Trọng Thế Hoàng hỏi: "Dạo này cậu thế nào?"
Cảnh Tụng Bình thoắt cái cười ngây ngô, đưa bóp da cho Trọng Thế Hoàng. Trong bóp có ảnh chụp một nhà ba người, hai lớn một nhỏ tươi cười rạng rỡ.
Trọng Thế Hoàng vui mừng: "Cậu kết hôn?"
Cảnh Tụng Bình đáp: "Con tôi học tiểu học rồi!"
Trọng Thế Hoàng nhìn kỹ tấm ảnh, chợt thấy hơi tiếc nuối: "Mời ai làm phù rể vậy?"
Cảnh Tụng Bình: "Phục Hổ."
Trọng Thế Hoàng cảm giác như diễn viên bị đoạt mất vai diễn yêu thích, đâm ra hơi ai oán.
Cảnh Tụng Bình thầm cảm thấy may mắn. Cho dù kết hôn vào thời điểm Trọng Thế Hoàng chưa mất tích, hắn cũng không muốn mời tên này làm phù rể, có phù rể đẹp trai như vậy tuyệt đối là hồi ức thảm đạm nhất trong nhân sinh của chú rể. Thử nghĩ nếu Trọng Thế Hoàng làm phù rể, ảnh chụp và video tân hôn của hắn lại cần nhờ phù rể làm nền, hắn lập tức cảm thấy kết hôn sớm thực sự quá sáng suốt!
Trọng Thế Hoàng không biết tâm tư nho nhỏ của Cảnh Tụng Bình, hắn vẫn đang chìm đắm trong nỗi niềm bi ai thằng bạn nối khố cưới rồi, phù rể không phải mình, đột nhiên quay sang hỏi Ôn Cố: "Chừng nào mình kết hôn?"
Ôn Cố: "Chứng minh thư của tôi là giả."
Trọng Thế Hoàng: "Để tôi làm cho cái thật."
Cảnh Tụng Bình rất muốn nói, chừng vài năm nữa, ngay cả chứng minh thư của cậu cũng giống đồ giả.
"Chúng ta kết hôn cũng tổ chức tiệc rượu thật lớn. Mời... Thanh Tiêu làm phù rể, Bạch Tu Đại Tiên làm người chứng hôn." Trọng Thế Hoàng tự vạch kế hoạch cho lễ cưới.
Cảnh Tụng Bình chào hỏi Ôn Cố, nhân tiện hỏi han tình hình gần đây của nhau.
Ôn Cố nhận lỗi trước, đã bảo tìm được người sẽ báo nhưng lại quên mất, tự dưng khiến Cảnh Tụng Bình phải lo lắng lâu như vậy.
Cảnh Tụng Bình xua tay ra chiều không cần ngại, "Tìm được là tốt rồi."
"Tôi muốn hỏi anh về một người. Anh biết tình hình dạo này của Ngụy Thiên Thành không?" Trọng Thế Hoàng không thèm để ý đến nhiệm vụ, nhưng Ôn Cố thì không thể.
Cảnh Tụng Bình ngồi thẳng người: "Lần này các cậu về là tính đối phó với ông ta sao?"
Ôn Cố đáp: "Cũng không hẳn, chúng tôi có nhiệm vụ liên quan tới ông ta."
Cảnh Tụng Bình biết thiên cơ không thể tiết lộ, cũng không hỏi nhiều: "Sau khi tận thế kết thúc, có hàng trăm thứ cần xây dựng lại. Ngụy Thiên Thành cầm tài chính và trang thiết bị về nước, ông ta rất được coi trọng, thêm mấy năm nay chuyên tâm làm từ thiện nên cũng được lòng công chúng. Tôi vẫn luôn âm thầm thu thập tư liệu về ông ta, nhưng không có gì hữu dụng. Ông ta nắm giữ số lượng lớn vốn lưu động, nhưng không đầu tư gì, thực sự không có kẽ hở."
Trọng Thế Hoàng nắm tay Ôn Cố rồi ngồi xuống salon: "Bên cạnh hắn có ai không?"
Cảnh Tụng Bình nói: "Có một quản gia." Hắn dừng một chút, khẽ nói, "Nghe nói dì Hiểu Tuệ đã qua đời từ trước khi tận thế bùng nổ. Ông ta vội tổ chức lễ tang cho dì ấy nên mới không về nước đưa tiễn Lưu Hán Tư."
Sắc mặt Trọng Thế Hoàng tái đi. Hắn hận Ngụy Thiên Thành, chán ghét Lưu Hán Tư, nhưng lại thương Lưu Hiểu Tuệ. Những lúc hắn sinh bệnh, nếu ba mẹ bận đi công tác, người chăm sóc hắn luôn luôn là Lưu Hiểu Tuệ. Lưu Hiểu Tuệ không xinh đẹp bằng Lưu Hiểu Linh, nhưng bà có một đôi bàn tay khéo léo, thiết kế, cắt may, đan len không gì không giỏi. Trong số quần áo trước đây của hắn, có ít nhất một phần ba xuất phát từ tay bà. Trở về dịp này, hắn đã chuẩn bị tâm lý nói thật với bà, không ngờ lại không còn cơ hội.
Ôn Cố vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Trọng Thế Hoàng quay qua, chôn mặt vào hõm vai cậu, một lúc lâu không cử động.
Cảnh Tụng Bình vừa giật mình vừa vui mừng. Ngày xưa, Trọng Thế Hoàng không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, dẫu cho lệ tuôn thành biển cũng thà rằng tự dìm chính mình, hại Cảnh Tụng Bình thường xuyên sợ hắn đè nén quá nhiều áp lực sẽ xuất hiện vấn đề về tâm lý, may mà giờ hắn đã gặp được một tình nhân có thể thẳng thắn bộc bạch tâm tình.
"Giờ ông ta đang ở đâu?" Ôn Cố hỏi.
"Ông ta về Long Thành rồi, nhưng bên cạnh có rất nhiều vệ sĩ." Cảnh Tụng Bình ngẫm nghĩ, "Hẳn là không chống lại được thần tiên."
Đêm đó, Cảnh Tụng Bình mở tiệc đón khách tại khách sạn, Chu Phục Hổ cùng mấy người bạn cũ nghe tin cũng mang người nhà chạy tới. Mạnh Cẩn với Trịnh Thịnh Vũ đang nghỉ phép ở xa, tạm thời không kịp về, chỉ gửi video thăm hỏi.
Nhìn hai vị trong màn hình cười đến ngả ngớn, đám Cảnh Tụng Bình nhất trí tỏ ra khinh bỉ!
"Hai người các cậu mấy tuổi rồi hả, còn bày đặt ngày nào cũng hưởng tuần trăng mật, chơi trò gia đình? Biết xấu hổ không?" Cảnh Tụng Bình – kẻ bị công việc quấn thân, đố kị đến đỏ cả mắt.
Mạnh Cẩn nói: "Bọn tôi không biết xấu hổ còn đỡ hơn người nào đó phải "cưới chạy bụng"."
nguyên văn là "phụng tử thành hôn", nghĩa là cô dâu có bầu rồi nên phải cưới gấp trước khi bụng ễnh ra
Cảnh Tụng Bình ôm chặt Cảnh phu nhân đang ngượng ngùng, vô sỉ nói: "Ai bảo kỹ thuật bắn của tôi tốt quá làm chi!"
"Này! Có người xuất gia ở đây, mấy người e thẹn chút được không!" Chu Phục Hổ kêu lên.
Đạo sĩ đang vùi đầu ăn, cầm cục sườn ngẩng đầu: "Đừng động tới tôi, tôi vô can."
Cảnh Tụng Bình bảo: "Tôi nói anh cũng sắp bốn mươi, của hồi môn cũng tích cóp được kha khá rồi, đã tính đến chuyện kén rể chưa?"
Đạo sĩ xấu hổ đỏ bừng mặt.
Chu Phục Hổ vỗ vai hắn: "Đừng chọc anh ta, cẩn thận lát nữa phải niệm chú Vãng Sinh đó nha."
bài chú dùng để siêu độ cho vong linh người chết
Cảnh Tụng Bình: "Lăn đi!"
Những người khác cười to.
Tuy Ôn Cố không góp lời nào, nhưng nom bộ dáng vui vẻ của họ, cậu cũng nhịn không được lộ ra nụ cười hiểu ý. Ngay cả Trọng Thế Hoàng đang u sầu cũng bị hiện trường vui tươi lây nhiễm, khóe miệng cong lên. Hai người đều biến thành dáng vẻ già đi mười tuổi, ngồi giữa bọn họ không bị nổi bật.
