Tiêu Ninh lấy chăn mỏng ra khỏi phòng đắp cho bà cố rồi đi vào phòng chính xem ti vi một lát.
Lúc này ti vi màu đã được phát minh, ti vi mới tinh trong căn phòng do cha anh mua vào năm ngoái, ông bảo bà cụ cũng nên xem tivi màu cho biết.
Tiêu Ninh ngồi trên chiếc ghế dùng để tiếp đãi khách trong phòng chính rồi ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tất cả đều là Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ tốt bụng, Tiêu Vũ tươi cười, Tiêu Vũ đang khóc, Tiêu Vũ đang chảy máu.
Tiêu Ninh biết rằng đây chỉ là một giấc mơ nhưng anh không thể thức dậy cho dù có cố gắng thế nào đi nữa.
Vì vậy, anh chỉ có thể nhìn Tiêu Vũ dùng đôi tay đẫm máu kéo góc quần áo của anh hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều không thành công, sau đó cậu yếu ớt ngã xuống.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã ngã về hướng tây, Tiêu Ninh từ trên ghế bật dậy, nửa người bị đè tê dại.
Bà cố đã tỉnh, đang đeo kính đọc sách.
Tiêu Ninh đi lại nhìn thấy bà cố gắng lắm mới nhận ra mặt chữ đen to bằng con ruồi trong sách, ngón tay run run ấn vào số trang.
Tiêu Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Bà cố, bà thích xem《 Hồng Lâu Mộng 》 à.”
Lão phu nhân quay đầu nhìn, cười nói, “Lúc còn trẻ ta luôn tưởng tượng mình chính là Lâm Đại Ngọc, có thể gặp được một Giả Bảo Ngọc si tình như vậy, ở bên nhau cả đời, cho dù có bệnh tật và đau đớn, chỉ cần có thể ở bên nhau là được rồi.”
Tiêu Ninh nghe thấy nỗi nhớ trong giọng điệu của ba, không khỏi đưa tay ôm lấy bờ vai gầy của bà, nhàn nhạt nói, “Bà cố rất nhớ ông cố, đúng không bà?”
Bà cố không trả lời mà chỉ sang cây hoè bên cạnh, giọng như mờ ảo, “Cây này trồng vào năm ta lấy ông cố con.
Ông cố của con nói một ngày kia nếu ông ấy chết trước ta, ông ấy sẽ để cái cây này canh giữ ta thay cho ông ấy.
Sau đó ông ấy thực sự đi trước nhưng ông ấy không để ta đi theo, chỉ để lại một cái cây như vậy, khiến ta phải nhìn nó mỗi ngày và nghĩ về ông cố của con.”
“Bà cố, hiện tại bà có vui không?” Tiêu Ninh thấy thương cảm.
Người trẻ tuổi luôn xem thường cái gọi là tình yêu của thế hệ lớn tuổi, bởi vì hai thế hệ có quan điểm hoàn toàn khác nhau về tình yêu.
Cho nên ta luôn cảm thấy rằng tình yêu của người lớn tuổi đó là thực tế phải theo lệnh bố mẹ sau lời bà mối.
Chưa kịp gặp nhau thì cưới, số phận của họ nằm trong tay người mai mối.
Và họ cưới nhau, động phòng, lấy rồi muốn hối hận cũng không được, rồi bận rộn kiếm tiền, sinh con đẻ cái, sống chết, từ đó sống quãng đời còn lại suốt đời.
Có vài người cho đến tận lúc chết, họ cũng không biết liệu họ có yêu người đã sống với họ hơn nửa đời người hay không, bởi vì họ dành toàn bộ thời gian cho cuộc sống mưu sinh.
Và những thứ như tình yêu là thứ chỉ có thể được hưởng dưới tiền đề là cơm ăn áo mặc.
Nỗi nhớ trong đôi mắt đục ngầu của bà cố, nụ cười nhạt nhòa trên môi khi nói đến ông cố thật sống động, cứ như thể ông cố đang đứng trước mặt bà, cả hai đang thảo luận hoa trong sân hôm qua vẫn còn nụ, hôm nay vừa mở mắt đã hé nở rồi.
“Thời điểm ông cố của con rời đi, ta gần như không thể chống nổi.
Cũng là mẹ con thường đến gặp ta, trò chuyện với ta, cùng ta nói cười, cuộc sống cứ vậy trôi qua.” Bà cố lướt qua đầu vai anh nhìn về góc sân, “Mẹ của con là một người hiếu thảo biết nghe lời.
Trong tất cả cháu dâu ta thích nó nhất.
Sau nó sinh ra con và Tiểu Vũ, ta thậm chí còn hạnh phúc hơn, không ngờ rằng nó đã đi sớm như vậy.” Sau đó là một tiếng thở dài.
Tiêu Ninh cúi đầu, bàn tay vòng qua vai bà cố khẽ siết chặt, sau đó cười nói, “Bà cố, sau này Tiểu Vũ và con sẽ hiếu kính bà.”
“Con ngoan, chỉ cần con và Tiểu Vũ bình an vô sự là ta cảm thấy yên tâm rồi.”
Tiêu Ninh ngồi cho đến khi mặt trời lặn mới trở về.
Người dì nấu ăn đã đến và đang nói chuyện trong bếp.
Bà cố muốn anh ở lại ăn tối nhưng anh từ chối.
Trước khi về Tiêu Ninh ôm bà một cái, và nói, “Bà cố, chủ nhật tuần sau con và Tiểu Vũ sẽ chuyển đến.”
Bà cố nở nụ cười, trong ánh mắt ôn hoà của bà Tiêu Ninh bước ra khỏi sân.
Sắc trời dần dần tối sầm lại không còn ánh mặt trời, lúc này khung cảnh xung quanh dần dần chìm trong bóng đêm, có chút cảm giác lạnh lẽo.
Tiêu Ninh nhanh chân bước ra khỏi con hẻm nơi có đèn đường thắp sáng, đi bộ khoảng mười phút mới đến đường chính.
Đèn neon mờ mờ ở khắp mọi nơi, người qua đường dưới ánh đèn đang vội vã.
Tiêu Ninh đứng ở bên đường, giờ khắc này mới cảm thấy thế giới đang bắt đầu trở thành hiện thực.
Biển quảng cáo ố vàng, mọi người mặc quần áo bình dị, quán ăn vặt chật chội đông đúc, tất cả anh đã từng trải qua, nhưng về sau dần dần thay đổi dáng dấp.
Người bắt đầu càng ngày càng ít đi, biển quảng cáo một tháng vẫn như cũ, cùng những quán ăn nhanh nhỏ đó đã được thay thế bằng những mặt tiền thoáng và tinh tế.
Lúa mì cũ vẫn chưa thực sự lên giá, và người ta vẫn quen ăn cháo hấp bánh bao vào bữa sáng.
Không biết Tiêu Vũ đã về nhà chưa, nếu suôn sẻ thì đã mua được món quà, Phong Thành là một người dịu dàng, chắc sẽ mời em ấy đi ăn tối, sau đó sẽ đưa người về nhà.
Tiêu Ninh đứng ở ven đường suy nghĩ một chút, sau đó nhấc chân đi về phía sân ga cách đó không xa.
Những chiếc ô tô chạy ven đường thổi tới từng đợt gió, trời càng lúc càng lạnh.
Bây giờ là giữa tháng , thành phố vẫn chưa bắt đầu nóng lên, kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm đảo mắt lại tới, cũng không biết Tần Thư có chuẩn bị cho tốt hay không.
Tần Thư năm đó không có thi lên đại học, nguyên nhân là trước đó một đêm cậu ta đã bị anh trai của mình ăn thịt.
Tiêu Ninh luôn cảm thấy Tần Tấn là một người bình tĩnh như vậy, không thể không biết Tần Thư thi đại học có ý nghĩa gì.
Nhưng lúc đó anh ta vẫn lựa chọn thổ lộ lòng mình, vì vậy Tần Thư vẫn quyết lết tới phòng thi bằng cái mông đau nhói vào ngày hôm sau.
Đương nhiên không thể trả lời được câu nào, cậu ta nộp một tờ giấy trắng, thậm chí ngay cả tên cũng không hề viết.
Sau đó, Tần Thư từ bỏ kỳ thi và chạy đến nhà của Tiêu Ninh để ẩn náu trong hai tháng..