Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

chương 1: úy trì quốc sư

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quỷ Ảnh là một thích khách, sống trong thời thay triều đổi đại.

Khi gã còn sống thì chẳng ai thèm biết, đến lúc chết đi rồi lại nổi danh khắp nơi. Cũng không phải gã chủ đích như vậy, mà bởi người chết dưới tay hắn là một nhân vật không tầm thường, đó chính là hoàng đế khai quốc của triều đại mới. Người này tuy tuổi còn trẻ đã hất cẳng "Mộc gia" khỏi long ỷ mà họ Mộc chiếm cứ suốt bảy trăm năm, đem giang sơn đổi sang họ của mình.

Năm đó, khi bị Quỷ Ảnh ám sát, Hoàng đế khai quốc chỉ còn cách long ỷ có một bước. Hoàng đế khai quốc không chỉ tuổi trẻ tài cao, mà còn là một cao thủ nổi danh thiên hạ, thế mà lại bị Quỷ Ảnh truy sát đến mức phải chạy trối chết, chật vật bất kham. Nhờ chiến tích huy hoàng mà không một thích khách nào sánh nổi, Quỷ Ảnh đã được sử sách lưu danh.

Dù sao thì sử sách cũng chỉ ghi lại vài dòng, không phải là toàn bộ chân tướng sự việc năm đó. Suy cho cùng, rất nhiều sự kiện oanh liệt năm nào đều đã bị mài mòn, vùi lấp trong dòng sông thời gian.

Không ai biết, người mà thích khách Quỷ Ảnh sợ nhất không phải là hoàng đế khai quốc đã mất mạng dưới tay gã.

Mà lại là người... đã cứu mạng gã trước khi gã tắc thở.

Mọi chuyện phải quay lại từ trăm năm trước, khi đó vẫn hoàng đế cuối cùng của Mộc gia vẫn còn đang ngồi trên long ỷ. Sử sách không ghi lại, người đời sau cũng không thể biết được tên hoàng đế vong quốc này đã từng điên cuồng đến mức nào, tên điên ấy đã bí mật phái người quật mộ lão tổ tông nhà mình lên.

Quật mộ người chết thường là vì có thâm cừu đại hận. Nhưng quật mộ tổ tông nhà mình thì đúng là khiến người ta không khỏi hiếu kỳ.

Năm ấy, hoàng đế vong quốc đã phái Quỷ Ảnh võ nghệ vô song đi quật mộ. Người bị hắn quật mộ lại chính là hoàng đế khai quốc của triều đại Bắc Mộc - lăng mộ của "Thủy hoàng đế" [hoàng đế đầu tiên, giống Tần Thủy Hoàng ý].

Trăm năm trước, Quỷ Ảnh phụng lệnh hoàng đế đương triều, bí mật do thám lăng Thủy hoàng đế. Đề phòng hậu thế nhòm ngó chỗ yên nghỉ của mình, lão Thủy hoàng đế đã bố trí rất nhiều bẫy rập chết người trong lăng mộ, đám người đi theo Quỷ Ảnh võ nghệ chưa tinh, chưa được nửa đường đã toi mạng. Chỉ có Quỷ Ảnh, nhờ vào võ nghệ vô song, mới có thể chạy được tới nơi thâm sâu nhất trong lăng.

Gian nan vượt qua vô số bẫy rập quỷ quyệt, khắp người toàn là thương tích, gã vất vả lắm mới giữ được cái mạng nhỏ, cả thân lẫn tâm đều kiệt sức, khó khăn lắm mới tới được một lối đi vừa dài vừa hẹp đặng nghỉ ngơi, tạm thoát được mấy cái bẫy rập. Lối đi này cũng không giống những lối khác trong lăng mộ, trên vách tường có rất nhiều bích họa, cũng không biết đã dùng thuốc màu gì mà sau bảy trăm năm vẫn còn giữ được màu sắc tươi mới, không hề phai nhạt. Trên vách mộ đều vẽ một nam nhân trẻ tuổi mặc hoa phục, vẽ ra được cả sắc thái, dung mạo của người nọ, sắc mặt tươi tắc rạng rỡ như khi còn sống.

