Nửa cân rượu, vừa đủ với tửu lượng của ông. Ông vốn được gọi là Tôn Tám Lạng đấy. Ông uống tám lạng, rót cho Lam Thiếu Bằng bảy lạng, thế nào ẻm cũng say cho xem. Tên nhóc ấy làm sao mà uống nổi một lạng cơ chứ. (Theo đơn vị đo cũ, nửa cân bằng tám lạng, nên mới có câu “Kẻ tám lạng, người nửa cân”)
Gà xào xả ớt, bao tử tái, cá luộc, lẩu dê, quyết tẩm sa tế… Ông yêu nhất là món thịt hấp ở quán Lão Ngũ, hương vị phải nói là ngon vê lờ. Vợ Lão Ngũ làm đồ chua ngon nhất, đặc biệt là món đặc sản Hải Nam dầm ớt và lòng đỏ trứng, cay cay lại chua chua, tựa như hương vị mà Lam Thiếu Bằng mang đến cho ông.
Ông bật nắp chai rượu sứ trắng, rót cho Lam Thiếu Bằng rồi rót cho mình. Lam Thiếu Bằng không muốn uống nhiều, từ chối, “Hùng ca, tửu lượng tôi kém lắm, không uống rượu được đâu. Anh nương tay với tôi đi.”
“Đàn ông nào lại không uống rượu được? Chẳng lẽ cậu không đi ra ngoài xã giao sao? Đừng có nói dối tôi, cậu đã chịu làm bạn tôi thì cùng tôi tạc chén này nào.” Ông cóc quan tâm Lam Thiếu Bằng nói gì, dù sao thì mục đích của ông là chuốc say “mỹ nhơn” mà… Mua ha ha ha ha…
“Hùng ca đã nói như vậy rồi, tôi không uống thì không nể tình Hùng ca. Đến, hai anh em chúng ta cạn một ly trước nào.”
Lam Thiếu Bằng giơ ly lên cười thân thiết với ông, ông lập tức bị mê muội nhìn không ra đông tây nam bắc. Ông nâng ly làm một hơi. Lam Thiếu Bằng cũng dứt khoát, một hơi uống cạn sạch.
“Ăn đi, những món đặc sắc đều nằm trong quán cơm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ hết đấy. Cậu nếm thử đi, hương vị tuyệt vời lắm.” Ông ân cần gắp món cho Lam Thiếu Bằng, Lam Thiếu Bằng cười đến hàm súc. Nhìn hắn vẫn chưa đỏ mặt, lại còn rất bình thường, ông tự hỏi có khi nào thằng này uống rất trâu, hơn nữa lại còn thuộc dạng thâm tàng bất lộ không nhỉ? Ông tính sai rồi sao? Xem ra ông phải liều mạng tung ra bản lĩnh xuất chúng mới được.
Hai mươi phút sau, quả nhiên, ông mày dự đúng như thần. Qua một lần mời rượu nữa, ông uống đỏ rần mặt mày, vậy mà mặt Lam Thiếu Bằng vẫn trắng tươi, nụ cười trên mặt chỉ tăng chứ không giảm, bình tĩnh tựa như uống trà ở nhà mình. Bà mẹ nó, nếu cái nước trà này không mang theo số độ thì ông cũng đã háo hức uống mỗi ngày rồi.
Ông dùng sức trút rượu nhưng không còn một giọt, thế là lớn giọng thét to, “Nhân viên phục vụ, đưa rượu lên!”
Nhân viên phục vụ đứng tại cửa ra vào hỏi: “Hùng ca muốn uống rượu gì?”
“Một két bia một lốc rượu đỏ!” Ông nghĩ thầm, thằng oắt kia, ông cho mày Tam Anh chiến Lữ Bố, không tin mày không bỏ mình.
“Tốt, tôi thích bia lắm… Hùng ca, hôm nay không say không về.” Lam Thiếu Bằng cười đến là vui vẻ.
Lam Thiếu Bằng nghe xong ‘một két bia’ thì cả đôi mắt sáng quắc một màu xanh xanh. Bà mẹ nó, không lẽ ông lại tính sai rồi? Màn Tam Anh chiến Lữ Bố của ông nguy rồi…
Nhân viên phục vụ ngoan ngoãn nghe lời, trong chốc lát đưa đến một két bia và một lốc rượu đỏ. Bọn ông ăn nhậu thả ga. Nhưng đờ mờ, ông chạy WC toa-lét muốn nhuyễn cả chân, vậy mà Lam Thiếu Bằng vẫn không chịu say. Người ta bảo tác dụng của rượu đỏ cực mạnh, ông thấy đám người xung quanh như lọt vào trong sương mù, thế mà thằng kia vẫn bình tĩnh tự rót tự uống một mình.
Có một loại người được gọi là gùi đựng rượu, loại người này uống ngàn chén không say, hơn nữa mặt không đổi sắc, say hay không chỉ có mỗi mình hắn biết.
“Tôi nói tôi nói Lam Lam Lam Thiếu Bằng, sao cậu không say gì hết vậy?” Đầu lưỡi ông díu hết cả lại như phản chủ, hết dùng để nói chuyện được rồi.
“Hùng ca, tôi được gọi là Lam Không Say đấy, kỷ lục cao nhất của tôi là uống đổ mười vị khách hàng đó. Hùng ca, tôi hết bia rồi, gọi thêm một két nữa nào.” Lam Thiếu Bằng nghiêng người hô, “Nhân viên phục vụ, mang thêm két bia nữa đi.”
Đê ma ma, còn uống nữa hả? Tiểu Mễ nhà ông vẫn chưa có trưởng thành, ông không thể chết trên bàn rượu được. Ông vội vàng cởi giày, lấy đũa kẹp tấm lót giày màu trắng mà huơ huơ, “Tôi tôi tôi tôi giơ cờ trắng đầu hàng, đại hiệp à, ngài đi đi, phục phục phục ngài rồi.”
“Hùng ca, anh cũng chỉ mở một tiệm bán quần áo, không làm nghề nào khác nữa sao?” Lam Thiếu Bằng bắt đầu moi tin tức từ ông.
“Có có có đầu tư cái khác chớ… Thằng anh em Hoàng Đằng Đạt của ông… có khoan dầu bên Mông Cổ ấy… Ông ông ông mày cũng có cổ phần… Đậu xanh rau má thằng ranh Hoàng Đằng Đạt, tên thì đẹp mà số thì xui vãi luyện, khoan một cái giếng dầu mà ếu thấy dầu đâu cả. Đậu xanh rau má, tiền của ông ông ông lại ngâm nước nóng. Thằng ranh kia còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn ông tham gia cổ phần khoan tiếp giếng dầu… Tiền của ông… Ôi, vì huynh đệ sao? Ông muốn giang hồ một chút, nên ông lại góp cổ phần rồi.”
Nhớ tới chuyện này ông liền khó chịu, vừa đau lòng tiền ngu vừa muốn giảng nghĩa khí, hai bên đều khó chịu. Tiền của ông là từ lợi nhuận thầu khoán công trình mà ra đấy, làm như dễ kiếm lắm chắc? Hoàng Đằng Đạt, nếu không ra dầu thì mày cứ bỏ mạng trên đồng hoang cho sói ăn là vừa rồi.
Lam Thiếu Bằng nhìn ông với ánh mắt cảm thông, nhất định hắn sẽ nghĩ ông rất ngu khi đầu tư kiểu này.
“Được rồi, để kể chuyện vui cho mà nghe. Hoàng Đằng Đạt vừa ý một cô gái Mông Cổ, muốn đi cầu hôn, nên nó kéo kéo kéo kéo ông đi chung để tăng thêm lòng dũng cảm. Ông ông ông mày là người nào, vừa ra tay là vô địch thiên hạ. Bọn ông vừa vào cửa, cha vợ anh vợ cậu em vợ nhiệt tình chiêu đãi bọn ông, mấy cô xinh xinh ca hát mời ông uống rượu. Ông nghe nói bên kia có có có quan niệm rằng, khi vào cửa, cha vợ cho rượu thì phải uống hết, bằng không thì không thể hiện được thành ý. Ông ông ông mày vì huynh đệ, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nốc luôn ba bát rượu to.”
“Tửu lượng Hùng ca thật cao!”
“Móa, cao cái rắm. Lúc ấy ông mày trượt dài từ bàn xuống đất, nằm bệnh viện hết một tuần lễ.” Hảo hán không đề cập chuyện anh dũng năm đó. Lại nói đây là huyết lệ sử đấy, thiên huyết lệ sử bi thương này của ông làm sao có thể diễn tả thành lời cho hết được đây này.
“Về sau thì sao?” Dường như Lam Thiếu Bằng rất hứng thú với tai nạn xấu hổ của ông, gục xuống bàn cười híp mắt hỏi.
“Hoàng Đằng Đạt hận chết ông luôn. Ba bát rượu là chuẩn bị cho con rể tương lai đấy, lẽ ra nó mới là đứa phải uống, kết quả là ông trượng nghĩa uống say một hơi chết bỏ. Nó khiêng ông đi bệnh viện, cha vợ anh vợ cậu em vợ đã cho ông là con rể, đuổi theo đòi gả con gái cho ông.”
“Ha ha ha, Hùng ca, đừng nói chuyện này là do anh bịa ra nhé.”
Lam Thiếu Bằng cười lớn, không hề tin chuyện này. Không tin thì thôi, ông đẹp trai như vậy mà không chịu tin à?
“Ông nói thật đấy, không tin ông bảo Hoàng Đằng Đạt nói cho chú em nghe.” Ông lấy điện thoại di động ra, mặt mày chếch choáng vẫn phải tìm cho ra số điện thoại của Hoàng Đằng Đạt, bấm nút gọi. Nhạc chờ bên kia truyền đến giọng trẻ con, ‘Oa oa ha ha, điện thoại bé thiếu tiền, oa oa ha ha, tìm bé làm gì’.
“Cu Đạt, sao không đổi nhạc chờ hả? Muốn đại ca trả tiền điện thoại cho mày hả hả hả?”
“Hùng ca, tìm em chi vậy?” Ở đầu dây bên kia, giọng của Hoàng Đằng Đạt truyền đến cùng với tiếng gió rít gào.
“Gọi xem mày bị chó sói ăn thịt chưa ấy mà.” Ông trả lời.
“Hùng ca, anh nhậu say rồi hả?” Hoàng Đằng Đạt bên kia nghe ra ông nói tào lao, thật không hổ danh huynh đệ của ông.
“Có một cậu bạn không tin anh với mày hùn vốn khoan giếng dầu kìa, mày nói cho cậu ấy nghe đi.” Ông đưa di động cho Lam Thiếu Bằng, Lam Thiếu Bằng nhận điện thoại hỏi, “Xin chào, vừa rồi Hùng ca nói các anh uống rượu cua gái trên đồng, đó là thật hay giả thế?”
“Cái gì mà thật hay giả? Say bí tỉ cả đám rồi kìa. Mau đưa Hùng ca về nhà cho ổng tỉnh rượu, để ông mày khoan ra dầu phát tài với Hùng ca coi!” Hoàng Đằng Đạt tắt điện thoại di động, không hề trả lời bọn ông.
“Này này này, ông ông ông là ông hỏi mày chuyện cua gái, mày cúp điện thoại làm gì? Thằng ngu!” Ông chộp lấy điện thoại gầm loạn một hồi, sau đó chẳng còn biết trời đất gì nữa. Bởi lẽ, ông cảm giác được mình vừa trượt dài từ trên bàn xuống đất.
Đau đầu, đau đầu quá… Chết ngất mất thôi, không phải ông đang uống rượu cùng Lam Thiếu Bằng sao? Ông nhớ hình như mình bị trượt xuống đất thì phải. Ông mở to mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, mùi giường gối rất quen thuộc. Đây là nhà của ông giường của ông mà? Sao quay về đây rồi? Không nhớ nổi, không nhớ nổi.
“Anh, hôm qua anh say chết lên chết xuống, một người tự xưng là Lam Thiếu Bằng dìu anh trở về đấy.”
Tôn Anh Triết đặt một chén súp giải rượu ở bên giường, bắt đầu cằn nhằn liên miên, “Anh, anh uống nhiều quá chừng, định không muốn sống nữa sao? Năm ngoái anh say tưng bừng nằm viện bên Mông Cổ, làm em với Tiểu Mễ tưởng anh chết rồi, thiếu chút nữa là chuẩn bị hậu sự cho anh luôn.”
“Được rồi, anh nhớ mà.” Khó chịu… Đau đầu… Buồn ngủ… Hôm nay không đi đâu hết, ở nhà ngủ cho đã. Ông mất kiên nhẫn, nằm xuống xoay người ngủ.
“Anh, Tiểu Mễ nói tuần này có mở lớp giáo dục phụ huynh, muốn anh đi đó.” Thằng đệ vẫn cứ dong dài, giọng nói cứ ong ong khiến đầu ông rối tung rối mù.
“Thứ bảy anh còn phải đi qua công ty bất động sản chọn nhà nữa. Em đi thay anh đi, chọn nhà xong anh bay qua đó liền.” Phiền chết mất thôi, ba cái lớp học phụ huynh chó má thối nát gì đó chỉ là thủ đoạn tống tiền của trường học thôi. Bình thường đã mời phụ huynh tham gia hoạt động ngoại khoá rồi mà. Đây không phải là trẻ con đến trường. Đây là phụ huynh cùng cắp sách đến trường!
“À, anh ơi, Đào ca nói mới tìm được một phòng khám nằm ngay mặt tiền đường, ảnh thu xếp xong rồi đưa cho em đấy. Anh bảo em nên nhận hay không đây?” Tôn Anh Triết duy trì thái độ thận trọng với cái phòng khám bệnh mới bay đến, hỏi thăm ý kiến của ông anh trai này.
Ông cào đầu vài cái, làu bàu, “Nhận đi, ngu hay sao mà không nhận? Nếu về sau không mở phòng khám thì cho thuê cũng kiếm được bộn tiền. Đào ca của mày là kẻ có tiền, phòng khám này đối với nó chỉ là một món tiền nhỏ thôi.”
“A, vậy em sẽ nhận.” Tôn Anh Triết vui mừng, cười ha hả chạy đi.
“Nói nhảm, tiền tài, xã hội… Không có tiền thì sống thế nào?” Ông rên một câu, tiếp tục giả chết.
Thằng Lam Thiếu Bằng này tuyệt đối là cố ý rồi. Lần này ông nhận thua, lần sau ông nhất định sẽ trả thù. Anh không tin em không say! Lần sau chơi toàn bộ rượu tây, không bỏ đá, rót chết em luôn!
Ông đắp kín mền vừa định ngủ, chợt nghe điện thoại reo lên, ‘Bên kia núi bên kia biển có một nhóm Xì Trum xanh da trời…’
Ông cầm điện thoại lên nhìn, là Lam Thiếu Bằng gửi tin nhắn cho ông, ‘Đã có kết quả gieo số, ngài xếp hạng thứ . Xin mời đến công ty bất động sản vào thứ bảy để chọn căn nhà ngài thích.’
Không xếp hạng đầu cũng không xếp hạng chót, tạm được. Bữa cơm này không có phí công mời rồi. Sống chết gì cũng không thể để người khác giành được toà nhà số . Ông thầm hạ quyết tâm, tỉnh táo hẳn ra, bật máy tính lên, hỏi thăm một phát xem mua tầng nào là tốt nhất.
Ông gia nhập vào một nhóm chat. Trong này tập hợp đủ thứ người, nói đủ thứ chuyện, chay mặn đều có. Chủ nhóm là thứ mê game online. Ông thì không mê game online cho lắm, chủ nhóm vẫn hay dụ dỗ ông xuống biển chơi game, ông không đi là không đi.
Nick trên mạng của ông là Tôn Hành Giả, mỗi lần online là tất cả mọi người đều rất nhiệt tình gọi ông, ‘Tôn hầu tử đến rồi!’
Ông gõ vào một câu: ‘Mua nhà mua lầu mấy thì phù hợp?’
Nhóm chat lập tức nhao nhao lên, có người nói tầng năm, có đứa bảo tầng mười, có kẻ hô tầng mười tám, tầng cao thì tầm nhìn rộng, nói một hồi lâu, đến nỗi đầu ông sắp nổ bung bét.
Ông bảo, ‘Tớ mua tầng trên cùng, tầm nhìn rộng.’
Chủ nhóm chẳng nói gì, vừa online liền gửi cho ông một đường link. Ông ấn mở kết nối, một hình ảnh hiện ra, trong đó là cảnh hoả hoạn khói lửa ngùn ngụt.
Ặc, gặp hoả hoạn mà mua nhà ở tầng cao thì chạy không kịp, chết cháy như chơi. Thôi quên đi, đầu óc của ông và Tiểu Mễ với cả thằng em ngốc nhà ông cũng không được phản ứng nhanh nhạy cho lắm.
Có một người cười hì hì bảo, ‘Đội cứu hoả chỉ cứu được tới tầng mười, những tầng cao hơn thì cứ ở đó chờ bị hun khói đi.’
Ông lập tức gõ, ‘Tớ mua tầng mười!’
Chủ nhóm vẫn im lặng gửi tiếp một đường dẫn nữa. Ông mở tiếp, là một cái video, nói về sự kiện thang máy rơi làm nhiều người bị thương. Nạn nhân cũng thảm thương vô cùng, cũng may là rơi từ tầng tám.
Cái đệt, chuyện này hiếm có, nhưng ông mày bị cửa nát nhà tan một lần là đủ lắm rồi. Ông nhúc nhích một cái, bị rượu cồn làm tê liệt đầu óc, cuối cùng gõ vài chữ, ‘Tớ mua lầu một!!!’
Chủ nhóm hỏi, ‘Toà nhà đằng ấy mua tổng cộng có mấy tầng?’
Ông trả lời, ‘Tổng cộng mười tám tầng.’
Chủ nhóm gõ, ‘Chào mừng đằng ấy đến mười tám tầng Địa Ngục.’