Trọng Thế Hoàng thấy thân thể Ôn Cố lung lay, vội vàng chạy lại đỡ. Ôn Cố cũng gấp rút thu hồi tiên khí.
"Thế nào?" Mạnh Cẩn hỏi.
Ôn Cố không yên lòng đáp: "Chưa tìm ra nguyên nhân, tôi muốn về ngẫm lại."
Cảnh Tụng Bình: "Hay đưa đi bệnh viện?"
"Tôi tìm bác sĩ đến khám rồi, không ai tìm ra nguyên nhân bệnh. Hơn nữa, bệnh viện không an toàn." Mạnh Cẩn cười khổ, "Ngay cả nơi này cũng chưa chắc đã an toàn." Sau khi chứng kiến một dị năng giả hệ trị liệu gặp chuyện không may, anh ta sắp xếp rất nhiều tai mắt và vệ sĩ bên cạnh Đồ Đại Thần, không ngờ lần này vẫn xảy ra chuyện. Đây thực sự là cú sốc lớn đối với anh ta.
Trịnh Thịnh Vũ ôm eo anh tay.
Cảnh Tụng Bình nói: "Này khủng bố đại sư, cậu tiêm nhiễm không khí đủ rồi đó, mau công bố đáp án đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Cẩn đáp: "Nói tóm lại, sau khi các cậu đi không bao lâu, các dị năng giả trong căn cứ ngủ một giấc tỉnh lại chợt phát hiện dị năng của mình suy yếu đi, có mấy người vừa bùng nổ dị năng lập tức biến lại thành phi dị năng giả. Giống như một vận động viên chạy bộ đột nhiên trở nên lề mề, toàn bộ căn cứ lâm vào hoảng sợ, cảm giác như đang bị kẻ địch núp trong tối bóp chặt cổ mà chúng ta lại không có sức đánh trả. Đồ Đại Thần chủ động chạy tới xin đi điều tra chuyện này, tôi đồng ý, nhưng chẳng lâu sau, ông ấy bất ngờ bị ngã tại trạm điều trị, hôn mê bất tỉnh."
Cảnh Tụng Bình: "Ý cậu là có người âm thầm phá rối trong tối, khiến dị năng của các dị năng giả bị thoái hóa, Đồ Đại Thần vì điều tra chuyện này mà bị người ám hại?"
Mạnh Cẩn: "Đây là lý giải hiện thời của tôi. Trải qua chuyện này, có một số người trong căn cứ cho rằng này tất cả là do thiết bị thanh lọc gây nên."
Cảnh Tụng Bình nhìn sang Trọng Thế Hoàng: "Cậu thấy sao?"
Trọng Thế Hoàng: "Cũng có thể."
Mạnh Cẩn nhíu mày: "Cậu nghi ngờ chính phủ?"
Trọng Thế Hoàng nghĩ thầm: Dựa theo lời sư phụ, dị năng giả và thây ma biến dị là do chịu ảnh hưởng của ma khí. Vậy thanh lọc ma khí có thể khiến dị năng giả khôi phục bình thường, đồng thời dị năng cũng thoái hóa theo hay không?
Nhưng đây là suy đoán không căn cứ, hắn chỉ có thể tự suy xét trong lòng, còn ngoài miệng vẫn nói: "Thời gian vừa khớp. Đặc phái viên cũng không khẳng định không có tác dụng phụ, tốt nhất là nên liên hệ lại với họ xem có phương án giải quyết không. Mặt khác, tôi cũng có chuyện muốn bàn với họ."
Mạnh Cẩn hỏi: "Chuyện gì?" Mạnh gia vẫn duy trì quan hệ hợp tác chặt chẽ với chính phủ, nên anh ta cũng không muốn hai bên căng thẳng với nhau.
Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi muốn nhanh chóng giao căn cứ cho chính phủ."
Mạnh Cẩn và Trịnh Thịnh Vũ lắp bắp kinh hãi.
Cảnh Tụng Bình như có điều đăm chiêu.
Trọng Thế Hoàng nói tiếp: "Dù sao cũng là vấn đề sớm muộn thôi, hiện tại chuyển giao, có lẽ càng có lợi cho việc khống chế thế cục."
Mạnh Cẩn vô cùng nhạy bén, hỏi: "Các cậu gặp phải chuyện gì ở hội đấu giá à?"
Cảnh Tụng Bình kể lại những chuyện không rõ ràng phát sinh trong mấy ngày qua, nhấn mạnh việc vợ chồng Thương Lương muốn tinh thể trở thành hàng hóa giao dịch.
Mạnh Cẩn nắm tay Trịnh Thịnh Vũ đang đặt trên thắt lưng mình, cười hì hì: "Phải đến lúc này mới nhận ra cưới được một người vợ tốt là chuyện quan trọng cỡ nào! Hai năm qua, vợ Thương Lương không ngừng kéo chân căn cứ Kỳ Lân. Nếu không nhờ họ, căn cứ Thế Thanh cũng không phát triển được nhanh như vậy."
Khoảng cách giữa căn cứ Kỳ Lân và căn cứ Thế Thanh cũng không quá xa. Căn cứ Kỳ Lân có quân khu làm chỗ dựa, thời điểm mới thành lập, điều kiện trên mọi phương diện đều vượt trội hơn gấp trăm lần so với căn cứ Thế Thanh chỉ có thực lực kinh tế, vô số dị năng giả tìm đến nương tựa. Nhưng khổ nỗi, năng lực đắc tội của vợ Thương Lương quá mạnh mẽ, chẳng những đuổi đi một đám dị năng giả, mà còn làm tổn hại đến danh tiếng. Thế nên, sau này các dị năng giả đều chuyển lựa chọn đầu tiên sang Thế Thanh, vì nhân viên phát triển của căn cứ Thế Thanh làm ra rất nhiều cống hiến kiệt xuất không thể phủ nhận.
Do tại mỗi đợt đại hội trao đổi, phu nhân của Thương Lương đều phân biệt đối xử với Trọng Thế Hoàng, nên Mạnh Cẩn với Cảnh Tụng Bình ngầm vài lần ép hỏi Trọng Thế Hoàng có sử dụng mỹ nhân kế hay không, có phải vợ Thương Lương phái hắn đi nằm vùng không.
Trịnh Thịnh Vũ ngượng ngùng rút tay lại, ra vẻ bình tĩnh: "Nói việc chính đi."
Mạnh Cẩn bảo: "Việc chính ở đây là, nếu quả thực dị năng của dị năng giả thoái hóa là do thiết bị thanh lọc, vậy thì hai căn cứ khác cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện tình trạng giống thế. Tới lúc đó, căn cứ Thế Thanh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Đẩy cục diện rối rắm cho người khởi xướng cũng là ý kiến hay."
Cảnh Tụng Bình: "Còn chúng ta thì sao?"
"Sao là sao, nếu sợ bị có mới nới cũ thì giành vị trí Thợ săn đi." Mạnh Cẩn cười rộ lên có sức hấp dẫn và vẻ tự tin rất riêng. Trịnh Thịnh Vũ nghiêng đầu quan sát anh ta, tim đập rộn ràng.
Mạnh Cẩn đứng sát cậu đương nhiên cũng nhận ra, bèn tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt này.
Cảnh Tụng Bình cảm thấy không cách nào chịu nổi cuộc sống cứ bị vây quanh bởi bong bóng màu hồng này nữa.
Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Giờ cũng trễ rồi, mai nói tiếp đi."
"Đúng vậy." Mạnh Cẩn phụ họa. Ánh mắt nồng cháy của Trịnh Thịnh Vũ khiến anh ta nhộn nhạo hết cả người, hận không thể kiếm cái xẻng xúc sạch mấy cái bóng đèn chướng mắt này đi.
Cảnh Tụng Bình: "Tôi ở lại trông Đồ Đại Thần, đề phòng có người đánh lén."
Mạnh Cẩn: "Không bằng mang tượng Phật tới trấn tà còn hơn."
Nhắc đến trấn tà, Cảnh Tụng Bình liền nhớ tới tiểu đạo sĩ mới nhận vào, vội bảo: "Có khi Đồ Đại Thần bị thất hồn đấy, hay tìm đạo sĩ đến thu lại đi."
Mạnh Cẩn: "..."
Mặc kệ anh ta nghĩ thế nào, Cảnh Tụng Bình vẫn cảm thấy ý kiến này không tồi, Trọng Thế Hoàng từng gặp qua thần tiên và đang bắt đầu tu tiên cũng tán thành, chuyện cứ như vậy được quyết định.
Bọn họ đi không bao lâu, tiếng bước chân nhỏ đến mức khó lòng nghe thấy liền xuất hiện trước giường.
Ôn Cố khom lưng bế Đồ Đao. Cậu có thể ẩn thân, nhưng không thể giúp Đồ Đao ẩn thân, cũng không thể bỏ người vào túi không gian, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách trắng trợn cướp người đi.
Cơ thể Đồ Đao vừa rời khỏi giường, thiết bị báo nguy tức khắc kêu lên.
Biệt thự im lặng giống như đầu CD bị ấn nút play, bỗng chốc trở nên ồn ào.
Ôn Cố không dám ở lâu, phất tay mở cửa sổ, cưỡi mây đi mất.
Qua video theo dõi, Đồ Đại Thần mềm rũ bay lên, chậm rãi bay tới cửa sổ, rồi thoáng cái biến mất.
Mạnh Cẩn xanh mặt vội vàng đuổi tới.
Ôn Cố ôm Đồ Đao về Tiên cung, đặt người vào suối Minh Kính.
Đồ Đao đứng không vững, chỉ có thể dựa vào cậu một cách yếu ớt. Ôn Cố thử đủ loại tư thế vẫn không thể khiến ông đứng một mình được, đành phải dùng một tay ôm ông, cùng đứng trong suối tu luyện.
Chuyện hồn tu bị bỏ bê quá lâu, tiếp lục luyện lại không khỏi mất chút thời gian.
Lúc Ôn Cố tỉnh lại lần nữa, Đồ Đao đã đứng thẳng trong suối, sắc mặt hồng hào có sinh khí. Ôn Cố không biết giữa chừng ông có tỉnh dậy lúc nào không, dò xét tình trạng cơ thể thì thấy ma khí đã bị áp chế, tiên khí trong người cũng không tiếp tục bài xích chính chủ nữa, nhìn chung là đã ổn.
Cậu nhớ đến chuyện ở thế gian, thấp giọng nói: "Ta xuống thế gian hỏi thăm tình hình trước, nếu ông tỉnh lại thì đến Hổ Thành tìm ta." Cậu nghĩ nghĩ, dùng tiên khí viết bốn chữ "Ta ở Hổ Thành" trên không trung. Nếu trong vòng mười ngày Đồ Đao tỉnh lại thì sẽ đọc được, mười ngày sau, mình cũng có thể dứt ra để về một chuyến.
Thu xếp ổn thỏa hết thảy, cậu trở về nhân gian, nhưng không đi Hổ Thành mà tới Lộc Thành.
Sau sự việc Lữ Hằng quay lại Côn Lôn và Đồ Đao bị ám toán, cậu vô cùng không yên tâm về Đổng Hi, nhất định phải chính mắt nhìn thấy mới an lòng được.
Bất ngờ là, Đổng Hi đang an ổn trong phòng ngủ, thấy cậu đột ngột xông tới còn nhíu mày khó chịu.
Ôn Cố thấy cô mặc áo ngủ tơ tằm, hậu tri hậu giác lui về sau ba bước, quay người sang chỗ khác, đợi Đổng Hi rời giường mặc đồ chỉnh tề mới gọi cậu quay lại: "Có chuyện gì thì nói đi."
chậm tiêu, chậm hiểu
Đổng Hi nói: "Ta đoán ngươi không buồn chán đến mức tìm ta cầm đuốc soi dạ đàm đâu nhỉ."
đại khái là trò chuyện, tâm sự
Ôn Cố nói hết những chuyện phát sinh gần đây, cố ý đề cập tới thái độ ủng hộ dị năng giả ăn tinh thể của Thương Lương.
Đổng Hi thở dài: "Ta cũng từng đề cập qua tác hại của việc ăn tinh thể, khổ nỗi không ngăn được hiện thân thuyết pháp của dị năng giả đã dùng qua nó. Ta với Thương phu nhân gần như không nhìn mặt nhau vì chuyện này, nếu ta không có thân phận dị năng giả hệ trị liệu, địa vị không thể thay thế được, chỉ e bọn họ chỉ muốn đuổi ta đi càng sớm càng tốt."
dùng chính bản thân làm ví dụ để giáo dục người khác
Ôn Cố: "Hồ đồ mất khôn!"
"Ta thấy thiết bị thanh lọc ngươi nói rồi. Có lẽ là vị tiên gia nào đó chiếu theo Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh để luyện chế ra, có thể nạp ma khí phun tiên khí. Mới đặt trong thành phố có mấy ngày mà ta thấy ngực thoải mái hơn rất nhiều. Dị biến của phi dị năng giả cũng được khống chế, không cần ngày đêm canh phòng nữa. Về phần dị năng thoái hóa thì ta không biết, có thể vì ma khí trong cơ thể được thanh lọc nên linh căn khôi phục nguyên trạng chăng?"
Ôn Cố đáp: "Ta cũng đoán thế, nhưng Đồ Đao bị ma khí quấy nhiễu, ta vội vã đưa ông ấy đến suối Minh Kính, đến giờ vẫn chưa điều tra rõ."
Đổng Hi nói: "Cái này dễ mà, để mai ta tìm một dị năng giả xem linh căn trong người hắn có biến hóa gì không là biết ngay. Trái lại, các tiên gia cứ liên tục gặp phải bất trắc mới là chuyện đáng lo. Theo lý thuyết, các vị tiên gia đã đề cao cảnh giác, ma tu muốn đối phó họ tuyệt đối không có khả năng không gây ra động tĩnh gì."
Ôn Cố: "May mà Đồ Đao đang tĩnh dưỡng để hồi phục, tình huống cụ thể hỏi thì biết ngay."
Đổng Hi: "Sự việc cấp bách, trước tiên phải tìm hiểu kĩ tác dụng của thiết bị thanh lọc để đảm bảo an toàn cho bản thân. Còn về vấn đề ăn tinh thể, ta sẽ thương lượng với Thương tiên sinh, nếu thật sự không được thì phải ngăn cản hành vi tự hủy tường thành của họ!"
Hai người thương nghị một hồi, sau đó chia nhau ra hành động. Ôn Cố hơi lo lắng cho Lữ Hằng, may nghe Đổng Hi nói chúng tiên gia đang tập hợp tại Côn Lôn, Lữ Hằng đi cũng có người trông nom, cậu mới thoáng an tâm để quay lại Hổ Thành.
Toàn Hổ Thành đang bị bao phủ trong bầu không khí giương cung bạt kiếm. Không một ngọn gió, cứ như không khí cũng bị sự căng thẳng khiến cho đông lại.
Biệt thự im lặng khác thường.
Ôn Cố tưởng không có ai ở nhà, đang muốn ra ngoài thì nghe trong phòng cho khách vang lên một tiếng "cộp" như thứ gì bị rớt. Cậu tàng hình đi tới cửa, liền bắt gặp Trọng Thế Hoàng ngồi trên giường, hắn cúi xuống nhặt đồng hồ báo thức lên nhìn qua, sau đó lại ngã xuống, trở mình ôm lấy... bù nhìn bên cạnh, tay không an phận vuốt ve mặt "cậu", qua một lát, lại không cam lòng hôn nhẹ lên môi.
"Ngủ suốt năm ngày vẫn chưa đủ sao?" Trọng Thế Hoàng dùng ngón tay vuốt ve cằm, hôn hôn bù nhìn, miệng nói không ngừng: "Ngay cả râu cũng không mọc."
Ôn Cố: "..." Mỗi lần thân thiết với Trọng Thế Hoàng, cậu đều ngượng ngùng không biết làm sao, chưa bao giờ nhận ra trong đôi mắt kia lại đong đầy yêu thương và nóng bỏng đến thế.
Trọng Thế Hoàng ôm cậu, vùi đầu vào cổ. Lát sau, người hắn khẽ run lên, tiếng nức nở nho nhỏ phát ra từ kẽ hở giữa hai thân mình kề sát nhau, âm thanh vụn vỡ khiến cõi lòng ai tan nát.
Ôn Cố không chỉ một lần thấy Trọng Thế Hoàng khóc, nhưng qua mỗi lần, xao động trong cảm xúc lại càng thêm mãnh liệt. Giờ phút này, cậu gần như vì hắn mà cảm động lây.
Cậu nghĩ, đây chắc là rung động nhỉ.
Ôn Cố ra sức gãi đầu, tự hỏi làm thế nào đổi lại như cũ.
"Thụ Thanh," Trọng Thế Hoàng từ từ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, mơ hồ mang theo một tầng sát khí, "ngay cả cậu cũng muốn bỏ tôi mà đi sao?"
Có lẽ giọng hắn quá đáng thương, kích thích cho linh quang trong đầu Ôn Cố chợt lóe, cậu biến thành hình dáng lão thần tiên, chậm rãi hiện thân.
Trọng Thế Hoàng cứ thế ngây ra, không phát hiện trong phòng có thêm một thần tiên. Mãi đến khi Ôn Cố nhịn không được ho khan một tiếng, hắn mới ngây ngốc ngồi dậy, lập tức nhảy dựng lên, lao tới trước mặt Ôn Cố: "Sư phụ!"
Ôn Cố: "..." Cứ như bị sét đánh ấy.
"Mau cứu đồ tôn của người!"
Ôn Cố: "..." Còn là sét cực mạnh nữa chứ.
Trọng Thế Hoàng thấy cậu bất động, cho rằng làm thân vô dụng, bèn hỏi thẳng: "Lần này cần điều kiện gì?"
Ôn Cố vội ho một tiếng: "Không cần điều kiện, mệnh cậu ta chưa đến lúc tuyệt. Ngươi cứ ra ngoài một lát đợi... vi sư thi pháp cứu cậu ta."
"Ta không thể ở trong này học tập sao?"
"Tu vi của ngươi còn thấp, chưa học được."
Trọng Thế Hoàng ảo não ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Ôn Cố liền thu hồi bù nhìn, biến về hình dáng vốn có.
Trọng Thế Hoàng đứng bên ngoài đợi năm sáu phút thì kiềm chế hết nổi, "Sư phụ, bao lâu nữa mới xong?"
Ôn Cố mở cửa.
Trọng Thế Hoàng ngẩn người, ngay lập tức nhào qua, trao cho cậu những nụ hôn liên tiếp.
Thấy hắn vì mối tình si với mình mà đau khổ rơi lệ, Ôn Cố thực sự không nỡ đẩy hắn ra, dứt khoát ôm lấy hắn, yên lặng nhắm mắt lại.
Những nụ hôn mới đầu của Trọng Thế Hoàng vừa hung bạo vừa nôn nóng, được Ôn Cố dịu dàng phối hợp mới dần bình phục khỏi cảm xúc kích động, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Hai người ôm nhau một lúc, sau đó lăn lên giường.
Trọng Thế Hoàng luồn tay vào quần áo Ôn Cố.
Thân thể Ôn Cố cứng đờ.
Trọng Thế Hoàng bất mãn ngẩng đầu, đang muốn hỏi cậu định để mình chờ bao lâu thì nhận ra Ôn Cố không mặc bộ đồ ngủ ban nãy. "Cậu thay quần áo à?"
"..." Vấn đề như tia sét đánh thẳng vào đầu óc đang hỗn loạn của Ôn Cố, một ý nghĩ xẹt qua, cậu chợt hoàn hồn, "Tôi muốn đi thăm Đồ... Đại Thần."
Trọng Thế Hoàng sờ tóc cậu, "Ông ấy mất tích ngay buổi tối cậu hôn mê."
Ôn Cố giả vờ kinh ngạc: "Sao lại mất tích?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Nói ra thì dài dòng lắm."
Nói tới chính sự, không khí kiều diễm tức thì bị hòa tan.
Trọng Thế Hoàng cùng Ôn Cố song song đứng lên.
Trọng Thế Hoàng đơn giản tóm lược những chuyện xảy ra trong năm ngày nay. Mạnh Cẩn phát hiện Đồ Đao bị cướp đi, lập tức thông báo với Trọng Thế Hoàng. Trọng Thế Hoàng tức khắc đi tìm Ôn Cố, phát hiện Ôn Cố "rơi vào hôn mê", để tránh cậu bước lên vết xe đổ của Đồ Đao, Trọng Thế Hoàng suốt năm ngày không rời khỏi cậu một bước, mỗi ngày ba bữa đều do Trịnh Thịnh Vũ mang tới.
Ôn Cố đau lòng: "Xin lỗi." Lúc ấy, cậu chỉ thầm nghĩ muốn đưa Đồ Đao đến suối Minh Kính, không ngờ lại mất nhiều thời gian đến thế, chỉ tại cậu suy xét không chu đáo.
"Kẻ hại cậu thành như vậy mới nên giải thích. Ủa? Sư phụ đâu rồi? Cậu có thấy sư phụ tôi đâu không? Chính là một ông cụ mặt đầy râu bạc."
Ôn Cố hỏi: "Ấn tượng của anh về ông ấy chỉ là một ông cụ mặt đầy râu thôi hả?"
"Nói đến ấn tượng," Trọng Thế Hoàng suy nghĩ một lát, cười nói, "tôi cảm ông ấy với cậu khá giống nhau."
Tim Ôn Cố đập nhanh một nhịp, "Giống, giống chỗ nào?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Đều hơi ngốc ngốc."
Ôn Cố: "..."
"Nhưng hai người có điểm khác nhau rất lớn."
"Điểm gì?"
"Ông ấy có thể mọc râu, còn cậu thì không."
"..."