Hương vị món ăn rất bình thường, nhưng mọi người đều ăn đến thích chí.
Cơm nước xong xuôi lại đi karaoke, chơi bời tới nửa đêm vẫn chưa chịu giải tán. Cảnh Tụng Bình cho vợ con về nhà trước, cùng Chu Phục Hổ đưa Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố trở lại văn phòng, pha bốn tách cà phê hòa tan rồi tiếp tục thảo luận.
Bầu không khí chợt lặng đi, tâm trạng ai nấy đều bình tĩnh.
Trọng Thế Hoàng dựa vào sô pha, khoác tay lên vai Ôn Cố, Ôn Cố rúc vào lòng hắn, nắm cái muỗng nhỏ khi có khi không khuấy cà phê trong tay Trọng Thế Hoàng. Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ chia nhau ngồi trên hai chiếc ghế đơn, báo cáo vắn tắt tình hình công ty đâu ra đấy.
Trong tận thế, tập đoàn Lăng Thiên trở thành một phần của căn cứ Thế Thanh, danh nghĩa thì còn nhưng thực tế đã mất. Tận thế vừa chấm dứt, Hổ Thành quay về dưới sự quản lý của chính phủ, Cảnh Tụng Bình với Mạnh Cẩn nhắm đúng thời cơ, đưa tập đoàn Lăng Thiên và Mạnh gia tách khỏi căn cứ, bắt đầu kinh doanh lần nữa với sự giúp sức từ chính phủ, việc làm ăn phát triển không ngừng.
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Khi nào cậu quay về?"
Trọng Thế Hoàng: "Giao tập đoàn Lăng Thiên cho cậu tôi rất yên tâm."
Cảnh Tụng Bình biến sắc: "Tập đoàn Lăng Thiên là tâm huyết của Trọng gia!"
"Tôi thành tiên rồi."
"..." Cảnh Tụng Bình cười khổ, "Thế nên chướng mắt tiền tài thế tục sao?"
Trọng Thế Hoàng đáp: ""Trọng Thế Hoàng" ở nhân gian đã chết, tôi cũng không có người thừa kế. Nếu phải giao cho người khác, thà rằng giao cho cậu. Người anh em, cậu không cần thẹn với lương tâm, tập đoàn Lăng Thiên ngày hôm nay thực sự do một tay cậu sáng lập!"
Cảnh Tụng Bình xoa mặt: "Trong thời gian cậu mất tích, tôi cũng định thành lập một quỹ từ thiện để tích đức cho cậu, giúp cậu mau chóng trở về, nhưng lại sợ tốn quá nhiều tiền của cậu. Giờ thì tốt rồi, cứ để tôi lo! Bảo đảm còn lớn hơn cả Ngụy Thiên Thành!"
Trọng Thế Hoàng: "Đừng đặt là Thế Thanh, gọi Hoàng Cố đi."
"Không được không được, nghe cứ như qua đời ấy."
hoàng cố là huánggù, qua đời là wánggù
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "Đạo hiệu của tôi là Ký Tế, vậy gọi là Tế Thế đi."
Cảnh Tụng Bình đập tay đồng ý: "Hay đấy! Quỹ Tế Thế, rất hợp với hiện tại!"
Trọng Thế Hoàng nhíu mày: "Sao tên cậu lại đứng trước?"
Chu Phục Hổ im lặng nãy giờ bỗng chen vào một câu: "Theo họ chồng."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Rạng sáng hai giờ, trời đang lúc tối nhất, đêm khuya tĩnh lặng. Ánh sáng mỏng manh từ đèn tường phòng ngủ chiếu lên gương mặt người trên giường, mũi cao, xương gò má lồi lên nom rất sâu, hai gò má vô cùng gầy, giữa mày có ba nếp uốn biểu hiện chủ nhân nhân ngủ không an ổn.
Hai bóng dáng lén lút đột nhập từ ban công đang đứng bên giường.
"Pháp khí của anh đâu?" Ôn Cố hỏi thầm.
Trọng Thế Hoàng không tình nguyện lấy ra, đặt trên tủ đầu giường. Đó là một lư hương () nhỏ bằng bàn tay, tỏa ra hương lavender thoang thoảng không có gì đặc biệt.
Người trên giường tựa hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú, đột nhiên mở bừng mắt.
Người đứng bên giường chớp mắt với hắn, gọi khẽ: "Ba."
Ngụy Thiên Thành đang mơ ngủ kinh ngạc nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc, "Hán Tư?"
"Lưu Hán Tư" bị người đụng vào eo, vội vàng sửa lời: "Ba, dạo này ba khỏe không?"
Ngụy Thiên Thành hơi nâng đầu lên, nghe vậy lại dựa vào gối: "Tiền không đủ xài à?"
"Lưu Hán Tư" đáp: "... Đủ ạ. Ba, con lo cho ba lắm. Gần đây ba có khỏe không? Có gặp chuyện gì buồn phiền không?"
Ngụy Thiên Thành nheo mắt: "Mẹ con đâu?"
"..." "Lưu Hán Tư" quay sang nhìn Trọng Thế Hoàng đang tàng hình, dùng khẩu hình hỏi: Hương này thực sự có thể khiến người mê man thần chí hả?
Trọng Thế Hoàng nhún vai tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Ngụy Thiên Thành đột nhiên tăng âm lượng: "Mẹ con đâu?"
"Lưu Hán Tư" trả lời: "Dạ, chắc đang ở dưới lầu... làm bữa sáng!"
Ngụy Thiên Thành ngồi dậy, nhấc chăn xuống giường, miệng lẩm bẩm: "Ngày nào cũng dậy sớm làm bữa sáng thế này, không biết nghĩ cái gì nữa."
"Ba!" "Lưu Hán Tư" thấy Ngụy Thiên Thành đứng dậy định ra ngoài, vội tiến lên ngăn lại, "Giờ còn sớm lắm, ba ngủ thêm một lát đi. Con nhớ mai là sinh nhật ba mà, ba có muốn ước gì không? Từ trước tới giờ đều là ba quan tâm đến con, cho con cơ hội làm chút chuyện cho ba đi."
Ngụy Thiên Thành dừng cước bộ, nhìn kỹ mặt cậu, sau một lúc mới bảo: "Thật sự không phải thiếu tiền xài hả?"
"Đủ, đủ mà." "Lưu Hán Tư" tự nhéo mình một cái — không đau, lại nhéo mạnh hơn nữa — cũng không đau, dứt khoát bụm mặt, "Trước đây con không hiểu chuyện khiến ba phải lo lắng. Từ nay con sẽ làm lại cuộc đời! Ba có tâm nguyện gì thì cho con biết đi, con nhất định sẽ hoàn thành thay ba!"
Khuôn mặt già nua của Ngụy Thiên Thành run lên, chậm rãi kéo tay "Lưu Hán Tư", đang định nói chuyện thì gáy chợt nhói lên, trước mắt bỗng tối đen, ngất đi.
Trọng Thế Hoàng đen mặt, cầm gậy bóng chày đứng sau lưng Ngụy Thiên Thành, hung tợn nói: "Gan chó cũng to đấy, dám sờ cậu!"
Ôn Cố im lặng nhấc Ngụy Thiên Thành đặt lên giường, Trọng Thế Hoàng đá chân giường trút giận.
Ôn Cố: "Anh xúc động quá, ông ta vẫn chưa nói tâm nguyện mà."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Có gì phải hỏi? Còn không phải hi vọng con trai khởi tử hồi sinh lãng tử hồi đầu à?"
bại gia tử cải tà quy chính, hối lỗi
Ôn Cố sờ cằm: "Khó đây. A, hay là tìm cho ông ta một vị phu nhân, sinh thêm đứa con nữa?"
"Đừng mơ!" Trọng Thế Hoàng hận Ngụy Thiên Thành là một chuyện, có người thay thế vị trí của dì lại là chuyện khác. Thấy Ôn Cố đang nhìn mình, hắn hít một hơi thật sâu, "Chừng này tuổi rồi chưa chắc đã đẻ nổi!"
Ôn Cố: "Vậy nhận nuôi cho lẹ. Nhận nuôi nhé?"
Trọng Thế Hoàng cười khẩy: "Loại người ngay cả con ruột mình chết cũng không về nước nhìn một chút, cậu nghĩ hắn sẽ coi con người khác như con mình sao?"
Ôn Cố buồn bực: "Vậy phải làm sao?"
Trọng Thế Hoàng trừng mắt nhìn Ôn Cố một lát, bảo: "Mai thử lần nữa!" Chờ tâm nguyện hoàn thành thì giờ chết cũng điểm.