Sáng sớm ngày thứ hai kể từ khi Vi Tháp tê liệt, tại khách điếm trong một trấn nhỏ nào đó ở bắc cảnh.
Trời đã tảng sáng, hai mắt Trì Võng vẫn còn nhắm chặt, người cong lên, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới đánh thức y khỏi cơn mộng mị.
Tử An bưng một bát cháo đi vào, lay Trì Võng dậy, dịu dàng nói: "Tiểu Trì, ăn chút cháo trước đi."
"... Ra ngoài." Trì Võng co người, chui vào trong chăn, thanh âm y hơi khàn khàn, đuôi mắt hồng hồng sưng lên vì thiếu ngủ, "Em không muốn nhìn thấy người."
"Em không muốn nhìn thấy ta cũng được, nhưng phải ăn chút cháo chứ, ngoan."
Thái độ Tử An vừa dịu dàng vừa cương quyết, hắn ngồi cạnh giường, bưng bát cháo đến sát miệng y, "Đây là tôm cá vừa mới đưa tới hôm nay, ta còn nhờ người ta chọn mấy con đặc biệt tươi một chút, nấu một nồi cháo hải sản, thân thể em vừa mới bị thương, võ công còn bị phế mất, cần phải từ từ bồi bổ nguyên khí, không được cứ dỗi cái là không chịu ăn."
Trì Võng ngồi trên giường, quấn chăn quanh người, không lộ ra chỗ nào, "Người cũng biết em còn phải bồi bổ nguyên khí, vậy người đừng có vào đây... Lại còn cháo hải sản, không phải là người xuất gia không được ăn mặn sao? Phi... Người như thế mà cũng dám nhận là người xuất gia sao?"
"Không ăn mặn, cháo ta ăn là cháo hoa, nhưng em thì không thể chịu đói được, còn những giới luật khác... thêm cái này cũng chả sao, năm đó ta xuất gia cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi."
Trì Võng vẫn còn chưa quen với sự quan tâm của hắn, cau màu nói: "Người đừng nói như thế nữa... người không phải là người ấy."
Tử An không phản bác nữa, chỉ tới gần y, đút cho y từng thìa cháo một. Sau khi mất đi Sa Thạch và võ công, Trì Võng cảm thấy thân thể mình có thay đổi rõ ràng, y dễ đói bụng hơn, hay buồn ngủ hơn, càng giống với người thường hơn, cho nên khi cháo hải sản thơm ngon đưa tới, y cũng không từ chối nữa, chậm rãi ăn cháo.
Đặt cái bát đã trống không sang một bên, Trì Võng nhìn hắn, không cam lòng hỏi: "Nếu như người thật sự là Trang Diễn, tại sao lại không chịu trả lời câu hỏi của em? Năm đó người và Mộc Bắc Hy hình thành thế chân vạc ở hai miền nam bắc, tại sao đột nhiên lại từ bỏ lãnh địa của mình, xuất gia làm hòa thượng? Chuyện này, dù là ai cũng không thể nào hiểu nổi..."
Tử An chỉ lắc đầu, thần sắc thâm thúy: "Tiểu Trì, ta hiểu mà. Bây giờ em không chỉ thắc mắc tại sao năm đó ta lại xuất gia, còn không thể nào xác nhận được thân phận của ta, em muốn biết hơn bảy trăm năm qua ta đã làm những gì... Nhưng thứ cho ta bây giờ chưa thể nói được với em. Nhưng những câu hỏi này không cần ta phải lên tiếng, ta nghĩ em cũng sẽ nhanh chóng biết được đáp án thôi."
Trì Võng biết có hỏi thế nào cũng không được, lộ ra vẻ thất vọng, rất lâu sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Tử An chỉ lặng lẽ nhìn gò má Trì Võng, yêu thương quyến luyến tràn đầy trong mắt, không hề giấu diếm. Cho dù Trì Võng có phủ định thế nào đi nữa, thì hòa thượng này đúng là giống hệt Trang Diễn, khi y chạm mắt hòa thượng, lập tức thấy nóng cả người, bèn quay đầu sang chỗ khác, tránh tầm mắt của hắn.
Tử An từ từ nói: "Ta có phải là Trang Diễn hay không sao? Ta nghĩ cho dù là dung mạo, thanh âm đều có thể mô phỏng được, nhưng những thói quen nhỏ nhất hay tình cảm thân mật nhất thì không thể giả được. Vậy thì... trên thế giới này không có ai có thể xác nhận thân phận của ta chính xác hơn em, không phải tối hôm qua em đã nhận ra rồi sao?"
Trì Võng cắn môi, muốn tránh xa hắn, lại bị Tử An cách một lớp chăn đ è xuống.
Một lọn tóc ngắn rủ xuống trên mặt Trì Võng, khiến y trông càng trẻ trung hơn, nhìn y trốn trong chăn có vẻ đề phòng, lại hơi yếu đuối mềm dịu, cực kỳ câu dẫn.
"Cuối cùng thì người muốn làm gì?"
"Em vừa mới ăn xong cháo, ta cố tình chờ cho em tiêu bớt, bây giờ chúng ta nói tiếp." Thần sắc Tử An cực kỳ nghiêm túc, nhưng y không đoán được tiếp theo hắn sẽ làm gì. Hắn vén lọn tóc ngắn của Trì Võng sang một bên, "Ta chưa bao giờ nhìn thấy em như thế này... Cực kỳ đáng yêu, khiến cho ta không nhịn được phải yêu thương em."
Sau khi mất võ công, Trì Võng sắp sụp đổ khi hắn lại gần, "Nhiệm vụ của người không phải là tới tiêu diệt em sao? Vậy người đang làm gì đây? Trước lúc giết em còn muốn hưởng dụng nốt sao?"
Tử An hôn môi y, "Lời này quá khó nghe, em là phu nhân của ta, nếu như chưa từng hòa ly, vậy hành lễ phu thê với em chính là thiên kinh địa nghĩa."
Cháo hải sản đúng là rất ngon, Trìn Võng ăn xong một bát đã thấy no lắm rồi, nhưng Tử An còn kiên trì đòi làm thêm một bát nữa cho y.
Chăn bị kéo xuống giống như là con sò bị ép mở miệng, lộ ra thịt sò mềm mại trắng noãn, không bị bất kỳ thứ gì che chắn.
Trên thịt sò lộ ra vết tích từng bị chế biến, sau khi được đầu bếp bỏ công sơ chế ướp muối cả đêm, con sò vốn trống rỗng và tươi sống suốt hơn bảy trăm năm qua đã mềm nhũn sau khi bị hun nóng, trên người sò nhỏ là vô số điểm đỏ hồng khiến người ta không thể dời mắt, càng đốt lên dc vọng hung ác của người nhìn, chỉ muốn lao tới mạnh mẽ yêu thương nó.
Sò nhỏ vừa mới được bắt ra, vừa tươi non vừa mọng nước, chỉ cắn một miếng cũng khiến người ta lưu luyến đến mức quên đường về, đầu bếp cực kỳ mê đắm sò nhỏ, lấy ra một con ốc vòi voi tươi roi rói.
Sò nhỏ nhìn thấy đồng bạn có thể cho vào cháo hải sản cùng với nó, không khỏi kinh hoàng, đến vỏ cũng không cần, trốn tới mép thớt. Nhưng đầu bếp luôn chăm chú nhìn sò nhỏ của mình, đưa tay bắt nó trở về.
Thân thể mềm mại của sò nhỏ bày ra trên thớt, không còn sức mà giãy giụa, cuối cùng nó cũng không còn giữ được thái độ xa cách lãnh đạm nữa, lộ ra nỗi sợ hãi thực sự: "Người vẫn còn chưa xong à? Người... hôm qua đã dằn vặt cả một đêm... Giờ còn muốn gì nữa? Em muốn ngủ... A... Dừng lại!"
Qua một đêm thân thiết và khai phá, ốc vòi voi dễ dàng biết phải làm gì, tầng tầng lớp lớp quấn lấy sò nhỏ, cùng nhảy vào nồi cháo nóng hầm hập, làm một nồi cháo hải sản thơm phưng phúc.
"Mới có thế thôi mà... còn chưa đủ." Đầu bếp không mềm lòng tý nào, ốc vòi voi sinh long hoạt hổ, ra sức giày xéo sò nhỏ trên thớt, "May mà giờ em đã không còn võ công, thân thể kém xa ngày xưa, không thì e là ba ngày cũng chưa đủ đâu."
Cái nồi cháo hải sản này đã làm lâu ơi là lâu, sò nhỏ bị ốc vòi voi dằn vặt không ngừng trong nồi, tới hừng đông ngày thứ ba, khi sò nhỏ không thể nào nhịn được nữa, nức nở xin tha: "Em thật sự là không chịu được nữa rồi, người... muốn làm chết em sao..."
Đầu bếp lần mò từ trên xuống dưới sò nhỏ, "Còn chưa đủ... phu nhân, chịu thêm một chút nữa nào."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dc vọng cầu hoa đào, muốn nói nói không được
Ngẫm nghĩ một hồi, bèn vào nhà bếp
Tách vỏ sò, làm cháo sò.
____________
Editor: mé, vừa edit vừa cười gần chết, nhất là "ốc vòi voi" =)))))))))))))))))))))) Làm lâu gấp đôi bình thường vì bận cười =)))))))))))))))))))))))))
Thực ra trong QT và raw để 蚌 (tức là trai), nhưng nhưng chị GG bảo nó là geoduck (ốc vòi voi), vì hiệu quả hình ảnh và mình thích, mình để là ốc vòi voi =))))))))))))))))))))
Một tràng pháo tay cho chị GG hài hước và thông minh