Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

chương 7: hà liêu tinh thanh thuần khiết bạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hải sản tươi và thịt nướng rất nhanh đã được mang lên, xếp đầy một bàn nhỏ, ông chủ thấy chỉ có một mình Hà Liêu Tinh, kêu đồ ăn nhiều như vậy, hỏi: "Tất cả mang lên một lần luôn à?"

Mấy món ăn này là Hà Liêu Tinh dựa theo phần hai người mà kêu, cậu nghĩ dù sao cũng đến trưa rồi, Bùi Túc sau khi trở ra chắc là cũng đói bụng, vừa vặn ăn một bữa cơm.

Thế nhưng lúc này cũng không chắc chắn khi nào Bùi Túc có thể đi ra, nói không chừng thầy cô yêu thích y, giữ y lại nói chuyện nhiều một chút cũng phải.

Phản ứng đầu tiên của Hà Liêu Tinh chính là muốn lấy điện thoại di động hỏi Bùi Túc còn bao lâu nữa một cái, nhưng mà cầm điện thoại di động lên rồi cậu mới phát hiện mình hình như không có thông tin liên lạc của đối phương.

"Trước hết đừng mang lên." Hà Liêu Tinh buông điện thoại di động.

Lão bản đáp một tiếng rồi đi ra sau mành.

Hà Liêu Tinh vừa ăn xiên que vừa chơi Anipop giết thời gian, lên chơi game cậu mới phát hiện Mai Thái vừa cướp năng lượng của mình, vì thế cậu không nói hai lời trộm về.

Nguyên văn: 消消乐 - trò chơi điện tử Anipop 开心消消乐

Còn chưa khai giảng, sinh ý của cửa hàng đồ nướng cũng không tốt đẹp gì, người ngồi trong tiệm không nhiều, lác đác chẳng bao nhiêu, trước cửa một con chó già, lười biếng nằm trên đất lè lưỡi.

Ngày mai liền đi học lại, trong phòng làm việc giáo viên chủ nhiệm năm hai đều sớm đến họp công việc khi khai giảng, lúc sắp kết thúc, trọng điểm chủ nhiệm các lớp chuyển đến việc lớp một năm hai sẽ có một người chuyển đến, là một thiếu niên thiên tài phát triển toàn diện.

Tan họp rồi, trong phòng làm việc tiếng bàn luận không ngừng.

"Chủ nhiệm Vương từ trước đến giờ không dễ gì khen ai, đứa tên là... Bùi Túc kia, là Bùi Túc đúng không? Lai lịch thế nào?"

"Chà, đứa nhỏ này lai lịch cũng lớn, tôi và nhà nó cách mấy tầng quan hệ, nghe nói tổ tông nhà nó xuất thân quân đội, đời trước chuyển sang kinh thương, giàu có đến mức nứt đố đổ vách, trong nhà không bao giờ thiếu tiền, bởi vì nó muốn sang đây đi học, cha nó còn đặc biệt vô cùng bạo tay quyên góp cho trường, tìm hiệu trưởng của chúng ta nói chuyện một buổi."

Giáo viên vừa hỏi một mặt kinh ngạc: "Giàu đến thế à? Sớm đã chuẩn bị quan hệ tốt như thế... Đứa trẻ này rất khó quản à?"

"Làm sao có khả năng, Bùi Túc từ nhỏ đến lớn chính là ngâm mình ở trong cúp mà lớn lên, phẩm học kiêm ưu, tuy rằng ít nói, nhưng cũng có lễ phép."

Nguyên văn: 品学兼优, thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: phẩm chất đạo đức cùng thành tích học tập đều ưu tú, xuất xứ từ "Nhi nữ anh hùng truyện" - nguồn Baidu

"Chậc chậc chậc." Người hỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Loại học sinh này làm sao không vào lớp chúng ta chứ, tới bao nhiêu đứa tôi cũng muốn."