Quỷ Ảnh nhận ra đó không phải tranh vẽ lão Thủy hoàng đế, mà lại chính là đại nhân vật bên cạnh Thủy hoàng đế, người đã gây ra không biết bao nhiêu sóng gió thị phi năm nào - Úy Trì Quốc sư.

Thủy hoàng đế cả đời không lập hậu cung, không có con nối dõi, độc sủng Úy Trì quốc sư mấy chục năm như một ngày, quân thần gặp mặt miễn quỳ, thường xuyên triệu vào trong cung bầu bạn, ăn được chùm nho thấy ngon cũng phải gọi người đưa tới cho Úy Trì quốc sư.

Từ trước tới nay chưa từng có hoàng đế nào như vậy, khiến người đời không khỏi nhướng mày chê trách.

Chưa cần nhắc tới thứ khác, chỉ bằng dung mạo của mình cũng thừa sức giúp Úy Trì quốc sư được lưu danh sử sách, đủ thấy y hẳn phải là tuyệt đại nam tử nổi danh thiên hạ. Giờ tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan Úy Trì quốc sư trên bích họa, đủ thấy sử sách cũng không hề khoa trương chút nào. Với dáng dấp như vậy, ngay cả ông trời cũng muốn cưng chiều y, ngũ quan này không biết do ai đắp nặn nên, thật quá mê người.

Y có vẻ ngoài của ngoại tộc, tóc đen da trắng như tuyết, lông mày cao mắt sâu. Ngũ quan y rất đặc biệt, không giống với người Trung Nguyên, ắt hẳn năm đó đi đến đâu cũng khiến cho mọi người chú ý. Mấy trăm năm trước, ngoại tộc sống ở hòn đảo giữa sông, phong tục trên đảo kỳ dị, khác với trên đất liền, người ngoại tộc đều mặc y phục sang quý đoan trang khoe ra eo nhỏ, tay áo dài. Nhưng ở trung nguyên, loại trang phục này lại ngược hoàn toàn với "sang quý đoan trang". Chỉ có con hát mới mặc loại y phục xinh đẹp hoa lệ như vậy, người khác nhìn vào ngược lại còn có ý coi thường.

Sau khi Úy Trì quốc sư đi theo Thủy hoàng đế, y đã không còn mặc y phục ngoại tộc, để hòa nhập với phong tục Trung Nguyên, tránh cho kẻ có ý xấu đàm tiếu. Mà bích họa ở lăng Thủy hoàng đế lại vẽ Úy Trì quốc sư đang mặc trang phục cố quốc. Trong tranh, eo nhỏ của Úy Trì quốc sư cực kỳ mê người, trên eo nhỏ dẻo dai toàn là ngọc thạch hoa lệ, ống tay áo dài mỏng buông xuống, góc áo mềm mại như muốn bay lên, khuôn mày nét mặt như đang động, khiến người ngắm phải ngàn nhớ vạn thương. Dù cho đã mấy trăm năm trôi qua, ý tình mê hoặc ấy vẫn được lưu giữ lại trọn vẹn trong tranh, có thể mường tượng ra khi còn sống Úy Trì quốc sư đã từng phong hoa tuyệt đại đến nhường nào.

Trong nhóm sử gia hậu thế, mười người thì có đến chín người nghi ngờ quan hệ mập mờ giữa hai vị quân thần này. Nay gặp được bích họa, Quỷ Ảnh thấy đồn đại năm đó hẳn có đến tám phần là thật, không có lửa làm sao có khói. Còn chưa nói tới trên vách lăng mộ hoàng đế lại vẽ đầy bích họa của một thần tử khác họ, đã vậy còn mặc y phục ám muội như thế, đúng là chỗ nào cũng bất thường. Càng chưa nói tới, có quân thần bình thường nào sẽ hợp táng trong cùng một lăng mộ?

Đây rõ ràng là hậu đãi dành cho hoàng hậu.

Trước khi Quỷ Ảnh vào lăng mộ, gã không hề biết Thủy hoàng đế lại hợp táng cùng Úy Trì quốc sư, biết được rồi lại khiến gã càng thêm chấn kinh. Nếu mộ thất của quốc sư đã ở gần đây, thì mộ thất của hoàng đế hẳn là không còn xa nữa đi?

Gã dò xét quanh lối đi thêm một lúc lâu, cuối cùng cũng có tiến triển, nên không khỏi mừng thầm trong lòng. Không hiểu sao dọc theo lối đi đến mộ thất của Úy Trì quốc sư lại không bố trì bất kỳ bẫy rập nào. Gã dễ dàng đến trước cửa mộ thất, cả đường yên ả lạ lùng.

Đến được đây quá dễ dàng khiến Quỷ Ảnh cảm thấy có phần bất an, nhưng dù sao cũng đã đến tận đây rồi, càng không thể để phí công vô ích được. Gã chỉ đành nghiến răng tiến về phía trước. Cửa mộ thất vừa mở, vừa tiến vào bên trong, Quỷ Ảnh đã bị một ngọn gió âm lãnh tát vào mặt.

Trong mộ thất lạnh tê người, bước vào mà như vào hầm băng ngày tam cửu [ngày lạnh nhất], khí âm lãnh kia không biết từ đâu tràn tới, làm người ta rét buốt đến tận xương. Mộ thất lạnh như băng này rõ ràng không phải là nơi cho người sống đến chơi, Quỷ Ảnh nhờ vào nội lực thâm hậu mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được loại giá lạnh tàn khốc này. Nếu là người bình thường, e là chưa hít thở được vài lần đã đông thành đá, chết không nhắm mắt.

Sau khi đã quen với khí lạnh, Quỷ Ảnh mới chia ra chút tinh lực để quan sát mộ thất của Úy Trì quốc sư. Trần của mộ thất này cao và rộng lớn đến mức gã cũng chưa bao giờ nghe qua có mộ thất nào có trần lớn như thế. Trên trần khảm nạn vô số dạ minh châu, phú quý bức người, nên dù ánh sáng của dạ minh châu vốn yếu ớt nhưng nhìn lên lại như biển sao rực rỡ giữa trời đêm, đủ để nhìn rõ từng góc trong một thật nhỏ hẹp.

Trong ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, có thể thấy rõ trong mộ thất của Úy Trì quốc sư, có vô số ngọc ngà châu báu cùng tài bảo bồi táng bị vứt lăn lóc dưới mặt đất. Quỷ Ảnh gạt đống tài bảo sang một bên, thấy trong đồ bồi táng thứ có nhiều nhất lại là mấy quyển thư tịch, bó thành từng đống chất đầy xung quanh.

Úy Trì quốc sư lúc sinh thời luôn học hỏi không ngừng nghỉ, tinh thông kim cổ, chỉ nhìn đống thư tịch chôn cùng này cũng đủ thấy là thật.

Quỷ Ảnh tiện tay rút ra một quyển xem xem, phát hiện thư tịch ở đây đều là độc bản, có giá trị liên thành, trong số thư tịch này, nhặt bừa quyển nào cũng thừa sức mua được một phủ viện ở nơi phồn hoa nhất chốn hoàng thành. Nhưng mục tiêu của Quỷ Ảnh khi đến đây cũng không phải là đống trân bảo đầy phòng hay thư tịch quý giá này. Kim ngân châu báu tất nhiên là quý giá, chỉ cần muốn thì muốn đổi thành nghìn vàng thì vẫn có thể. Nhưng thứ gã muốn lần này lại là thứ nghìn vàng cũng không sánh nổi, so với châu báu tại đây đáng giá gấp trăm lần.

Gã co tay vào trong tay áo để giữ ấm, mắt láo liên nhìn bốn phía, cố gắng tìm kiếm manh mối về lối vào lăng tẩm của Thủy hoàng đế. Nhưng trong mộ thất to lớn này, thứ lọt vào mắt gã đầu tiên là quan tài ở chính giữa một thất.

Đó là một cỗ quan tài đặt ở nơi sâu nhất trong mộ thất. Đặt ở nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, cỗ quan tài màu trắng trong hiếm thấy, thật giống một khối băng lớn lạnh lẽo, đang tỏa ra hơi sương băng giá. Quỷ Ảnh do dự mấy lần, cuối cùng không nhịn được tò mò, liền đến gần xem xét.

Trong quan tài này, tám phần mười là thi thể của Úy Trì quốc sư.

Úy Trì quốc sư được hưởng hoàng ân sủng cả đời, có vinh hoa phú quý nào mà y chưa từng có? Nhưng chỉ có những thứ được dùng để bồi táng cho y mới là quý giá nhất. Bàn tính trong lòng Quỷ Ảnh vang lên lách cách, gã dám vào lăng mộ cửu tử nhất sinh này, tuy là phụng lệnh hoàng đế vong quốc, nhưng cũng không cần thiết phải chịu thiệt thòi, kiểu gì cũng phải bí mật mang theo vài bảo bối ra ngoài chứ.

Tuy nhiên, càng đến gần quan tài, gã càng cảm thấy hàn ý thoát ra từ sâu trong nền đất rõ ràng hơn. Quan tài bằng băng kia lạnh tới mức có thể đóng băng cả mộ thất này. Đến gần hơn, cuối cùng Quỷ Ảnh cũng nhìn rõ được người đang nằm trong quan tài.

Nắp quan tài có lẽ được làm từ một khối băng mỏng, trong suốt đến mức chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy rõ người đang nằm trong đó.

Bên trong không phải là y phục mục nát, cũng không phải là một đống xương trắng như gã tưởng. Nam nhân nằm trong quan tài trông giống y như lúc còn sống. Hai mắt nam nhân đó nhắm chặt, da dẻ trắng nõn tinh tế, tóc đen phủ kín đáy quan tài màu trắng, trải qua mấy trăm năm [bản raw để vậy á] vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi còn sống, giống như bất cứ lúc nào y cũng có thể mở mắt, bước ra khỏi quan tài. Trên người là bạch y đơn bạc, y an tĩnh nằm trong quan tài băng lạnh lẽo, chỉ như đang say ngủ. Nếu không phải khuôn mặt của người trong quan tài giống hệt với Úy Trì quốc sư trong bích họa, Quỷ Ảnh tuyệt đối không dám tin - đây chính là thi thể của Úy Trì quốc sư!

Thi thể của y được chôn cất ở nơi lạnh giá như vậy, dù có trải qua nghìn năm cũng không bị mục rữa. Như vậy, thi thể nguyên vẹn của Úy Trì quốc sư là do hoàn cảnh lạnh giá đến mức đóng băng ở đây gìn giữ, nên y mới có thể trông giống như lúc còn sống. Thế nhưng điều khiến người ta không thể lý giải được là tại sao thi thể Úy Trì quốc sư thoạt nhìn lại.... trẻ tuổi đến bất thường như vậy.

Úy Trì quốc sư đi theo Thủy hoàng đế mấy chục năm, lúc chết đi không thể nào là dáng vẻ mới mười mấy đôi mươi được, vậy mà người trong quan tài trông chỉ giống như một thiếu niên.

Chẳng lẽ người nằm trong quan tài không phải là Úy Trì quốc sư?

Quỷ Ảnh ngay lập tức phủ nhận điều này. Đầu tiên, không kể đến tướng mạo kinh tâm động phách của người nằm trong quan tài, thì người đó cũng giống hệt người trên bích họa trên vách lăng mộ. Nếu như y không phải là Úy Trì quốc sư thì sao lại được hợp táng cùng với Thủy hoàng đế?

Tim Quỷ Ảnh đập như trống trận. Gã không bị châu báu trong phong mê đảo, nhưng với ánh mắt ngoan độc, chỉ cần liếc qua một cái gã đã biết bảo bối có giá trị lớn nhất trong mộ thất này - chính là bí thuật duy trì nhan sắc của quốc sư.

Bí thuật duy trì nhan sắc đến trình độ này đúng là chưa từng nghe đến, cũng khiến người ta phải khiếp sợ. Thử hỏi ai có thể không động lòng trước bí thuật giúp mình bất lão đây? Đây chính là bí thuật đã thất truyền mà người thường có dùng ngàn vàng cũng không cầu được.

Gã nảy lòng tham, với tay đẩy nắp quan tài Úy Trì quốc sư, định thử nghiền ngẫm thi thể quốc sư xem thế nào. Không ngờ, tay gã còn chưa chạm tới, nắp quan tài băng kia tự nhiên biến mất.

Quỷ Ảnh giật mình, lùi về phía sau một theo bản năng, còn tưởng là mình bị ảo giác, làm sao mà nắp quan tài kia lại tự nhiên biến mất được?

Bình tĩnh lại một chút, gã mới nhìn về phía quan tài. Vừa nhìn một cái, gã đã lạnh sống lưng, dựng tóc gáy.

Nửa thân trên thi thể trong quan tài bị nâng lên, tạo thành một góc nghiêng, đôi mắt vốn nhắm chặt của y... không biết đã mở ra từ lúc nào.

Lông mi dài rậm như phiến quạt mở ra, lộ ra đôi mắt hắc bạch phân minh. Đôi mắt y trống rỗng, con ngươi đen huyền, tưởng như nuốt hết ánh sáng trong mộ thất, trừng mắt nhìn thẳng vào vị khách không mời mà tới - Quỷ Ảnh.

Thi thể chết từ cách đây mấy trăm năm bất chợt sống dậy làm Quỷ Ảnh sợ đến mức vung chưởng về phía Úy Trì quốc sư.

Quỷ Ảnh đánh một chiêu hóa cốt chưởng về phía Úy Trì quốc sư, là tuyệt kỹ giúp gã tung hoành giang hồ, nhanh như liễu chảy hoa rơi. Chưa có ai thoát được chưởng này của hắn. Một chưởng này của gã có thể đánh cho cả tân đế khai quốc trẻ tuổi sau này cũng phải trọng thương, suýt mất mạng. Tốc độ của Quỷ Ảnh rất nhanh, hệt như danh hiệu của gã, đến vô ảnh đi vô tung, làm cho người khác khó lòng phòng bị. Một chưởng này của gã không những nhanh mà lực đạo còn hung tàn ngoan độc, sát thương mười phần. Ai trúng chưởng này đều chết ngay tại chỗ.

Đúng vào thời khắc ấy, Quỷ Ảnh với cước pháp độc bộ thiên hạ.... cũng không thấy được Úy Trì quốc sư ra tay như thế nào.

Úy Trì quốc sư phất nhẹ tay, sương trắng tràn ra từ lòng bàn tay y.

Y đã cử động rồi.

Một chưởng này nhanh đến mức Quỷ Ảnh không kịp phản kích.

Chưởng của Quỷ Ảnh còn chưa được nửa đường, đã bị Úy Trì quốc sư hậu phát chế nhân, một đường gió thổi mây bay, vỗ nhẹ lên ngực gã một cái. Chớp mắt một cái, Quỷ Ảnh đã bị hất lên không trung như một cục đá, cơ thể nặng cả trăm cân bị một chưởng nhẹ bẫng của Úy Trì quốc sư đánh bay ra phía sau, lưng đập mạnh vào vách mộ thất rồi rơi xuống.

Người gã đập mạnh xuống đất, xương cốt kêu răng rắc. Càng đau đớn hơn là khi làn sương từ tay Úy Trì quốc sư thâm nhập vào thân thể gã, khiến nội lực thâm độc của Quỷ Ảnh bị phản phệ, hơi lạnh trong xương cốt tựa như dao cắt vào huyết mạch, làm gã đau nhức muốn ngất đi.

Gã khó nhọc duy trì thanh tỉnh, cứng ngắc lấy ra dược bảo mệnh giấu trong ngực, đây là linh đan diệu dược mà nếu không phải thời khắc nguy cấp đến tính mạng thì gã cũng không nỡ dùng. Gã run run uống thuốc, viên thuốc vừa vào miệng liên tan ra, một lát sau thân thể gã mới ấm dần lên.

Làm xong tất cả, gã mới nhặt lại cái mạng nhỏ của mình, run rẩy nhìn về phía quan tài băng. Người bình thường không thể có năng lực quỷ khốc thần sầu như thế này được. Lúc này đây, Quỷ Ảnh từng khiến thế gian phải khiếp sợ, giờ lại chỉ như một đứa trẻ đang hoảng sợ, dễ dàng bị lăn lộn trong tay Úy Trì quốc sư. Có lẽ, trong mắt Úy Trì quốc sư, gã cũng chỉ như con sâu cái kiến, chẳng đáng để mắt tới, dẫm nhẹ một cước là tan xương nát thịt.

Úy Trì quốc sư trong quan tài từ từ ngồi dậy, vô cảm nhìn Quỷ Ảnh.

Qủy Ảnh vô lực phản kích, tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, đến cả dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Úy Trì quốc sư cũng không có. Dường như gã đang nhìn thấy ác quỷ đội mồ sống lại.

Gã run lẩy bẩy, dập đầu ba cái trước mặt Úy Trì quốc sư: "Bắc Mộc hoàng đế lệnh tiểu nhân tới đây...để viếng mộ tổ tông. Chẳng may quấy nhiễu đến quốc sư, là tiểu nhân đáng tội chết. Thỉnh quốc sư niệm tình lòng trung thành của tiểu nhân với chủ nhân.... với hậu nhân của Thủy hoàng đế mà tha cho tiểu nhân một con đường sống!"

Âm thanh đầu đập xuống đất vang vọng trong mộ thất, Quỷ Ảnh dập đầu đến chảy cả máu. Gã hồn phi phách tán mà quỳ trên mặt đất một lúc lâu cũng không thấy Úy Trì quốc sư nói câu nào. Quỷ Ảnh run rẩy, không dám ngẩng đầu, vừa quỳ vừa lùi lại, giống như đang bò ra khỏi mộ thất của Úy Trì quốc sư.

Cửa mộ thất đóng lại trước mặt, Quỷ Ảnh chật vật bò dậy, chạy như bay ra ngoài. Cuối cùng gã cũng đã hiểu tại sao trong mộ thất của Úy Trì quốc sư lại không có bẫy - là bởi bản thân quốc sư đã là cái bẫy lợi hại nhất rồi.

Có Úy Trì quốc sư ở đó, sẽ không có người sống nào vào được trong mộ.

Quỷ Ảnh sợ chết khiếp, chỉ dám ngoái đầu lại mấy lần, cầu cho Úy Trì quốc sư đừng có xuất hiện sau lưng mình. Cửa mộ thất đã đóng chặt lại. Úy Trì quốc sư cũng không đuổi theo gã.

Quỷ Ảnh sợ ướt cả quần, chạy ra khỏi lăng mộ Thủy hoàng đế, không còn dám tự xưng là cao thủ độc bộ thiên hạ nữa. Từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ đến nay, đây là lần gã kinh sợ nhất, lại bị hàn khí cực đại của Úy Trì quốc sư đả thương, bệnh cũ tái phát, buộc phải bế quan dưỡng thương ngay lập tức.

Thế nhưng hình ảnh Úy Trì quốc sư với sắc mặt trắng bệch, vô cảm nhìn chòng chọc vào gã khiến gã thường xuyên bật dậy giữa đêm. Chỉ có thời gian mới có thể mài mòn dần cơn ác mộng ấy, phải rất lâu sau đó Quỷ Ảnh mới có thể quên đi hình ảnh ngày hôm ấy, nhưng nỗi sợ hãi đó đã hằn sâu trong tâm thức gã.

Phải mất mười năm thì bóng dáng Úy Trì quốc sư trong ác mộng mới dần biến mất.

Sau mười năm bế quan, Quỷ Ảnh một lần nữa tái xuất giang hồ.

Gã ám sát tân hoàng khiến triều đại thay đổi, từ đó lưu danh sử sách.

Trong trận chiến cuối cùng dưới danh nghĩa một sát thủ, Quỷ Ảnh đối mặt với em trai của tân hoàng, bị tiểu bối chỉ bằng nửa tuổi mình áp đảo hoàn toàn, trong trận chiến tưởng như chắc thắng này thế mà lại thành lưỡng bại câu thương. Quỷ Ảnh trọng thương, dùng quy tức công bế khí giả chết, định giả làm một cái xác chết hòng thoát thân. Tình thế lúc đó quá hỗn loạn, không ai còn sức bận tâm đ ến gã, gã lại nhặt về cái mạng nhỏ giữa đống thi thể.

Chỉ là, khi gã mở mắt ra lần nữa, còn chưa kịp vui mừng vì vừa dạo một vòng quỷ môn quan, đã gặp phải một người có chết gã cũng không dám nghĩ tới.

Chính là người đã xuất hiện trong vô số cơn ác mộng của gã.

Úy Trì quốc sư trong bộ bạch y đang đứng trước mặt gã, vô cảm nhìn gã. Tuy rằng y đã ngụy trang một chút, nhưng Quỷ Ảnh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra dung mạo thật sự của y.

Mười năm không gặp, khuôn mặt y vẫn trẻ trung như lần đầu tiên gã nhìn thấy y trong mộ thất, thời gian dường như không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người y, cứ như một con quỷ họa bì với lớp da mỹ lệ. Tất cả con người y đều không hợp với lẽ thường.

Tắm mình trong ánh nắng ấm áp đầu hạ, nhưng Quỷ Ảnh lại cảm thấy hàn khí bức người, gã thấy Úy Trì quốc sư đứng sừng sững trước mặt, sợ đến hồn phi phách tán. Qủy Ảnh bị dọa đến thất hồn lạc phách, vết thương cũ tái phát, khí huyết chạy loạn, sùi bọt mép tại chỗ. Gã từng nghĩ đến vô số kết cục của mình, có thể là cô độc đến chết, cũng có thể là tài không bằng người mà bỏ mạng khi làm nhiệm vụ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị dọa cho chết đứng. Toàn thân gã co quắp bất động, tuyệt vọng chờ chết.

Nhưng Úy Trì quốc sư cử động rồi.

Úy Trì quốc sư lấy ra một bộ ngân châm, mặt không đổi sắc châm vào đại huyệt trên ngực Quỷ Ảnh, giúp phổi gã thông thuận, khí huyết lưu chuyển lại. Y không nói một câu, hời hợt vớt lại mạng nhỏ của Quỷ Ảnh.

Quỷ Ảnh bị y làm khiếp sợ đến chết đi sống lại, khiến gã không kịp nhận ra bản thân đã được y cứu về. Thế nhưng, sau khi Úy Trì quốc sư cứu mạng gã, y cứ như chưa từng nhìn thấy gã bao giờ, không thèm liếc mắt nhìn gã thêm dù chỉ một lần.

Ngay sau đó, Úy Trì quốc sư vô cảm gọi tân hoàng trẻ tuổi lại gần. Tân hoàng không một tiếng lầm bầm, lại gần, thấy người còn chưa chết. Sau đó... làm gì còn sau đó.

Chỉ là trước khi chết, Quỷ Ảnh sẽ không bao giờ quên được điều gã vừa nghe thấy, danh xưng mà hoàng đế tân triều gọi Úy Trì quốc sư: "Tiểu Trì đại phu."

Úy Trì quốc sư cứu gã, lại gọi người đến giết gã. Quỷ Ảnh không hiểu nổi, nếu Úy Trì quốc sư muốn gã chết, thì việc gì phải phí sức vòng vo như vậy?

Có lẽ Úy Trì quốc sư đã sớm không còn được gọi là "người"nữa rồi. Y là con quái vật bò ra từ trong quan tài, sao y còn có thể quay lại nhân thế, còn làm đại phu? Y rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào, sao bao nhiêu năm như vậy mà vẫn có thể trường sinh bất lão?

Quỷ Ảnh không hiểu, cả đời này của gã đã định là gã vĩnh viễn không bao giờ hiểu được. Lúc gã lìa đời, gã còn nghĩ yêu ma quỷ quái đang tự do hành tẩu giang hồ này chính là yêu quái trong lăng mộ Thủy hoàng đế do chính tay gã thả ra. Vào lúc lâm chung, gã ngẫm lại tội lỗi của mình - năm đó không nên chui vào lăng Thủy hoàng đế.

Thực tế, có một việc Quỷ Ảnh đã nhầm rồi. Cho dù Úy Trì quốc sư là người, là yêu ma hay quỷ quái, thì cũng không thể nói y được Quỷ Ảnh thả ra khỏi mộ được. Xưa nay, y muốn ngủ thì vào trong lăng mộ, muốn tỉnh thì cứ thế mà tỉnh thôi.

Không có bất kỳ ai có thể quyết định thay cho y.

Hết thảy đều do y tự quyết định, xưa nay đều như vậy.

Quỷ Ảnh ngã xuống, tiền triều diệt vong. Tân hoàng đăng cơ, giang sơn đổi chủ. Thương hải tang điền, đảo mắt một cái đã là trăm năm.

Trì Võng đã ngủ rất lâu, ngủ đến lúc muốn tê cả người, y liền tỉnh dậy. Giả như nói bây giờ... y có nháy mắt từ trong lăng Thủy hoàng đế đi ra, lặng lẽ xuất hiện trên quan đạo, thì cũng không bị ai chú ý.

Đi dọc theo quan đạo một lúc, y thấy một quán mì, đi vào gọi một bát mì dương xuân. Y ăn uống rất tao nhã, nhưng tự y cũng thấy được mình đang đói muốn chết, nháy mắt đã ăn sạch bát mì, đến nước dùng cũng húp cạn.

Ăn xong, Trì Võng hỏi: "Bà chủ, xin hỏi hôm nay là ngày mấy?"

"Hai mươi tám tháng hai."

Trì Võng vuốt nhẹ hòm thuốc bên người, nhẹ giọng nói: "Hai mươi tám... tháng hai."

Dừng lại một chút, y lại hỏi: "Năm nào?"

Bà chủ kinh ngạc thả muôi canh trong tay xuống, nghi ngờ nhìn tiểu ca tuấn tú trước mặt: " Giờ là năm thứ một trăm mười sáu, Trọng triều [仲朝]! Tiểu huynh đệ, ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết sao?"

Trì Võng chỉ nói một tiếng "Đa tạ." rồi im lặng.

Y chỉ ngồi trong quán, lặng lẽ nhìn người qua đường tới lui, không biết đang xuất thần nghĩ cái gì. Bà chủ vừa làm việc, vừa len lén đánh giá vị khách kỳ quái này cho đến tận lúc Trì Võng để tiền mỳ lại trên bàn, đứng dậy rời đi. Bà chủ vội vàng chạy tới thu tiền, lại thấy thứ vị khách nọ để lại không phải là tiền đồng bình thường của Trọng triều, mà là bạc vụn hàng thật giá thật.

Không cần biết là triều đại nào, vàng bạc đều là loại tiền tệ thông dụng nhất. Miếng bạc vụn này tuy rằng không được mấy phân lượng, nhưng bà chủ cũng phải mất cả tháng trời mới kiếm được. Có thế nào bà cũng không ngờ được vị khách nọ lại ra tay rộng rãi như vậy, sợ hết cả hồn, vội vàng cắn cắn mẩu bạc vụ trong tay, đến khi biết chắc là bạc thật mới vui vẻ cất đi. Bỏ bạc vào túi, bà chủ vội vã tìm kiếm bóng dáng vị khách hào phóng nọ. Chỉ thấy trên quan đạo rộng lớn, người qua kẻ lại huyên náo, mà y.... đã không còn thấy bóng dáng tự lúc nào.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio