sợ đến mất ngủ mấy đêm, hình ảnh kia tua đi tua lại trong đầu. May mà không bao lâu sau, Lưu Hán Tư theo cha mẹ di dân, tình trạng bất thường của hắn mới không bị phát hiện.
Tuổi tác ngày càng lớn, hắn cũng nhận thức rõ về xu hướng tình dục của mình. Kỳ vọng và quan tâm của ba mẹ khiến hắn không dám biểu lộ. Dù sao, tuy biết bản thân thích đàn ông, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa gặp được người làm mình chân chính rung động, căn bản không cần lo có người thứ hai biết bí mật này.
Thế nhưng, không rung động không có nghĩa là không có dục vọng. Đối với một ma pháp sư hàng năm luôn cậy nhờ năm ngón tay giải quyết vấn đề mà nói, một cậu trai trần trụi đang tắm rửa rất kích thích không gian tưởng tượng!
Ôn Cố tắm xong, Trọng Thế Hoàng đang ngồi trên ghế salon, mặt không đổi sắc uống nước, thấy cậu đi ra, tia quái dị trong mắt lóe lên hai cái: "Tắm sạch chưa?"
Ôn Cố hơi lúng túng, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác ngại bẩn: "Rồi."
"Gội sạch đầu luôn rồi phải không?" Trọng Thế Hoàng không đợi cậu trả lời, nói tiếp, "Tôi đưa cậu đi cắt tóc."
"Cắt tóc?" Ôn Cố cảm thấy đầu mình không còn chỗ để cắt nữa.
...
Cậu đó, quá ngây thơ rồi.
Áp giải Ôn Cố đến tiệm cắt tóc sửa lại thành kiểu đầu đinh, tâm tình Trọng Thế Hoàng rất tốt, bất ngờ thốt lên một câu ca ngợi: "Không tồi."
Ôn Cố nói: "Cạo trọc luôn cho rồi."
Trọng Thế Hoàng đáp: "Không, như vậy là tốt rồi." Nam tử khí phách mười phần sẽ không khơi gợi một chút liên tưởng nào. Ít nhất, hắn chưa từng có ý định với Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ.