GÂY CHUYỆN THỊ PHI
Tháng Bảy ,
Votes
Vì đã quá muộn, việc trở về trường sẽ rất nguy hiểm nên giáo viên quyết định họ sẽ ở lại một đêm.
Đối với việc này, ba đứa trẻ không có ý kiến gì.
Sau khi bốn người ăn mừng, Tiêu Vũ muốn đi xem cảnh đêm của Bắc Kinh, Tiêu Ninh tất nhiên đồng ý.
Giáo viên cũng không đòi đi cùng chỉ yêu cầu Cận Phong đi theo bảo vệ đôi anh em đẹp trai này.
Cận Phong tốt xấu sinh ra trong một gia đình thế gia, kinh nghiệm và tâm lý trưởng thành hơn người thường, điều quan trọng là Cận Phong đã tuổi.
Đêm ở hoàng thành, càng thêm sinh động, đèn neon càng thêm rực rỡ, chỉ khác ở điểm này ngoài ra không khác An Bình là bao.
Tiêu Vũ quá phấn khích, đứng trên cầu vượt vừa hét lên vừa nhảy, rước lấy không biết bao nhiêu ánh mắt người qua đường.
Tiêu Ninh để mặc cho cậu phát điên, chậm rãi đi về phía sau, Cận Phong đi bên cạnh anh, gió đêm mùa xuân làm hỗn loạn mái tóc đen của bọn họ, như không tìm được ánh sáng cô đơn để trở về nhà.
Cận Phong đột nhiên nói, “Tiêu Ninh, tôi xin lỗi vì những gì tôi đã làm đêm qua.”
“Tôi chấp nhận.” Tiêu Ninh dừng lại, nhìn người đến người đi mơ hồ trên cầu đi bộ, “Cận Phong, tương lai chúng ta vẫn sẽ là bạn của nhau.”
Cận Phong gật đầu, “Ừ.”
Dưới ánh đèn rực rỡ, hai thiếu niên im lặng nhìn nhau, hồi lâu mới mỉm cười.
“Anh à!” Giọng nói sắc bén của Tiêu Vũ đột nhiên vang lên, Tiêu Ninh nhìn chăm chú liền thấy Tiêu Vũ bị mấy người không biết từ đâu tới vây quanh.
Ký ức lập tức nổi lên, Tiêu Vũ nằm trên đất, mặt đầy máu, yếu ớt giơ ngón tay mảnh khảnh lên cố gắng túm lấy một góc quần áo của anh, lúc đó giọng Tiêu Vũ yếu ớt đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhãn thần nặng nề chồng lên nhau, nỗi sợ hãi, sự bất lực, và … hy vọng vào sự cứu rỗi của anh.
Sợi dây trong tâm trí Tiêu Ninh đứt ngay lập tức, anh lao tới mà không cần suy nghĩ.
“Thả em ấy ra ngay!” Anh nghiến răng rống lên, vẻ mặt đã bạo phát rồi.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh đầu nhuộm tóc rối bù, cúc áo sơ mi buông lỏng lẻo, cặp sách khoác sau vai, nhìn Tiêu Ninh đột nhiên xuất hiện, mỉm cười, “Ồ, hóa ra là anh em sinh đôi, lớn lên khá đẹp đó.”
“Đẹp thì có ích gì? Thật tiếc là con trai.”
“Ở nước ngoài cũng có đàn ông chơi với đàn ông, tao nghe nói lần đầu không thoải mái, nhưng càng nhiều lần thì càng thoải mái hơn phụ nữ.”
“Thật không? Vậy thì đêm nay chúng ta phải thử môt lần.”
Họ liên tục phun ra những lời bẩn thỉu.
Vẻ mặt của Tiêu Ninh khó coi đến cực điểm.
Vừa nghĩ tới việc ra tay, Cận Phong đã nắm lấy nắm đấm của anh, chỉ thấy anh ta tươi cười nhìn bảy tám người ở phía đối diện.
Trong giọng điệu như thương lượng, “Các người không có tiền tiêu sao? Tôi có một ít ở đây, tôi sẽ đưa cho các người.” Sau đó anh ta móc ví ra, lấy hết tiền ra.
Các thiếu gia khinh thường cắt một tiếng, “Tụi tao có tiền.
Hôm nay tâm tình không tốt, muốn tìm người trút giận.” Đang nói chuyện, một đôi mắt đảo tới đảo lui trên người của Tiêu Ninh và Cận Phong, hạ lưu không tả nổi.
Hai anh em nhà họ Tiêu và Cận Phong là kiểu hoàn toàn khác nhau, Tiêu Ninh và Tiêu Vũ trông giống mẹ của họ, đẹp dịu dàng, trong khi Cận Phong đầy khí chất anh hùng, vì vậy ba thiếu niên xuất hiện trên đường dễ dàng gợi lên sự hứng thú của đối phương.
“Muốn đánh nhau sao?” Tiêu Ninh khẽ câu môi bắt đầu xắn tay áo.
Người bên kia vươn tay lau khóe miệng, cười khinh, “Có thể nói như vậy.” Vừa hạ giọng, trên đầu đã bị một bổ xuống một ống sắt.
Tốc độ của đối phương nhanh như vậy.
Tất cả mọi người thậm chí không nhìn thấy những gì anh đã làm, chờ tỉnh ngộ lại, lão đại đã bị người ta đánh nằm trên đất.
Tiêu Ninh trong tay nắm một cái ống sắt vụn bỏ đi và lao vào đám đông như một con báo.
Gió dữ dội vù qua tai, đi đến đâu cũng kèm theo tiếng la hét.
Trước đây Bạch Bắc hay nói với anh, nếu anh có niềm vui khi giết một ai đó, có nghĩa là anh vào vai ác, nhưng Tiêu Ninh không bao giờ cảm thấy thích thú khi một con dao sắc nhọn xuyên qua da, cảm giác như giết một con lợn làm cho anh muốn ói.
Thế nhưng anh không thể dừng lại, Bạch Bắc nói, chỉ cần dừng lại, thì sẽ trở thành con gia súc kia bị người làm thịt.
Tuy nhiên, khi những người này hét lên thảm thiết, trong lòng Tieu Ninh lại khoái trá, thứ cảm xúc xa lạ nguy hiểm này làm cho anh thất thần trong chốc lát.
Chỉ cần chốc lát này, cánh tay bị trúng một đòn, hình như là một thứ gì đó ấm áp đang chảy từ trên cao xuống, nhưng Tiêu Ninh không thể quan tâm đến nó, vì vậy anh chỉ tập trung và cầm chắc vũ khí của mình một lần nữa.
Cận Phong thấy Tiêu Ninh động tay, cũng tham gia vào trận chiến.
Tiêu Vũ thu mình trong góc sợ hãi bở vẻ dữ dội trên khuôn mặt anh trai mình.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Ninh xa lạ như vậy, anh trai hai mắt đỏ như máu, khóe miệng mím chặt, mỗi lần ra tay chắc chắn sẽ đánh trúng đối thủ.
Ống sắt trong tay anh trai như có sinh mệnh, nhiễm phần hô hấp lạnh thấu xương.
Anh trai như một tên tướng hung ác trên chiến trường, với sát khí khó lường.
Xét cho cùng, có một khoảng cách rất lớn về quân số của kẻ địch và chúng ta, mặc dù chiến đấu của Tiêu Ninh là hạng nhất, nhưng cuối cùng anh vẫn bị thương.
Khi họ dừng lại, họ đã ở trong đồn cảnh sát.
Tiêu Vũ giật mạnh góc quần áo của anh trai mình, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, hai mắt mở to.
Tiêu Ninh kéo cậu ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, để Tiêu Vũ tựa đầu vào vai mình, cười khẽ, “Tiểu Vũ, em ngủ một lát đi.
Khi nào em tỉnh lại, chúng ta sẽ về nhà.”
“Anh ơi, anh chảy máu rồi.” Tiêu Vũ đau khổ khóc khi nhìn cánh tay đẫm máu của anh mình.
“Không sao, anh không sao, em nhắm mắt lại, được không?”
Tiêu Vũ lắc đầu không muốn nhắm mắt lại, cậu sợ khi mở mắt ra lần nữa, anh trai cậu sẽ đột nhiên biến mất giống như cha mẹ cậu, chỉ còn lại một mình cậu.
May mà sớm có người mang theo hộp thuốc tới, thay Tiêu Ninh làm băng bó đơn giản.
Cận Phong bị thương nhẹ ngồi bên cạnh Tiêu Ninh nhìn anh, “Thật sự không sao chứ?”
Tiêu Ninh cười lắc đầu, “Vết thương này không có gì.” Anh chỉ bị trầy xước cánh tay, nhân tiện, trán cũng bị sứt chút da, sau khi được bác sĩ băng bó, rốt cục không chảy máu nữa.
So với vết thương nhẹ của họ, vết thương của bên kia nghiêm trọng hơn một chút.
Đặc biệt là lão đại nói chuyện bị Tiêu Ninh đánh, hiện tại đã được đưa đi bác sĩ điều trị, nghe nói hắn ta còn chưa tỉnh lại, vài người khác còn chảy máu ở mức độ khác nhau.
Tiêu Vũ cẩn thận nắm chặt anh trai mình, rụt rè hỏi, “Anh à, người đó … sẽ không bao giờ tỉnh lại sao?”
Việc giết người là phải ở tù, Tiêu Vũ càng nghĩ càng sợ.
Tiêu Ninh ôm thân thể run rẩy kia, cười nói, “Tên kia không phải làm bằng đậu phụ và rắm thúi, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?”
Người cảnh sát đang chuẩn bị lấy khẩu cung giật thót mình khi nghe những lời này.
Đúng là một mô tả mới mẻ.
Mặc dù đám thiếu niên gây chuyện đều nhìn lưu manh, nhưng lai lịch cũng không nhỏ.
Một lúc sau, luật sư bên kia đi tới, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ cao cao tại thượng, nhẹ nhàng khiến Tiêu Ninh không khỏi nhớ tới Bạch Bắc, Bạch Bắc cũng là một người như vậy.
Mặc những bộ vest được may đo chất lượng cao, thích nhìn mọi người bằng ánh mắt dò hỏi, luôn tỉ mỉ và chỉnh chu.
Luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ áo mũ chỉnh tề, kỳ thực nội tâm quỷ quái có hàng hà cái lỗ do chuột đục khoét.
Ngay cả cảnh sát trưởng đã đi ngủ cũng phải vội vàng mặc quần áo chỉnh tề chạy tới, xem ra sự chống lưng của phía bên kia quả thật không nhỏ..