Cảnh Tụng Bình nói tiếp: "Có chuyện này tôi vẫn không rõ. Sao Hồ Thắng Tài có thể chắc chắn rằng sau khi mình tự sát, đối phương sẽ đối xử tử tế với đứa trẻ. Mãi đến khi thân phận của gã đội mũ lưỡi trai sáng tỏ, tôi mới biết thì ra..."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Hắn là thân thích của mẹ thằng nhóc?"
Cảnh Tụng Bình mím môi.
Trọng Thế Hoàng thả lỏng, "Cậu nói tiếp đi."
"Lần sau cậu có thể làm Gia Cát Lượng trước khi sự việc xảy ra không?" Cảnh Tụng Bình hài lòng với thái độ biết sai của Trọng Thế Hoàng, tiếp tục nói, "Kim Mỹ Cúc có một anh trai tên là Kim Khoan Giang, sau khi so sánh, hắn tám chín phần mười là gã đội mũ lưỡi trai."
Trọng Thế Hoàng ngưng cười, nghiêm mặt nói: "Hắn đang ở đâu?"
"Bỏ trốn về phía Bắc."
"Hắn có liên quan gì tới nhà tôi?"
"Không có. Nhưng chủ nhà cho hắn thuê phòng nói rằng đã từng thấy một người đàn ông què chân ra vào nhà hắn."
Trọng Thế Hoàng căm hận: "Lương Bính Trì!"
Cảnh Tụng Bình gật đầu: "Nếu đúng là Lương Bính Trì, vậy tất cả đều ăn khớp với nhau. Hèn gì ngay từ đầu Trọng lão tiên sinh lại bảo chúng ta điều tra hắn, quả nhiên gừng càng già càng cay! Cậu cứ yên tâm, tôi đã giao hồ sơ của Lương Bính Trì cho cảnh sát quen biết, ông ta chạy không thoát đâu."
Lương Bính Trì...
Lương Bính Trì!
Bỗng nhiên tìm được đối tượng, nỗi oán hận âm ỉ tựa như dã thú nóng nảy bất an đang điên cuồng gào thét trong lồng ngực. Trọng Thế Hoàng nắm chặt tay, cố không nghĩ đến bất kỳ cảnh tượng đổ máu nào, tránh cho bản thân mất đi lý trí, tự mình chạy tới báo thù.
Ôn Cố nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, thầm thấy không ổn, giơ tay cho hắn một đạo tiên khí.
Cảnh Tụng Bình trông sắc mặt Trọng Thế Hoàng trắng bệch, đang lo không biết có nên gọi y tế hay không thì giây tiếp theo, hắn bỗng tỉnh táo lại một cách thần kỳ. "... Cậu không sao chứ?" Cảm xúc thay đổi quá nhanh, âm tình bất định, có khi nào dẫn đến bệnh thần kinh không?
Trọng Thế Hoàng cũng không hiểu vì sao mình bình tĩnh nhanh như vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều, "Nếu Lương Bính Trì và Kim Khoan Giang không có quan hệ khác, vậy khả năng lớn là liên quan đến tiền bạc. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ nguồn gốc số tiền của Lương Bính Trì."
Cảnh Tụng Bình đáp: "Tôi đã tra xét rất lâu nhưng vẫn không có manh mối."
Trọng Thế Hoàng nói: "Vất vả cho cậu rồi."
Cảnh Tụng Bình mỉm cười: "Sao tự nhiên khách sáo thế?"
Ôn Cố đang dự thính chợt cảm ứng được có người gõ cửa phòng cậu, tức khắc quay về thu hồi bù nhìn, ngồi vào trước bàn. "Mời vào."
ngồi nghe nhưng không thể nêu ý kiến
Quản gia bưng trà sâm tiến vào: "Học tập muốn nắm vững thì phải chú ý sức khỏe. Uống tách trà sâm đi."
Ôn Cố ngẩng đầu khỏi sách, mỉm cười: "Cám ơn."
Trong văn phòng, Cảnh Tụng Bình quan sát sắc mặt Trọng Thế Hoàng: "Nghe nói dạo này cậu uống rượu dữ lắm?"
Trọng Thế Hoàng lạnh nhạt: "Xã giao bình thường thôi."
"Xã giao hay mượn rượu giải sầu?" Cảnh Tụng Bình cùng hắn lớn lên từ nhỏ, nói chuyện không kiêng nể như người khác, "Buồn vì chuyện Triệu Thụ Thanh chứ gì?"
Trọng Thế Hoàng liếc nhìn hắn.
"Tôi đã sớm nhận ra cậu có tình cảm khác thường với cậu ta mà. Vì cùng trải qua kiếp nạn sao?" Cảnh Tụng Bình nói, "Đó là bởi mạng cậu lớn, cậu ta chỉ hưởng xái thôi."
Trọng Thế Hoàng đứng lên, chỉ ra cửa: "Không còn gì thì ngoài đi, tôi có việc phải làm."
Cảnh Tụng Bình thở dài: "Đừng có mỗi lần nhắc tới là lại trốn tránh. Cậu tính làm gì với với Triệu Thụ Thanh? Nếu cậu ta thực sự là người do Lương Bính Trì cài vào, cậu để cậu ta ở nhà cũ chẳng khác gì đặt bom hẹn giờ bên người. Giả như Lương Bính Trì chó cùng rứt giậu, coi chừng ông ta sai cậu ta làm ra chuyện gì."
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng hơi biến đổi.
"Nếu cậu ta không phải người của Lương Bính Trì, vậy tạo thân thế giả làm chi? Có mục đích gì không thể cho ai biết?" Cảnh Tụng Bình nói thẳng, "Đừng bảo cậu không nghĩ tới nhé? Nếu đã nghĩ tới sao còn án binh bất động, cậu đang tính toán cái gì?"
Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Tôi sắp xếp rất nhiều người theo dõi ở nhà cũ..."
Cảnh Tụng Bình nói: "Cậu đâu phải cảnh sát, theo dõi để tìm chứng cớ phạm tội chắc? Thân thủ cậu ta tốt như vậy, lỡ lên cơn liều mạng, mấy người trong nhà cộng lại cũng không ngăn được."
Trọng Thế Hoàng nói không nên lời. Thực ra trong tiềm thức, hắn vẫn hi vọng Triệu Thụ Thanh vĩnh viễn án binh bất động, an phận ở yên bên cạnh hắn. Nhưng theo lời Cảnh Tụng Bình, nếu Triệu Thụ Thanh thực sự không có mục đích, cần gì phải ngụy tạo thân phận?
"Có thể... thân thế cậu ấy có điều khó nói chăng?" Trọng Thế Hoàng hỏi một cách yếu ớt. Hỏi Cảnh Tụng Bình, cũng hỏi chính mình.
Cảnh Tụng Bình muốn phản bác. Nghiêm trọng bao nhiêu mà không thể cho ai biết? Giết người phóng hỏa? Vậy càng không thể giữ lại. Nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Trọng Thế Hoàng, hắn nói không nên lời. "Mặc kê thế nào cậu cũng phải hỏi cho rõ ràng."
Hỏi rõ ràng ư?
Trọng Thế Hoàng thở dài thật sâu.
Bị bỏ mặc vài ngày, Ôn Cố rốt cuộc cũng trông thấy BMW của Trọng Thế Hoàng trước cổng trường dạy lái xe. Hắn điềm tĩnh ngồi trên xe, Chu Phục Hổ ở ghế sau chào hỏi cậu.
Trọng Thế Hoàng không nói gì, lẳng lặng khởi động xe: "Muốn ăn gì?"
Chỉ cần không phải bánh nướng là được. Ôn Cố: "Tùy anh."
Trọng Thế Hoàng: "Ăn đồ cay không? Chúng ta đi ăn lẩu, muốn ăn gì thì bỏ cái đó." Trong lúc nói, xe cũng bắt đầu lăn bánh.
Không khí trong xe vô cùng bức bối.
Chu Phục Hổ đoán hai người vẫn còn để ý chuyện say rượu hôn môi, liền thuận miệng kể lại hai lần mình say đến mất kiểm soát. Nhưng cả Trọng Thế Hoàng lẫn Ôn Cố đều không ừ hử gì, tiếp tục lặng thinh, một mình Chu Phục Hổ cười gượng, sau đó...
Triệt để im lặng.
Cho dù đang là buổi chiều, nhưng trong quán lẩu lớn nhất thành phố, tỷ lệ khách vẫn chiếm hơn ba mươi phần trăm.
Trọng Thế Hoàng với Ôn Cố một bàn, Chu Phục Hổ mang các vệ sĩ qua bàn khác. Hai bàn cách nhau rất gần, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt người bên kia, nhưng nói chuyện vẫn phải to tiếng mới nghe được.
Trọng Thế Hoàng gọi lẩu cay ().
Quê Ôn Cố thích ăn ngọt, không hề có ấn tượng với đồ cay, cứ thế ngơ ngác nhìn nồi nước đỏ rực.
"Nhà cậu thích ăn cay không?" Trọng Thế Hoàng làm như lơ đãng hỏi.
Ôn Cố đáp: "Chưa ăn bao giờ."
Thị trấn Z quả thực không ăn cay.
Trọng Thế Hoàng đưa menu cho cậu: "Muốn ăn gì thì gọi đi."
Ôn Cố chọn vài món chay, Trọng Thế Hoàng gọi một đống đồ mặn.
Khói trắng bốc ra từ nổi lẩu, mặt Trọng Thế Hoàng như kết một tầng sương, lạnh như băng, trĩu nặng. Từ lúc gọi đồ ăn xong, hắn vẫn luôn im lặng, im lặng gắp đồ ăn vào nồi, im lặng gắp vào cái đĩa trước mặt Ôn Cố.
Ôn Cố chấm tương ăn một miếng, sau đó dừng lại. Cảm giác nóng cháy từ đầu lưỡi và khoang miệng nhanh chóng lan ra, thoáng chốc xộc lên mũi, nước mắt ứa ra. Cậu ngây ngẩn nhìn Trọng Thế Hoàng, trong đầu quay cuồng đủ loại phép thuật, nhưng không có cách gì giải quyết được nỗi khốn khổ hiện tại.
Trọng Thế Hoàng vẫn chú ý tới cậu, thấy cậu nước mắt lưng tròng nhìn mình, mềm lòng đặt tay dưới cằm cậu: "Không thích thì nhổ ra đi."
Giọng hắn rất dịu dàng và tràn ngập cám dỗ, khiến Ôn Cố nghe theo không chút nghĩ ngợi. Mãi tới khi Trọng Thế Hoàng bỏ thức ăn trong miệng cậu vào cái đĩa trước mặt hắn rồi lấy khăn lau tay, cậu mới giật mình nhận ra mình vừa làm gì, sắc đỏ trên mặt khiến cả khuôn mặt càng trở nên nhu mì đáng yêu.
Trọng Thế Hoàng gọi lẩu uyên ương (), mỗi người một nửa, đoạn rót cho cậu ly nước.
Ôn Cố uống hai ly nước lớn mới thấy đỡ hơn, sau đó ăn cái gì cũng thấy mất tự nhiên, mỗi lần ăn đều dùng đầu lưỡi nếm thử trước.
Nhưng trong mắt Trọng Thế Hoàng, người nào đó thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi ra dụ dỗ mình quả thực... không đàng hoàng gì hết!
Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng tu nước ừng ực, hỏi: "Anh cũng bị cay hả?"
Trọng Thế Hoàng lau nước bên miệng, "Tôi có việc muốn hỏi cậu."
Ôn Cố nghiêm mặt buông đũa, "Anh hỏi đi."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Sinh nhật cậu sắp đến rồi, định làm gì không?"
"Sinh nhật?" Lúc Ôn Cố còn ở nhà, mẹ sẽ luộc trứng, mua đồ ăn vặt cho cậu, sau này tu đạo thì không chú ý tới nữa. Trọng Thế Hoàng hỏi bất ngờ như thế, cậu không khỏi sửng sốt, lập tức nhớ tới xã hội hiện đại có một món ăn tên là bánh sinh nhật chỉ ăn vào ngày đó, liền nói đại ra.
Trọng Thế Hoàng nói: "Có muốn ăn sinh nhật với ba cậu không?"
Ôn Cố kinh ngạc: "Không cần. Tôi với ông ấy quan hệ không tốt."
Trọng Thế Hoàng gắp một đũa thịt bò (), chậm rãi nhúng vào nước lẩu màu đỏ, qua một lát mới nói: "Dù gì cũng là cha con, để ông ấy sống một mình ở nơi xa như vậy, cậu không lo lắng sao?"
Ôn Cố không biết hắn có ý gì mà tự dưng nhắc tới, ậm ờ: "Ông ấy đối với tôi và mẹ không tốt."
"Như vậy đi, hai ngày này tôi sẽ cho người đến quê cậu xem thử. Dù không muốn mời đến đây thì ít nhất cũng xem ông ấy có khỏe hay không."
"Tôi có số của ông ấy, tôi sẽ gọi sau."
Trọng Thế Hoàng dùng đũa đâm vào đáy nồi phát ra một tiếng 'cộp'.
Tim Ôn Cố chợt nhảy dựng. Ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn cậu quá kỳ lạ, vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo, vừa phẫn nộ vừa kiềm nén, cảm xúc tương phản hoàn toàn như vậy mà hắn cũng có thể dùng một đôi mắt biểu đạt ra.
"Tôi chỉ mong cậu hiểu rằng," Hắn chậm rãi cất lời, "nếu cậu cần ai đó để tâm sự và giúp đỡ, tôi luôn luôn ở đây."
Ôn Cố nhìn vẻ tha thiết trong mắt hắn, rất muốn nói rằng, nếu vậy thì anh nhanh chóng nhìn thấu hồng trần rồi theo tôi tu luyện đi. Nhưng có vết xe đổ ngay trước mắt, kết quả đã sớm định trước. Cuối cùng, cậu chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
Mắt Trọng Thế Hoàng lộ rõ vẻ thất vọng, "Ăn đi." Hắn gắp thịt bò chín chấm vào đĩa gia vị, rồi yên lặng bỏ vào miệng.
Bữa cơm này thực sự thất bại.
Ôn Cố bị vị cay ảnh hưởng, chỉ ăn được mấy miếng. Ngược lại, Trọng Thế Hoàng ăn không ít nhưng tư thế giống như hóa bi phẫn thành sức ăn, dáng vẻ không hề thoải mái. Trước khi chia tay, Trọng Thế Hoàng bảo Chu Phục Hổ đưa Ôn Cố về chung cư.
Ôn Cố giật mình: "Vì sao?"
Trọng Thế Hoàng đáp: "Trong nhà tôi có thứ rất quan trọng, dời đi phiền phức lắm, có cậu canh chừng tôi an tâm hơn."
Ôn Cố hỏi: "Thứ gì?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Tư liệu cơ mật của công ty, để trong két sắt bảo hiểm. Gần đây xung quanh chung cư xuất hiện vài kẻ khả nghi, tôi không yên lòng."
Nếu là tư liệu, tại sao không thể dời đi?
Ôn Cố cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không suy nghĩ sâu xa, một mực đáp ứng. Hiện tại, chuyện cậu lo lắng nhất là Trọng Thế Hoàng sẽ thật sự đi tìm người cha không tồn tại kia. Từ câu nói vừa nãy, cậu nhìn ra hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại không chịu nói lúc nào sẽ sai người đi, thật khó giải quyết mà.