Cô quay đầu nhìn về phía Lý Xuân Hoa đang làm việc, khá là hâm mộ: "Cô Lý, cô có thể hưởng phúc, có trong tay học sinh như thế, vậy nhất định là sẽ lấy được rất nhiều tiền thưởng, đến lúc đó nhớ phải mời bọn tôi ăn cơm đấy."

Lý Xuân Hoa đang xem lý lịch cá nhân của Bùi Túc, nghe vậy, chỉ cười cười, không trả lời.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ hai lần.

Lý Xuân Hoa ở gần cửa nhất, nâng giọng hô mời vào.

Cửa từ từ bị đẩy ra, thiếu niên cả người cao lớn đứng ở ngoài cửa, da dẻ trắng trẻo, mắt hẹp dài, ngũ quan góc cạnh thâm thúy, lại mang theo cảm giác khó gần.

Y cầm bìa trong trong tay, khẽ gật đầu với tất cả giáo viên trong phòng làm việc, thong thả thản nhiên tự giới thiệu mình: "Chào thầy cô, em là Bùi Túc, là học sinh năm hai mới chuyển đến, hôm nay đến nộp bài đánh giá."

Nguyên văn:落落大方, Hán Việt: "lạc lạc đại phương", thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: người có cử chỉ tự nhiên, hào phóng, xuất xứ từ "Thái Văn Cơ" của Quách Mạt Nhược – nguồn Baidu

Lý Xuân Hoa đứng dậy, thanh âm ôn hòa: "Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp một, em đưa bài thi cho cô."

Bùi Túc đi tới, đem bìa trong để lên bàn cô: "Làm phiền cô."

Lý Xuân Hoa thân là giáo viên chủ nhiệm cao trung, đã gặp rất nhiều học sinh, đại đa số những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đều cảm thấy chính mình nắm giữ toàn thế giới, tính khí phóng đãng hướng ngoại, có chút ngông cuồng thời niên thiếu, thế nhưng ở trên người Bùi Túc lại không nhìn thấy một chút ngông nghênh, ngược lại y giống như một hồ nước sâu, bình tĩnh mà vững vàng, cả ánh mắt cũng tĩnh lặng, không nhìn ra được một cảm xúc nào.

Lý Xuân Hoa thu hồi tầm mắt đánh giá, nở nụ cười với Bùi Túc: "Không phiền, em cứ để bài thi ở đây đi, ngày mai đi học là được."

Giọng nói thiếu niên thanh lãnh, như là suối xanh uốn lượn xuống núi: "Vâng, cảm ơn cô, tạm biệt cô."

Mắt thấy Bùi Túc rời đi, thầy Dư vội vàng xúm tới: "Đây là bài nó làm à?"

Lý Xuân Hoa mở bìa trong ra, lấy bài tập ở bên trong, cái nhìn đầu tiên liền bị chữ viết trên đó kinh diễm.

Nắn nắn nót nót, giống như có thước đo, mỗi cái góc độ, tất cả đều từ trong một cái khuôn mẫu khắc được, một bản chữ viết tay khác nào văn tự từ trong máy in ra.

"Là Vương chủ nhiệm cho nó, là đề do đặc cấp giáo sư của cả trường chúng ta soạn ra, tối hôm qua mới đến nhà nó, không nghĩ tới nhanh thế nó đã làm xong rồi." Lý Xuân Hoa dạy Ngữ Văn, xem đầu tiên tự nhiên là bài Ngữ Văn, cô tùy ý nhìn qua hai lần, hoàn toàn đúng, không một chỗ sai.

Nguyên văn: 特级教师 – đặc cấp giáo sư là danh hiệu vinh dự của các giáo viên ưu tú trong các cấp trường học phổ thông Trung Quốc – nguồn Baidu

Bài thi bị các giáo viên khác rút ra xem, cũng căn bản không tin cõi đời này còn có thể có loại học sinh thần tiên gia thế tốt thành tích cũng tốt phẩm hạnh không có vấn đề gì, luôn cảm thấy Bùi Túc không thần kỳ như trong lời kể, mà xem xong bài thi rồi, từ nghị luận sôi nổi lúc bắt đầu biến thành từ từ trầm mặc.

... Trình độ ra đề của đặc cấp giáo sư họ biết rõ, kêu lớp đứng đầu đến, cao nhất cũng chỉ có thể lấy sáu trăm điểm, mà mức độ của bài thi này còn đặc biệt gia tăng độ khó cố ý làm khó dễ người ta, Bùi Túc thế mà tất cả đều làm đúng.

Lấy kính lúp soi cũng không tìm được một chỗ sai.

Các thầy cô nhất thời muốn nổi điên.

Ông trời ạ, trường làm thế nào mà tuyển được đứa học trò châu báu này?

Lúc Bùi Túc đi vào cửa hàng đồ nướng, Hà Liêu Tinh đang buồn chán đến độ muốn đến chơi cùng con chó đang nằm ngoài cửa, vừa nâng mắt thấy Bùi Túc, hò một tiếng: "Bạn học Bùi có ổn không? Bài thi thế nào?"

Bùi Túc ngữ khí nhàn nhạt: "Cũng được đi."

Trên thực tế Hà Liêu Tinh cũng không muốn nghe thành tích của Bùi Tích, cậu đối với chuyện này căn bản không có hứng thú, cậu đã sắp đói đến bụng dán vào lưng, hỏi một câu chẳng qua là khách sáo mà thôi, nghe vậy, lập tức vung tay lên: "Vậy chúng ta ăn cơm đi, ông chủ! Mang món ăn!"

Ông chủ đang ngồi sau quầy chống đầu xem phim đáp một tiếng, đứng dậy đi bưng thức ăn, trong lúc lên đồ ăn ông nhìn Bùi Túc một chút, lại nhìn Hà Liêu Tinh một chút, nói đùa: "Thì ra là chờ bạn trai à?"

Hà Liêu Tinh đang uống nước quýt ngọt, thiếu chút nữa bị sặc: "Khụ khụ khụ..."

Bùi Túc ngồi đối diện cậu, rút tờ khăn giấy ra đưa cho cậu, không ngẩng đầu giải thích: "Cháu không phải bạn trai cậu ấy."

"Không phải? À xin lỗi nhé." Ông chủ còn rất tiếc nuối, "Bác vừa nãy thấy nó cứ nhìn vào trường, như là cải thảo nhũn sương, cháu vừa qua đến, nó liền sinh long hoạt hổ lên, giống như là được tiếp thêm máu, còn tưởng rằng cháu là bạn trai nó."

Bác chủ này là cái nhãn lực gì đấy, cậu lúc đó rõ ràng là đói bụng!

Hà Liêu Tinh chê cười hai tiếng: "Không sao, cháu hiểu, cháu biết mà, cũng không thể trách bác, bởi vì lớn lên đẹp trai, lúc cháu ra ngoài thường thường cũng có người nghĩ cháu có người yêu."

Tuy rằng những người kia tất cả đều coi cậu là Omega, nhưng chuyện này Hà Liêu Tinh cũng không rõ lắm... Cậu cảm thấy chính mình siêu A, hơn nữa rõ ràng đã uống thuốc ngăn cách, tại sao vẫn có nhiều người có thể xuyên thấu qua hình thức mà thấy được bản chất vậy...

Ông chủ bưng đồ ăn xong liền tiếp tục trở về canh quầy.

Bùi Túc tách đôi đũa: "Cậu hẹn hò nhiều lần rồi à?"

"Mình độc thân." Hà Liêu Tinh hơi buồn bực, "Mình còn nhỏ mà, yêu đương cái gì. Mình cũng không giỏi xã giao lắm đâu (?)..."

Tại sao nhiều người như vậy đều cảm thấy cậu có bạn trai? Nếu nghi ngờ cậu có bạn gái cậu cũng thấy tốt hơn chút.

Rõ ràng là Hà Liêu Tinh thanh thuần khiết bạch.

Sau khi cơm nước xong, Hà Liêu Tinh đi tính tiền, Bùi Túc nói muốn đi mua một ít đồ, để cậu chờ một chút.

Hà Liêu Tinh trả tiền xong mới vừa ra khỏi cửa tiệm, dư quang khóe mắt nhìn một dáng người quen thuộc ở phố đối diện rồi, trong chớp mắt tim đập nhanh hơn, chợt cậu không nói hai lời quay đầu rời đi.

Bùi Túc đến quán kế bên quán đồ nướng, mới vừa mua đồ xong đi ra liền đụng phải Hà Liêu Tinh vội vã chạy tới, còn chưa kịp hỏi một câu, liền bị cậu kéo tay một cái nhét vào ngõ hẻm bên phải.

Hẻm rất hẹp, độ rộng chỉ cho một người đi qua, hiển nhiên lúc thường cũng không được dùng để đi lại, sau khi Hà Liêu Tinh lôi y giấu vào rồi, thân thể hai người thoáng chốc kề sát vào nhau.

Bùi Túc vẫn là lần đầu tiên chen loại ngõ hẻm hẹp này: "... Mạo muội hỏi thăm, chúng ta thế này là đang làm gì?"

"Trốn người." Hà Liêu Tinh nghiêng đầu nhìn quanh đầu hẻm, muốn xem rốt cuộc người đó đi rồi hay chưa, "Suỵt, cậu trước hết đừng lên tiếng."

Ngõ hẻm thật sự là quá hẹp, lúc Hà Liêu Tinh lôi Bùi Túc chui vào cũng không nghĩ nhiều như thế, đánh giá sai lầm, hai người chen lấn đến cả chỗ trống để cử động cũng không có, lồng ngực, eo, cái đùi lớn, cánh tay tất cả sát nhau.

Tay Hà Liêu Tinh không cẩn thận đụng phải tay Bùi Túc, nhận ra trên tay y giống như cầm theo thứ gì, thuận miệng hỏi: "Cậu mua cái gì?"

Hiện giờ ở trong tay cũng không có vũ khí gì tiện tay, nói không chừng đồ Bùi Túc mua một lát nữa có thể phát huy được tác dụng.

Bùi Túc: "Trà sữa."

À thế à, hi vọng rơi vào khoảng không, thời điểm đánh nhau trà sữa cả một cái rắm để dùng cũng không có.

Hà Liêu Tinh có chút bất mãn: "Cậu mua trà sữa làm gì?"

Cũng không đến nỗi khát như thế đi? Vừa nãy Bùi Túc không phải uống rất nhiều nước sao?

Bùi Túc cụp mắt, cằm hơi lướt qua sống mũi Hà Liêu Tinh, y nghiêng mặt ra: "Cậu còn nhớ tại sao cậu ra ngoài không?"

Hà Liêu Tinh sững sờ, cái cớ tùy tiện mượn lúc ra khỏi cửa cùng Bùi Túc hiện lên trong đầu.

—— Bây giờ khát nước, đặc biệt muốn uống trà sữa ở cổng Nhất Trung Xuân Thành, mình đi chung với cậu.

Cho nên, Bùi Túc y... nhớ kỹ câu nói cả cậu cũng không nhớ rõ, cũng thật sự mua trà sữa cho cậu?

Má, không biết có phải bởi vì trời nóng không, Hà Liêu Tinh thế mà thấy có chút ấm.

Mà tiếp theo một cái chớp mắt, cậu liền phát hiện loại hơi ấm này cũng không phải nhiệt độ môi trường cao, mà là tuyến thể của cậu đang toả nhiệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio