Tiêu Ninh tìm lúc thích để nói với Tiêu Vũ về việc chuyển đến nhà bà cố, Tiêu Vũ cũng thích bà cố từ khi cậu còn nhỏ, nên tán thành không chút do dự.
Cuối tháng , anh em nhà họ Tiêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn vào nhà mới.
Kiếp trước anh trưởng thành hơn Tiêu Vũ rất nhiều, tuy nhiên Tiêu Vũ lại giỏi làm việc nhà hơn.
Dọn nhà không phức tạp lắm.
Mặc dù nhà bà cố của họ có mấy phòng trống nhưng tủ quần áo giường bên trong đều có đầy đủ cả, tuy hơi cũ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng nên Tiêu Vũ chỉ thu dọn quần áo cho hai người, và một số thứ lặt vặt thường hay sử dụng.
Tiêu Ninh đứng trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Vũ thu dọn đồ đạc xong, khi đi thông báo cho anh, cậu nhìn thấy bóng dáng cô đơn mà nghiêm nghị của anh trai mình.
“Anh trai.” Tiêu Vũ kêu nho nhỏ, vì sợ nếu nói to sẽ khiến anh trai bị dọa.
Tiêu Ninh quay đầu lại, ánh nắng vàng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào rọi sáng thân thể yếu ớt của anh trai, Tiêu Vũ đột nhiên cảm giác được khuôn mặt dưới ánh mặt trời giống với chính mình kia đột nhiên có thêm những thứ cậu không thể hiểu được.
Những thứ ký ức nặng nề lắng đọng qua năm tháng mà người khác không thể đọc hiểu, như một lớp bụi mỏng trên trang sách, như những đám mây đen trên bầu trời sẽ ập xuống bất cứ lúc nào.
Trong nháy mắt, Tiêu Vũ lại nhìn thấy anh trai mình cười, nói với cậu, “Sửa soạn xong chúng ta lên đường đi.”
Bất quá Tiêu Vũ vứt bỏ những suy nghĩ quái gở mà cậu vừa nảy sinh lúc này, đi theo Tiêu Ninh ra khỏi phòng.
Đồ đạc trong phòng đều được phủ bằng vải trắng, mấy va ly hành lý được đặt trên khoảng không gian trống ở giữa nhà.
Tiêu Ninh liếc nhìn những va ly được chất đầy cả một đống, anh quay đầu lại hỏi Tiêu Vũ, “Chúng ta có nhiều thứ phải chuyển đến vậy?” Anh nghĩ nhiều nhất chỉ có hai cái thôi nên không gọi trước một chiếc xe tải.
Tiêu Vũ dang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực, “Anh à, đây là những thứ chúng ta cần, hay là chuyển hai cái trước đi, còn lại chuyển sau.”
“Thôi.” Tiêu Ninh xua tay, “Anh đi thêm hai chuyến là được.”
Tiêu Vũ lập tức nói, “Em với anh cùng đi!”
Tiêu Ninh mỉm cười, một tay cầm cái va ly lớn rồi đi ra ngoài, nhưng cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra.
Một thanh niên đi dép lê, mặc áo ba lỗ và quần đùi trạc tuổi anh em nhà họ Tiêu, chỉ là thân hình cường tráng hơn.
Là người có vài múi cơ bụng mới có thể khoe ra được.
Có vẻ như anh ta mới ngủ dậy, đôi mắt nheo nheo trước ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ cạnh hành lang, nhíu mày nhìn Tiêu Ninh bên trong cửa, hình như bị bất ngờ, “Tiểu Vũ, các ngươi dọn nhà à?” Rõ ràng là nhầm Tiêu Ninh thành Tiêu Vũ.
“Ừ, chúng ta chuyển đến chỗ bà cố.
Anh Vương Tranh, anh lại thức khuya đọc sách à?” Tiêu Vũ quen với người này hơn Tiêu Ninh bởi vì Tiêu Ninh căn bản không nhớ rõ thiếu niên trạc tuổi mình sống ở đối diện nhà.
Tiêu Vũ mở miệng trước khi anh trai cậu kịp nói, khi Tiêu Vũ nói, người bên kia lập tức nhận ra vừa rồi đã gọi nhầm người.
Người thanh niên tên Vương Tranh mỉm cười, “Không phải, tối hôm qua xem trận bóng đá hơi khuya”, anh nói rồi ánh mắt nhìn qua Tiêu Ninh, “Đang ở tốt sao lại chuyển đi?”
“Bà cố ngày càng lớn tuổi, chúng ta qua đó để tiện chăm sóc bà.” Tiêu Ninh đặt va ly trong tay xuống hành lang, sau đó xoay người lấy thêm một cái.
Vương Tranh nương dựa vào khung cửa, nhìn Tiêu Ninh, sau đó nhìn Tiêu Vũ, “Hai người quái thiệt đó, sao không kêu xe chuyển đi?”
Tiêu Vũ lắc đầu, Vương Tranh nói ngay, “Tôi có một người bạn có một chiếc xe tải nhỏ.
Để tôi nhờ cậu ta giúp các cậu chuyển đồ.”
Tiêu Ninh theo bản năng định từ chối nhưng Tiêu Vũ nói không sao, tốt quá, cảm ơn anh Vương, anh đúng là người tốt mà.
Kiểu vỗ mông ngựa tâng bốc này, Tiêu Ninh nhìn thấy khóe miệng Vương Tranh co rút, nhưng Tiêu Vũ hết lần này tới lần khác cứ thành tâm cảm ơn, anh cũng không thể nói nên lời.
Vương Tranh quay người đi vào phòng gọi điện thoại, sau đó anh ta bước ra nói với họ rằng mười phút nữa người bạn kia sẽ đến.
Tiêu Vũ và Vương Tranh ngồi ở cửa nói chuyện phiếm.
Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, quay trở lại phòng ngủ của mình mở ngăn kéo ra.
Đặt cuốn album và một chiếc hộp nhung nhỏ bên trong vào cặp đi học của mình.
Khi bước ra, anh tình cờ nghe thấy Vương Tranh nói, “Sao trước giờ tôi chưa từng gặp anh của cậu?”
Tiêu Vũ cười đáp, “Anh trai em rất bận, anh ấy ít khi ở nhà nên anh mới ít gặp.”
Lúc Tiêu Ninh vừa bước ra ngoài, điện thoại của Vương Tranh vang lên, anh ta vội vàng nhận cuộc gọi, sau đó thông báo xe tải đang chờ dưới lầu nên ba người hè nhau đẩy mấy cái va ly lớn vào thang máy.
Vương Tranh cũng theo bọn họ vào thang máy xuống lầu, bất chấp việc cửa nhà vẫn còn mở..