Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhục thì nhục, nhưng ngủ thì vẫn phải ngủ. Ông điều chỉnh tâm trạng một chút rồi xám xịt mặt mày ra khỏi nhà vệ sinh, chui tọt vào ổ chăn trên giường.
Ngủ, ngủ, ngủ cái quần! Ông mày ngủ thế đếu nào được? Ngủ không được mà cũng không dám thở mạnh nữa chứ. Ông tự hỏi, không biết Lam Thiếu Bằng sẽ nghĩ thế nào về ông đây? Có khi nào hắn sẽ khinh bỉ ông hay không? Ông nào dám hỏi, đành nghiêng người nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ông vểnh tai nghe tiếng thở của Lam Thiếu Bằng, hắn cũng không ngủ luôn. Qua một hồi lâu, Lam Thiếu Bằng lên tiếng, “Hùng ca, nếu anh trả tiền một lần duy nhất khi mua nhà ở công ty chúng tôi, anh sẽ được giảm giá vài chục nghìn đấy. Đấy cách tốt nhất.”
Hên quá, Lam Thiếu Bằng không có nhắc đến chuyện kia, ông thở phào nhẹ nhỏm nói, “Tôi có thể trả tiền một lần duy nhất, nhưng lỡ nhà thầu ôm tiền chạy trốn mà chưa xây xong nhà thì tôi chỉ còn nước bưng mặt khóc thôi.”
“Sẽ không đâu. Chúng tôi có năm giấy chứng nhận, là công ty địa chất chính quy, thực lực hùng hậu, sẽ không ôm tiền chạy trốn đâu.” Lam Thiếu Bằng nói tiếp.
“Nhưng các cậu bán nhà theo kỳ, nhà ở còn chưa tới tay mà tiền thì đã giao, còn phải chờ đợi lo lắng đủ kiểu nữa, sớm biết như vậy đã mua nhà có sẵn.” Ông hiện tại có chút hối hận về quyết định của mình. Lúc trước mê trai ấm đầu, đi giao tiền đặt cọc trước, giờ thấy không ổn chút nào hết trơn.
“Thành phố sinh thái Hạnh Phúc chúng tôi đã bán hai kỳ rồi, sẽ bàn giao công trình kỳ ba vào ngày ba mươi mốt tháng năm đấy. Đến lúc bàn giao công trình anh đi xem đi.” Lam Thiếu Bằng xoay người nhìn lưng ông. Ngắm lưng không có lãng mạn à nhen. Ngắm lưng mà em sẽ yêu anh sao? Vì vậy, để tiện cho Lam Thiếu Bằng yêu ông, ông cũng xoay người đối mặt với Lam Thiếu Bằng.
Bà mẹ nó, người ta nói mắt động vật ẩn trong đêm tối thường phát ra ánh sáng xanh, trong tiểu thuyết thì nói mắt ai ai cũng lấp lánh như đêm trời đầy sao. Còn mắt của Lam Thiếu Bằng thì vừa sáng xanh vừa lấp lánh ánh sao, ông nhìn mà tim đập tình thịch. Đây tuyệt đối không phải tiếng tim đập vì yêu, mà là tiếng báo động của bức tường lửa trong tim ông rằng nguy hiểm đang ập đến.
“Cũng tốt, anh cả của tôi cũng mua nhà của công ty cậu, lúc bàn giao công trình còn gọi tôi đến giúp con ảnh lắp đặt thiết bị trong nhà.” Ông suy nghĩ một chút rồi nói, “Vì sao giá nhà kỳ một ở công ty cậu là ba ngàn bảy trăm năm mươi tệ một mét vuông, kỳ hai là năm ngàn hai, mà kỳ ba lại lên đến sáu ngàn năm?”
“Với giá thị trường trước mắt thì sáu ngàn năm không đắt lắm đâu, đến kỳ bốn là bảy ngàn rồi, lúc đó mới đắt đấy.” Lam Thiếu Bằng không cho là đúng.
“Cũng phải ha.” Ông lại nghĩ, giá hàng hoá của ông lúc này cũng vậy, đợt nhập hàng sau đắt hơn đợt trước nhiều. Giá nhà đất chắc cũng thế, lỡ như kỳ sau đắt hơn kỳ này thì ông làm sao mua nổi? “Tiền không mua được tất cả, nhưng không có tiền thì vất vả thế thôi.”
Ông cảm khái vô hạn trong lòng. Hồi đó còn xài một xu hai xu, bây giờ một xu hai xu đó chỉ xuất hiện khi ngân hàng giao tiền lời cho ông, mà ông còn chả thèm xài. Hồi ông mày còn cắt tóc chỏm chơi bắn bi, trên đường nhặt được một xu tiền còn đưa nó cho chú cảnh sát, bây giờ nhặt được một xu tiền mà đưa cho chú cảnh sát thì chú ấy còn chả biết phải làm gì. Tiểu Mễ nhà ông thấy một xu tiền trên đất còn chẳng buồn nhặt nữa là.
“Đúng vậy, nghe nói giá vật liệu cũng tăng. Phòng ốc của tôi lắp đặt thiết bị không biết phải chi bao nhiêu tiền đây này.” Lam Thiếu Bằng thở dài.
“Không có tiền thì tôi cho cậu mượn, về sau cậu cứ từ từ trả tôi cũng được.” Ông rất giang hồ rất nghĩa khí. Không phải là tiền thôi sao? Chỉ cần ông còn sống là ông vẫn có cách thu tiền đã mất trở về túi ngay.
“Tôi đã làm phiền Hùng ca nhiều rồi, không thể mượn tiền của anh được. Tôi vẫn còn chút tiền trong ngân hàng mà.” Lam Thiếu Bằng không có ý định mượn tiền ông, bèn cười chối từ.
“Thôi ngủ đi, ngày mai Tiểu Mễ phải đi ra ngoài. Tôi định dẫn nó đi tập thể dục buổi sáng nữa.” Ông gà gật ngái ngủ, khép mắt lại hẹn hò cùng Chu Công.
Buổi sáng,hỉ thước thì thầm gọi ngoài cửa sổ, điện thoại hăng hái reo bíp bíp bên giường, ông mơ mơ màng màng thò tay ấn tắt báo thức, điện thoại ngoan ngoãn trở lại. Thật không muốn rời giường tí nào mà phải thức dậy. Một tay ông cào cào mớ tóc rối, một tay ông gãi gãi bụng. Ông mặc áo lót, bước xuống giường, đeo dép lê, đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đứng giữa lối đi lấy hết sức mà gào cuống họng, “Rời giường.”
Vừa hô xong ông mới nhớ ra trong nhà mình còn có khách, không biết hiệu lệnh rời giường của nhà Tôn có ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của khách hay không nhỉ? Mà thôi kệ nó, lỡ hô rồi, muốn ngủ thì đừng thức dậy:v
Ông chiếm lĩnh nhà vệ sinh trước, ngồi bồn cầu giải quyết vấn đề sinh lý.
Ông vừa ngồi cầu, cầm lấy một quyển tiểu thuyết để đọc, sau đó ra sức tiến hành công tác bài tiết chất độc. Thằng cu nhà ông mơ màng đẩy cửa nhà cầu ra, thấy ông ngồi ở trên bồn cầu bèn nói, “Anh à, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có ngồi đồng trong toilet mà nghiên cứu văn học nữa. Nghiên cứu lâu quá là bị bệnh trĩ đó.”
“Dù sao anh mày đã bị trĩ rồi, sợ cái gì?” Ông căn bản không thèm quan tâm thằng em, vẫn tiếp tục đọc truyện trên bồn cầu.
Thằng em nhìn thoáng qua rồi mặc kệ ông, lo đánh răng súc miệng sạch sẽ trước gương rồi nói, “Anh, thứ Hai phòng khám bệnh của em khai trương đấy, anh hú đám hồ bằng cẩu hữu của anh tới cổ động với.”
“Biết rồi. À mà, thằng Đào ca của mày có biết chưa?” Ông lại nghĩ tới cái con sói già vẫy đuôi kia. Thế nào nó cũng sẽ đến, dù sao thì lúc đến là phải đem theo tiền mừng, không bằng bắt nó khao bọn ông ăn một chầu mới được. Đúng rồi, phải nói cho Giang Thụ Phong một tiếng luôn, Phong ca có nhiều tiền lắm… Í hí hí hí…
Ông tính toán cẩn thận rồi dặn dò A Triết, “Mời khách cứ để anh thầu cho. Mày phải ráng moi tiền nhiều vào nghe chưa?”
“Thì phòng khám bệnh của em mà. Em là sếp, đương nhiên phải moi rồi.” Bạn trẻ Tôn Anh Triết trả lời rất tự tin.
“Nếu thằng Đào ca với thằng Nghị ca của mày bị chém bị thương mà tìm mày xem bệnh thì mày cũng không được khám miễn phí cho chúng nó, biết không?”
“Anh, bình thường chúng mình ăn chực của tụi nó nhiều rồi. Nếu anh em chúng nó tìm tới cửa thật, anh bảo em phải thu phí như thế nào đây?” Bạn trẻ Tôn Anh Triết học tập gương tốt Lôi Phong đối nghịch với ông, “Không phải ngài thường nói ‘ông giang hồ nhất’ ư? Người ta cũng biết Hùng ca giang hồ nhất rồi, vậy bây giờ em trai Hùng ca cũng nên giang hồ với anh nó một chút đi nhỉ?” Nói xong bạn trẻ Tôn Anh Triết còn vờ nháy mắt đáng yêu với ông.
Giao hợp mẫu thân! Ông nổi giận, lấy sách đánh tới, “Đậu xanh rau má kiến thức mày học đi đâu hết để lại quả não đơn bào như này vậy hả? Sao ông lại có thằng em trai ngu ngốc đến thế cơ chứ?”
Thằng em chạy vèo ra khỏi toilet thừa lúc ông chưa kịp kéo quần. Bạn trẻ Tôn Anh Triết vừa đi ra ngoài không lâu, ông lật đến trang nặng đô nhất của truyện “sếch”, đến đoạn cao trào kinh điển nhất, về con nữ chính nào đó bị một thằng làm kịch liệt. Máu trong người ông sôi trào, quên cả mặc quần vào, chợt nghe Tiểu Mễ hét lên một tiếng, “Ba, ba đi nhà nhỏ mà không chịu khóa cửa kìa. Thiếu văn minh chết đi được!”
Hét cái cọng lông, hét cái rắm! Ông thường đi WC không khóa cửa đấy thì sao? Không được à? Trong nhà một đống động vật giống đực, ông còn ngại cái gì?
“La hét cái gì? Trên đít mày có bao nhiêu nốt ruồi ba mày đều rành hết đấy, giờ lại thẹn thùng à? Chẳng phải hồi mày còn đóng bỉm cứ đòi ba chùi mông cho ư?!” Bực hết cả mình, ông mặc quần cầm tiểu thuyết đi ra ngoài, tặng lại nhà vệ sinh cho Tiểu Mễ. Thằng nhóc thối đang bụm tờ-rym đã sớm nhịn không nổi, lao vút vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.
“Ba, lần sau ba mà nhìn lén mông của con nữa là con sẽ thu phí đấy!”
“Đê ma ma, mày nghĩ mông của mày là hoá thạch sống à? Ranh con chán sống!”
Vào phòng, ông cầm lấy dao cạo râu. Lại nói, râu ria của ông không dày, nhưng không dày không có nghĩa là không có, mà có là phải cạo. Ông tự nhận ông không phải là người thích sạch sẽ, nhưng ông tuyệt đối không ưa cái kiểu lôi thôi bê bối. Sau khi cầm lược chải đầu vuốt tóc trước gương to, ông trở lại toilet một lần nữa để đánh răng rửa mặt.
Bị giày vò bởi ba con đực rựa nhà Tôn ông đây, Lam Thiếu Bằng đâu thể nào ngủ được, hắn cũng rời giường thay quần áo.
“Lam Thiếu Bằng, đi tập thể dục buổi sáng với tôi chứ?” Ông rất chú ý đến thể chất và tinh thần khỏe mạnh. Tập thể dục buổi sáng ắt không thể thiếu, đến phòng tập thể hình cũng không thể thiếu, đánh nhau với bọn Hồng Đào, éc… là so chiêu với chúng… cũng không thể thiếu.
“Được.” Lam Thiếu Bằng cũng thoáng sửa sang một chút, sau đó đổi lại đồ thể thao rồi đi ra ngoài cùng ông.
Ông trộm nhìn Lam Thiếu Bằng, mặc đồ thể thao vào cũng rất thích mắt. Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, ông cũng chỉ thoáng nhìn lén một phát thôi.
Mới ra cửa thì bắt gặp dì Vương ở nhà đối diện vừa đi luyện Thái Cực Kiếm về. Dì vừa thấy ông và Lam Thiếu Bằng thì liền dán mắt lên hắn ngay.
“Anh Hùng, bạn của cậu đấy à?” Dì Vương như con sói đói nhìn thấy miếng thịt mỡ hảo hạng.
Lam Thiếu Bằng bị dì nhìn đến sợ hãi, vội nói, “Hùng ca, tôi chờ anh dưới lầu nhé.” Nói xong em nó liền ù té chạy.
“Đúng thế, bạn tôi đấy.” Ông bị dì Vương khiến cho hồ đồ rồi. Dì Vương à, dì có ý gì đây?
“Thằng bé trông tốt quá nhỉ? Bằng cấp cậu ấy ra sao? Làm việc ở đâu?” Tướng dì Vương như mới dùng thuốc kích thích xong, càng đừng nhắc tới tinh thần của dì.
“Tốt nghiệp đại học, đang làm Quản lí bán hàng tại công ty bất động sản.” Ông giới thiệu đơn giản.
“Được đó Anh Hùng, rốt cục cậu cũng kết giao với bạn tốt rồi.” Dì Vương dí sát mặt vào ông hỏi, “Bạn cậu có đối tượng chưa thế? Không thể bỏ qua chàng trai tốt như vậy được. Nếu cậu ấy chưa có đối tượng thì dì đây sẽ giới thiệu bạn gái tốt cho cậu ấy.”
“Ấy, ha ha ha, cậu ấy có đối tượng rồi. Thật đấy.” Ông mà giới thiệu Lam Thiếu Bằng cho dì Vương mới là lạ ấy.
Ông thầm mắng trong lòng. Bà già nhiều chuyện, nhà bà còn thằng con đang ế chỏng chơ kia kìa, làm ơn nghĩ cho con bà trước rồi hẵn đi mai mối này nọ cho người khác có được không? Lam Thiếu Bằng là của ông đấy, đừng ai hòng cướp. Ông đây sẽ vượt mọi chông gai, gặp Phật giết Phật gặp ma giết ma.
Ông và Lam Thiếu Bằng cùng thỏa thích chạy chơi đón ánh mặt trời trên con đường tình yêu đầy hường phấn. Bọn ông chạy đến công viên cách khu chung cư không xa. Trong công viên lúc này đều là người tập thể dục buổi sáng, có cả khiêu vũ, đá cầu, còn có đánh hồ lô nữa, náo nhiệt cực kỳ.
Bọn ông chạy khoảng hơn mười vòng trên lối mòn trong công viên. Cũng may công viên không lớn lắm, hơn mười vòng cũng không khiến Lam Thiếu Bằng mệt mỏi.
Lam Thiếu Bằng ngồi xuống nghỉ ngơi, ông luyện tập quyền cước một chút. Những món nghề gia truyền phải luôn luôn được gìn giữ và phát triển. Trong chốc lát Tiểu Mễ cũng mặc quần áo quần áo thể thao chạy tới, “Chào chú Lam ạ. Ba đi tập thể dục mà không bảo con một tiếng gì hết à.”
Gọi mày thức dậy là được rồi, ông có ngu mới gọi mày đến đây để làm bóng đèn ấy! Đồ ranh con bóng đèn mấy trăm oát! Không có cửa đâu con à! Ông cười ha hả trả lời cho có lệ, “Ba quên.”
Ông và Lam Thiếu Bằng cùng ngồi nghỉ xem Tiểu Mễ luyện võ.
“Hùng ca mình đầy võ thuật, hổ phụ sinh hổ tử, Tiểu Mễ nhà anh cũng giỏi ghê nơi.” Lam Thiếu Bằng trông rất hâm mộ Tiểu Mễ.
“Tôi cho Tiểu Mễ đi học lớp võ ấy mà, dù gì thì tự mình dạy cũng có giới hạn. Nó cũng thích có võ phòng thân lắm. Tôi mong Tiểu Mễ có thể bình an những lúc không có tôi bên cạnh.” Đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ của ông mà thôi.
Mấy vụ hỗn loạn ngày xưa thế nào cũng đắc tội người ta, ông sợ rằng rồi sẽ có ngày người ta đến trả thù người nhà của ông. Thế là để đề phòng, ông nhét Tiểu Mễ và thằng cu nhà ông tất cả các trường dạy võ thuật và bắn cung bắn súng.
“Anh là một người cha tốt.” Lam Thiếu Bằng cười nói, “Vương Xuyến Hoa để vuột mất anh là tổn thất lớn của cô ta.”
“Có một số việc không thể trách Vương Xuyến Hoa được. Có lẽ năng lực của tôi không đủ để khiến cô ấy cảm thấy an toàn.” Có một số việc khó để nói rõ ràng, nhưng con người luôn tìm thứ có lợi cho mình là một điều hiển nhiên và bất biến. Ông không có tư cách ngăn cản Vương Xuyến Hoa tìm kiếm cuộc sống cho riêng mình, tựa như ông vẫn tuân theo nguyên tắc sống của mình một lần nữa vậy.
“Hùng ca là người tốt.” Lam Thiếu Bằng mỉm cười chân thành với ông.
A ———— Trong tích tắc, lồng ngực ông sảng khoái lấp đầy không khí, tinh thần của ông cũng lâng lâng khó tả. Cuối cùng thì vị trí của ông đã được nâng lên trong lòng Lam Thiếu Bằng rồi. Thật không dễ dàng tí nào!
Tiểu Mễ quậy trong công viên đã đời rồi ôm bụng chạy đến trước mặt ông, “Ba ơi, con đói bụng.”
“Đi, đi ăn sáng thôi.”
Vì vậy ông cùng chạy bộ cùng Lam Thiếu Bằng, với Tiểu Mễ chạy kẹp giữa, đích đến lần này là tiệm bán đồ ăn sáng cách công viên không xa.
Chủ tiệm là ông cậu của Lão Ngũ. Trái Đất đúng hình tròn, có trời mới biết trong nhà Lão Ngũ có bao nhiêu ông cậu. Thân hình của ông ta hơi mập, nhưng dáng vẻ giỏi giang tháo vát. Người cậu này còn dẫn theo vợ, con trai và con dâu đế cùng bán đồ ăn sáng.
“Hùng ca đến ăn sáng hả?”Chủ tiệm quà sáng chào hỏi ông.
“Ừa, đây là bạn tôi, chúng tôi đi cùng nhau.” Ông tìm một bàn ngồi xuống, Lam Thiếu Bằng ngồi đối diện ông, còn Tiểu Mễ thì ngồi cạnh ông.
“Ông ơi, con đói bụng quá, ông lấy cho con phần ăn như thường lệ nhen.” Tiểu Mễ lấy khăn giấy trên bàn lau mồ hôi, cười phải gọi là ngoan hiền, hệt như bé thỏ trắng người gặp người thích vậy.
“Được, chờ chút nha, ông lấy phần cho con liền.” Cậu của Lão Ngũ thích được Tiểu Mễ gọi là “ông” nhất, lý do là vì con trai và con gái của ông chỉ sinh ra ba đứa con gái mà không có lấy một mụn con trai, thế nên người ông không có cháu trai này rất thích Tiểu Mễ nhà ông đây.
“Anh quen với chủ quán hả?” Lam Thiếu Bằng tò mò hỏi.
“Đây là cậu của Lão Ngũ anh em tôi mở tiệm bán đồ ăn sáng. Món ăn của ông ấy ngon lắm.” Ông giới thiệu.
Trong chốc lát, quà sáng được bưng lên bàn, gồm bánh quẩy, hoành thánh, đậu hoa, còn có ba cái bánh bao. Tiểu Mễ thẳng tay chộp một cái bánh bao ăn trước.
Chủ tiệm tươi cười chân thành hỏi ông, “Hùng ca, hai người định chia đôi hoá đơn hay cậu bao trọn thế?”
“Đờ mờ, mua đồ ăn sáng thôi mà cũng ghi hoá đơn. Bộ cửa tiệm của chú tính trở thành đại lí rồi hả?!”
======
Đánh hồ lô: là trò chơi giữ thăng bằng cho con vụ bằng một sợi dây nối với hai thanh gỗ. Thật sự thì Cá không biết tên gọi của nó là gì nên bám vào nghĩa của QT, ai biết tên gọi chính xác của nó thì hú Cá nha. Đây là hình:
Đậu hoa: là món đậu hũ đường giống bên mình, nhưng mà có cho thêm vài món phụ nho nhỏ khác vào nữa:
=========
Nói thêm một chút, thật ra trong QT thì chủ tiệm quà sáng được ghi là “biểu cữu” của Lão Ngũ, dịch ra là chú, dượng, v.v… Nhưng vấn đề ở chỗ Tiểu Mễ gọi chủ tiệm quà sáng là “biểu cữu gia”, mà Cá không biết dịch qua bên Tiếng Việt như thế nào hết, rất mong được các bạn góp ý: