Lúc ra khỏi phòng ký túc xá, Hà Liêu Tinh liếc mắt xem giờ, sáu giờ hai mươi, còn mười phút nữa Bùi Túc sẽ đi ra.
Câu xuống lầu trước, ra nhà ăn mua bữa sáng, vừa húp cháo vừa chờ ở ngã ba đường.
Bùi Túc sáu giờ ba mươi hai phút xuất hiện ở dưới ký túc xá, Hà Liêu Tinh đưa bữa sáng cho y, thơ thẩn mơ màng [] chào một tiếng.
[]Nguyên văn: 含糊不清, Hán Việt: "hàm hồ bất thanh", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ thái độ né tránh, xuất xứ từ "Mục tiền đích hình thế hòa nhậm vụ" của Đặng Tiểu Bình – nguồn Baidu
Cậu mua cho y trứng gà, bánh bao nhân đậu đỏ, và một phần cháo bí đỏ.
Bùi Túc nhận bữa sáng, biết rõ còn hỏi []: "Đặc biệt chuẩn bị cho mình?"
[]Nguyên văn: 明知故问, Hán Việt: "minh tri cố vấn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ biết rõ rồi còn cố hỏi cho ra, xuất xứ từ "Tú Hoa Hài" – nguồn Baidu
Trước kia hai người cũng thường mua bữa sáng cho nhau, tùy vào ai dậy trước, đây đều đã là thói quen.
Hà Liêu Tinh gật gật đầu, cậu muốn hỏi chuyện Bùi Túc, từ hồi sáng sớm đọc tin nhắn rồi, Hà Liêu Tinh đã sắp tò mò chết, cậu muốn biết cái người đang theo đuổi Bùi Túc kia rốt cuộc là ai.
Thế nhưng tám chuyện với người khác, cần phải có những chiến lược khác nhau.
Căn cứ theo quan sát của cậu, Bùi Túc bình thường không thích nói chuyện phiếm, người khác nói trời nói đất, cho dù nói chủ nhiệm khối với thầy X cô X ai tốt hơn, nói đến mức khí thế ngất trời [], Bùi Túc cũng thờ ơ như không [], tập trung làm việc của bản thân.
[]Nguyên văn: 热火朝天, Hán Việt: "nhiệt hỏa triêu thiên", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ hoạt động quần chúng cảm xúc nhiệt liệt, không khí nóng lên, như một ngọn lửa bốc lên chạm trời, xuất xứ từ "Nghênh xuân hoa" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 无动于衷, Hán Việt: "vô động vu trunng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ trong lòng không xúc động gì cả, đối với chuyện nên quan tâm lại bỏ mặc, xuất xứ từ "Quan tràng hiện hình ký" – nguồn Baidu
Hơn nữa người này tự y mang không khí ngăn cách mọi thứ, không có ai dám chủ động nói chuyện phiếm với y.
Hà Liêu Tinh không muốn ra vẻ mình quá bà tám, nín một đường, cuối cùng hỏi một cách uyển chuyển: "Cậu thích kiểu Omega gì hả?"
Bùi Túc cắn một ngụm bánh bao nhân đậu đỏ, bánh bao đậu đỏ của nhà ăn ăn bớt nguyên liệu, bột đậu rất ít, mà hôm nay ăn, lại khó giải thích được mà thấy ngọt, như trộn nước đường.
Y biết Hà Liêu Tinh đang thăm dò y, y từ từ ăn bánh bao, không nhanh không chậm [] trả lời: "Nỗ lực, ưu tú, hoạt bát rộng rãi, như là mặt trời nhỏ."
[]Nguyên văn: 不紧不慢, Hán Việt: "bất khẩn bất mạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ tâm tình bình tĩnh, hành động thong dong, xuất xứ từ "Kính hoa duyên" của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu
Mấy tính từ này, có cảm giác Triệu Thiến và Triệu Y Y đều thật thích hợp... Mà Triệu Y Y không có bao nhiêu tương tác với Bùi Túc, về sau cũng không gặp nhau kiểu gì cả, cho nên khả năng là Triệu Thiến tương đối cao.
Cũng có thể là những người khác, nhưng Hà Liêu Tinh chưa bao giờ gặp Bùi Túc tiếp cận Omega khác, cho nên tính khả thi thấp đến mức có thể trực tiếp loại.
Đoán của buổi trời, hỏi một câu là gần như đã có đáp án, có thể nói không bõ công suy tính.
Hà Liêu Tinh khó chịu lâu như vậy, lúc này một chút vui vẻ vì đoán đúng đáp án cũng không có, dò đúng chỗ rồi, cậu tưởng tượng đến bộ dạng Bùi Túc và Triệu Thiến tình đầu ý hợp [] đôi bên hạnh phúc [], bỗng nhiên trong lòng ngột ngạt khó chịu.
[]Nguyên văn: 情投意合, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ tư tưởng tình cảm đôi bên hòa hợp, xuất xứ từ "Tây Du Ký" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 两情相悦, Hán Việt: "lưỡng tình tương duyệt", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ nam nữ đôi bên tình đầu ý hợp, xuất xứ từ "Văn minh tiểu sử - Đệ nhất cửu hồi" – nguồn Baidu
Cũng không biết nghĩ như thế nào, Hà Liêu Tinh bỗng nhiên bần thần mở miệng nói: "Thật ra mình cũng tốt lắm."
Bùi Túc hả? một tiếng, quay đầu nhìn sang.
Y vừa mới ăn hết bánh bao đậu đỏ, một hạt bột đậu dính trên khóe miệng y, trên gương mặt lạnh lùng vô cảm của y, lại có thêm cảm giác dễ thương tương phản.
Hà Liêu Tinh tự giác nói lỡ, cảm thấy lời vừa rồi của mình chắc là bị ma quỷ ám trúng, liếc nhìn Bùi Túc, tầm mắt rơi lên khóe môi y, nói tránh đi: "Bánh bao đậu đỏ ngọt không?"
Có thể là ý thức được bên môi dính bột đậu, cậu trai duỗi đầu lưỡi ra, lưỡi đỏ ẩm ướt, lướt qua môi một cái, cuốn lấy bột đậu, vết màu kia biến mất khỏi khóe môi y, bờ môi kia đầy đặn, trên môi chỉ còn lại ánh nước, như một cánh hoa kiều diễm ướt át [] bị xoa xoa, không cẩn thận trào ra nước hoa, hòa trong khí chất lạnh lùng kiêu ngạo kia, là vẻ đẹp khiến người không thể rời mắt.
[]Nguyên văn: 娇艳欲滴, Hán Việt: "kiều diễm dục tích", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ xinh đẹp mềm mại đến mức hóa lỏng, thường dùng để chỉ vẻ đẹp của hoa, cũng dùng để chỉ vẻ đẹp của con gái – nguồn Baidu
Bùi Túc: "Ngọt."
Hà Liêu Tinh nhìn y, tim lại lỡ nhịp một lần.
... Có một chớp mắt, cậu lại muốn nhích đến gần, tự mình nếm thử.
Cậu điên rồi sao?
Cậu nhất định là điên rồi —
Ngày mai là cuối tuần, Mai Thái trước đó vài ngày trúng thưởng, rút được một nồi lẩu, vì vậy mời họ tan học đến nhà nhóc cùng ăn lẩu, ăn lẩu xong vừa khóe có thể tham gia hội hoa đăng bên khu nhà nhóc.
Hà Liêu Tinh này cả ngày cứ thỉnh thoảng lại nhìn Triệu Thiến cùng Bùi Túc, hoàn toàn không khống chế được.
Vừa nhìn thấy cô, đầu óc cứ như một cuốn truyện tranh, xoạt xoạt hiện ra rất nhiều cảnh, cái gì mà Bùi Túc nắm tay cô mà đi, hai người cùng nhau làm bài, cùng nhau làm vườn, có thể sau này còn sinh con được nữa...
Hà Liêu Tinh cảm thấy chính mình thật sự là chẳng biết bị gì, những việc này rõ ràng hai người người ta còn chưa bận tâm, tại sao cậu lại nghĩ xa đến vậy?
Mai Thái ngồi cạnh rất là bất mãn: "Tinh, cậu ngơ ra cái gì vậy? Sao bữa nay cậu cứ ngơ ngác vậy hả?"
Hà Liêu Tinh trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, chột dạ nở nụ cười: "Các cậu nói đến đâu rồi... Ăn lẩu đúng không?"
"Mới vừa phân công đó, mình và Tần Thư đi mua đồ ăn vặt nước uống, cậu và Bùi Túc dạo siêu thị, mua thịt với đồ ăn." Cái bàn tính nhỏ của Mai Thái lên tiếng rất lớn, "Tụi mình chia ra làm."
Hà Liêu Tinh nhìn về phía Bùi Túc: "Mình không thành vấn đề."
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, mà lúc Hà Liêu Tinh trả lời lại nhìn Bùi Túc, trong lòng Bùi Túc hiểu rõ, y biết Hà Liêu Tinh muốn cùng y đi mua đồ riêng.
Khóe môi Bùi Túc ngắn ngủi cong lên, rồi lại rất nhanh bị ép xuống, y cũng ừm một tiếng.
Phân công cứ thế mà bị quyết định.
Bùi Túc đẩy xe đẩy, Hà Liêu Tinh ở một bên chọn rau và các loại thịt viên cần cho vào nồi lẩu.
Xà lách, bắp cải thảo, rau diếp thơm, Hà Liêu Tinh lấy túi nhựa đựng, Bùi Túc lại đây sóng vai đứng cùng cậu, chọn lựa trong mớ rau.
Hà Liêu Tinh thấy y hình như rất có kinh nghiệm, thuận miệng hỏi: "Cậu biết nấu ăn?"
Bùi Túc ừm một tiếng, tay y sạch sẽ thon dài, cứ như trời sinh phải múa trên dương cầm, phải gảy dây ghi-ta, chọn rau chuyện như vậy trông thật lạ.
Hà Liêu Tinh vừa định thuận miệng trêu chọc hai câu, trong đầu bỗng nhiên mơ hồ chợt lóe lên cái gì, trong cảnh đó, cũng có một đôi tay đẹp giống vậy, đang thành thạo xử lý các loại rau, rửa tay nấu canh.
Mơ hồ nghe được tiếng chính mình vang lên, a, anh thế mà biết nấu ăn à.
Cảm giác quen thuộc khó giải thích được.
Hà Liêu Tinh sửng sốt một lát.
Kỳ thực cả ngày này Hà Liêu Tinh không ngừng nhìn Bùi Túc, Bùi Túc có thể nhận ra được, thế nhưng không nghĩ tới, y chẳng qua là chọn ít rau thôi, Hà Liêu Tinh lại cũng có thể nhìn lâu như vậy.
Hà Liêu Tinh không khỏi quá mức yêu thích y.
Bùi Túc sắp xếp gọn rau cải, ghé vào lỗ tai cậu búng tay cái bóc, trong mắt mang theo ý cười: "Nghĩ gì thế?"
Hà Liêu Tinh đứng tại chỗ, thuận miệng nói: "Đang nghĩ không biết cậu nấu cơm có ngon không."
Còn chưa bắt được y vào tay, thế mà đã muốn ăn cơm y làm rồi.
Bùi Túc nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu muốn ăn à?"
Nếu như Hà Liêu Tinh nhất định muốn ăn mà nói, vậy cũng không phải không thể.
Nói cũng đã nói đến đây rồi, Hà Liêu Tinh gật gật đầu, con ngươi lấp lóe: "Muốn chứ, có thể không?"
Cậu quả nhiên là muốn làm nũng để y đồng ý, nói không chừng vốn ngay từ ban đầu cậu đã sắp xếp tất rồi.
Bùi Túc vô cùng hào phóng: "Vậy cũng được."
Y cầm rau đi cân, vừa đi vừa nghĩ, Hà Liêu Tinh hình như luôn sẽ rất dễ dàng đạt được chuyện muốn làm, tiếp tục như vậy không ổn.
Mua xong rau và thịt, hai người còn lại phục trách mua đồ ăn vặt và đồ uống cũng gần như mua xong.
Bốn người đến nhà Mai Thái, Mai Thái lấy nồi lẩu mới ra, lắc lắc trước mặt mọi người, đẹp vô cùng.
Mai Thì cũng đang ở nhà, đang chỉnh sửa ảnh, nhưng mà anh ở tầng hai, đám Mai Thái ở tầng một ăn lẩu.
Bùi Túc vào bếp rửa rau, chuẩn bị đồ ăn, Hà Liêu Tinh cũng đi vào hỗ trợ, Mai Thái cùng Tần Thư ở bên ngoài dọn dẹp chỗ ăn, nghiễm nhiên dự định ăn một bữa thịnh soạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong ngoài bầu không khí thoải mái mà hài hòa.
Hà Liêu Tinh phát hiện Bùi Túc thật sự rất giỏi nấu ăn, dùng dao vừa nhanh vừa vững, ngó sen thái lát cực mỏng, khoai tây xắt miếng để dùng sau, thịt gà bị chặt thành từng khối nhỏ, sau đó vào nồi, trước tiên xào sơ với gia vị, xào đến có mùi thơm rồi, lại cho ra dĩa.
Bởi vì Sở Yên không giỏi nấu cơm, tay nghề của Hà Liêu Tinh vẫn là bị ép học được, lừa người trong nhà còn được, mà so với Bùi Túc, liền là múa rìu qua mắt thợ [].
[]Nguyên văn: 小巫见大巫, Hán Việt: "tiểu vu kiến đại vu", thành ngữ tiếng Hán, nghĩa là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, liền không làm phép được, ví von năng lực chênh lệch lớn, không so sánh được, xuất xứ từ "Đáp Trương Hoành thư" của Trần Lâm thời Hán – nguồn Baidu
Cậu vừa hỗ trợ rửa rau, vừa nói: "Cậu học nấu ăn hồi nào vậy?"
Bùi Túc đứng trước bếp, một tay cầm chuôi nồi, một tay cầm sạn đảo xào đồ ăn: "Sớm lắm, khi còn bé cha mẹ lo, sợ mình quen sống sung sướng, chỉ tay năm ngón [], nên dạy mình nấu ăn."
[]Nguyên văn: 十指不沾阳春水, Hán Việt: "thập chỉ bất triêm dương xuân thủy", một câu thơ Hán cổ, dịch nghĩa: mười ngón tay không chạm nước xuân, chỉ người có thể không tự giặt quần áo trong thời tiết lạnh lẽo tháng ba, ví von người điều kiện gia đình tốt, không cần tự làm việc nhà, chủ yếu chỉ nữ giới – nguồn Baidu
Khi đó Bùi Túc chín tuổi, cha Bùi ôm y, đứng ngoài nhà bếp, dạy y món này phải nấu làm sao, món kia phải nấu thế nào.
Bé Bùi Túc hỏi: "Tại sao con phải học cái này chứ?"
Cha Bùi đường hoàng trịnh trọng []: "Con nghĩ là cha chỉ đang dạy con nấu cơm thôi à? Con suy nghĩ thật kĩ những đạo lý bình thường cha dạy cho con, một món ăn, lẽ nào chỉ vỏn vẹn là một món ăn thôi sao?"
[]Nguyên văn: 一本正经, thành ngữ tiếng Hán, ban đầu chỉ một điển tích về đạo đức, về sau miêu tả thái độ trịnh trọng, nghiêm túc, có khi mang hàm ý trào phúng, xuất xứ từ "Bão phác tử - Bách gia" – nguồn Baidu
Khi đó Bùi Túc còn rất dễ lừa, người sùng bái nhất là cha Bùi, nghe vậy hơi ngơ ngác.
Từ chín tuổi học đến mười ba tuổi, rốt cuộc món gì cũng biết nấu, mà Bùi Túc vẫn cứ không hiểu được lý lẽ của môt món ăn.
Ngược lại người nhà họ Bùi đều không thích xuống bếp, sau khi Bùi Túc biết nấu cơm rồi, có lúc giúp việc nghỉ, cha Bùi mẹ Bùi luôn vô cùng quen tay mà kêu y đi nấu đồ ăn khuya.
Bùi Túc đến mười lăm tuổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ lúc trước cha y lừa y nấu cơm, chỉ đơn thuần là bởi vì hai vợ chồng họ lười biếng mà thôi.
Cha Bùi còn thẳng thừng nói với y, y phải cảm ơn ông, trẻ con lớn lên trong loại gia đình như y đều quý giá, y biết làm cơm, trong nháy mắt có thể nổi trội trong một bầy thiếu gia, sau này theo đuổi người ta cũng có thể dùng tới.
Lúc cha Bùi nói lời này đại khái không nghĩ tới, câu nói này của ông sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy.
Mà là người khác theo đuổi y.
Bùi Túc cụp mắt, lông mi dài hơi rũ xuống, khóe môi hơi cong lên.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút tại sao mình lại biết nấu cơm: "Mình cũng học nấu cơm từ sớm, nhưng mà là vì không muốn tráng niên mất sớm."
So sánh mà nói... cuộc sống mẹ nó thật là gian nan.
"Rất sớm sao?" Bùi Túc hồi tưởng lại, "Lúc mình quen cậu, cậu hình như không biết nấu ăn."
Tim Hà Liêu Tinh hơi nảy một cái, rất nhiều nghi ngờ lúc trước lập tức tràn ra, vọt tới bên mép: "Cho nên, mình có phải là..."
—— chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?
Nhưng cậu vừa mới nói được nửa câu, Mai Thái liền men theo hương vị xông tới, kêu oa oa oa không ngừng: "Thơm quá đi! Bùi Túc cậu biết cả cái này à? Có cần giúp gì không?"
Câu nói kia của Hà Liêu Tinh liền nuốt trở vào.
Phòng khách đã dọn dẹp xong xuôi, nồi lẩu cũng đã sớm được dọn ra.
Bùi Túc đơn giản nấu hai món, bưng ra, mấy người rửa tay, bắt đầu ăn.
Nước dùng không ngừng sôi, hơi nóng bốc lên, miếng thịt mỏng manh được đưa vào trong nồi, chần mấy lần là chín tới, nhúng vào trong nước sốt, cắn một cái, mồm miệng thơm ngát [].
[]Nguyên văn: 口齿生香, Hán Việt: "khẩu xỉ sinh hương", thành ngữ tiếng Hán, ví von tác phẩm văn học có ý nghĩa sâu sắc, xuất xứ từ "Kính hoa duyên" của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu
Mai Thái trong lúc nhúng lẩu không quên khoe khoang: "Mình đã kể mấy cậu nghe truyền kỳ rút nồi lẩu của mình chưa?"
"Xin ngài dừng lại." Tần Thư đưa tay ra hiệu dừng, "Cậu kể tám trăm lần rồi, mình thuộc luôn rồi á."
Hà Liêu Tinh nhăn mặt: "Mình cũng vậy, căn bản là không muốn nghe. Lúc trước cậu đã kể với mình rất nhiều vụ rồi, tụi mình đều biết cậu là vương tử nhỏ của Âu Hoàng []."
[]Nguyên văn: 欧皇, cụm từ lưu hành trên mạng, ý chỉ người cực kỳ may mắn – nguồn Baidu
"Còn cậu thì là Phi Tù [] á," Mai Thái không quên vừa đấm vừa xoa, "Đừng nói là hên được vụ nào (?), cậu xuống núi còn trúng mưa, ra đường bị trượt chân, uống nước lạnh còn sặc được, lần tới muốn làm gì, cậu kêu mình tới làm cho!"
[]Nguyên văn: 非酋, cụm từ lưu hành trên mạng, nghĩa đen là tù trưởng Châu Phi, ví von với người xui xẻo cực kỳ - nguồn Baidu
Bùi Túc đang ăn dừng lại: "Hà Liêu Tinh trước đây đi leo núi rồi à?"
"Rồi," Mai Thái chớp mắt một cái, "Tinh chưa từng nói với cậu hả? Hồi mười lăm tuổi cậu ấy lên núi..."
Tần Thư: "Lên núi chơi à?"
Không nghĩ tới Hà Liêu Tinh còn ngơ ngác hơn cậu ta: "Cái gì? Mình từng lên núi à?"
Mai Thái kỳ quái mà nhìn Hà Liêu Tinh một cái: "Cậu mất trí nhớ à? Mình với cậu không phải là biết nhau ở trong bệnh viện hả? Năm hai đứa tụi mình đều tốt nghiệp sơ trung, cùng thi lên cao trung, mình té cầu thang, gãy xương, cậu không phải ở phòng bệnh kế bên phòng mình à? Hai đứa tụi mình còn thường hay chơi chung với nhau."
Bùi Túc đột nhiên nhìn sang Hà Liêu.
Hà Liêu Tinh cảm thấy đầu óc ong ong, cậu cố gắng nhớ lại, lại chỉ có thể hồi tưởng được mấy đoạn ngắn vụn vặt, như một cái gương, rơi xuống đất rồi, chia năm xẻ bảy [], cậu chỉ có thể nhặt lên một mảnh trong đó.
[]Nguyên văn: 四分五裂, Hán Việt: "tứ phân ngũ liệt", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ phân tán, không đoàn kết, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Ngụy sách nhất" – nguồn Baidu
Lẩu đang sôi trào, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, không trung tràn mùi đồ ăn, bốn người ngồi quanh bàn, bầu không khí có một chốc trở nên vô cùng yên tĩnh như vậy.
"Hình như là vậy...?" Hà Liêu Tinh cười ha ha hai tiếng che giấu, "Mình còn nói gì nữa?"
"Trời đất mới có bao lâu đâu, đầu óc cậu sao thế!" Mai Thái thở dài nói, "Mình chỉ biết là mấy người các cậu hình như là tham gia trại hè gì đó, trên đường trở về trúng mưa, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó cậu cứ sốt mãi, cái khác mình không nhớ rõ. Mà có lần mình đi tìm cậu, mình nhớ cậu đang nói mớ..."
Hà Liêu Tinh thật tò mò: "Mình nói cái gì?"
Bùi Túc nhìn thẳng về phía Mai Thái.
Mai Thái cố gắng nhớ lại: "Hình như là nói cái gì mà, cậu thích một anh trai đẹp trai, kêu anh ta nhớ phải chờ cậu, chờ sau này các cậu gặp lại... Cậu muốn tỏ tình với người ta."
Hà Liêu Tinh triệt để sửng sốt.
Đôi đũa đang chuẩn bị tới đĩa rau của Bùi Túc dừng lại giữa không trung.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Bùi phụ hoàng lươn lẹo như thế, sự não bổ của Bùi đại ca cũng có thể thông cảm đi. Chương sau mình sẽ đăng trễ mấy ngày so với thông thường nhà mọi người, do mình đang bận ôn bài một tí nha mọi người:"((
[]Nguyên văn: 含糊不清, Hán Việt: "hàm hồ bất thanh", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ thái độ né tránh, xuất xứ từ "Mục tiền đích hình thế hòa nhậm vụ" của Đặng Tiểu Bình – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 明知故问, Hán Việt: "minh tri cố vấn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ biết rõ rồi còn cố hỏi cho ra, xuất xứ từ "Tú Hoa Hài" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 热火朝天, Hán Việt: "nhiệt hỏa triêu thiên", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ hoạt động quần chúng cảm xúc nhiệt liệt, không khí nóng lên, như một ngọn lửa bốc lên chạm trời, xuất xứ từ "Nghênh xuân hoa" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 无动于衷, Hán Việt: "vô động vu trunng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ trong lòng không xúc động gì cả, đối với chuyện nên quan tâm lại bỏ mặc, xuất xứ từ "Quan tràng hiện hình ký" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 不紧不慢, Hán Việt: "bất khẩn bất mạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ tâm tình bình tĩnh, hành động thong dong, xuất xứ từ "Kính hoa duyên" của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 情投意合, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ tư tưởng tình cảm đôi bên hòa hợp, xuất xứ từ "Tây Du Ký" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 两情相悦, Hán Việt: "lưỡng tình tương duyệt", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ nam nữ đôi bên tình đầu ý hợp, xuất xứ từ "Văn minh tiểu sử - Đệ nhất cửu hồi" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 娇艳欲滴, Hán Việt: "kiều diễm dục tích", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ xinh đẹp mềm mại đến mức hóa lỏng, thường dùng để chỉ vẻ đẹp của hoa, cũng dùng để chỉ vẻ đẹp của con gái – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 小巫见大巫, Hán Việt: "tiểu vu kiến đại vu", thành ngữ tiếng Hán, nghĩa là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, liền không làm phép được, ví von năng lực chênh lệch lớn, không so sánh được, xuất xứ từ "Đáp Trương Hoành thư" của Trần Lâm thời Hán – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 十指不沾阳春水, Hán Việt: "thập chỉ bất triêm dương xuân thủy", một câu thơ Hán cổ, dịch nghĩa: mười ngón tay không chạm nước xuân, chỉ người có thể không tự giặt quần áo trong thời tiết lạnh lẽo tháng ba, ví von người điều kiện gia đình tốt, không cần tự làm việc nhà, chủ yếu chỉ nữ giới – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 一本正经, thành ngữ tiếng Hán, ban đầu chỉ một điển tích về đạo đức, về sau miêu tả thái độ trịnh trọng, nghiêm túc, có khi mang hàm ý trào phúng, xuất xứ từ "Bão phác tử - Bách gia" – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 口齿生香, Hán Việt: "khẩu xỉ sinh hương", thành ngữ tiếng Hán, ví von tác phẩm văn học có ý nghĩa sâu sắc, xuất xứ từ "Kính hoa duyên" của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 欧皇, cụm từ lưu hành trên mạng, ý chỉ người cực kỳ may mắn – nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 非酋, cụm từ lưu hành trên mạng, nghĩa đen là tù trưởng Châu Phi, ví von với người xui xẻo cực kỳ - nguồn Baidu
[]Nguyên văn: 四分五裂, Hán Việt: "tứ phân ngũ liệt", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ phân tán, không đoàn kết, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Ngụy sách nhất" – nguồn Baidu