Đầu mùa xuân, Trang Diễn đã giảng bài xong cho nhóm đại phu. Suốt mấy tháng chung sống với nhau, các đại phu ở Lan Thiện Đường đều nhất trí tán thưởng tài nghệ y thuật của vị lão sư từng là hòa thượng này, không ít người còn hy vọng năm sau hắn sẽ lại khai đường mở lớp.
Nếu đã hoàn tục thì tất không thể nào tiếp tục sử dụng cái tên "Tử An pháp sư" nữa, hắn bèn nói hắn họ Trang, nhóm đại sư bèn gọi hắn là "Trang lão sư" giống như Trì Võng.
Trang Diễn cũng không phản đối chuyện mở lớp vào năm sau, nhưng hai người đã ở thôn Tử Đằng quá lâu, mùa xuân khí trời ấm áp, hắn cũng muốn ra ngoài ngao du với Tiểu Trì.
Sau khi biết tình nhân của Tiểu Trì ca ca họ "Trang", Phòng Lưu nhạy cảm phát hiện ra điểm khác thường, họ Trang này, khi Trì Võng còn là vương tử La Ngạc quốc, là một thế gia vọng tộc ở bắc cảnh, cậu mới vừa hớn hở chuẩn bị nghiên cứu một chút...
Lại nhìn thấy cái giường lớn đã gãy chân bị khênh ra khỏi phòng ngủ ở chủ viện, thì triệt để từ bỏ ý nghĩ lung tung và lòng hiếu kỳ. Vì cậu không hề muốn biết tại sao đột nhiên cái giường trong phòng ngủ lại tan nát như thế cơ chứ? Không muốn một tẹo nào luôn. Cái tên dâm tăng hoàn tục kia yêu ai thì cứ yêu đi, cậu không thèm nghiên cứu nữa.
Vì vậy, Phòng Lưu cảm thấy đã đến lúc phải kiếm chuyện khác để làm, cậu liền từ biệt mọi người, trở về chỗ lão đại của Phong Vân sơn trang dưới chân núi Thiên Sơn, bắc cảnh. "Cái tên trang chủ cầm rìu kia, hoàng tỷ của ta đã từng luyện võ ở chỗ ngươi, nếu không có chuyện gì, thì có thể để ta lưu lại một thời gian không, ta cũng muốn võ công tịnh tiến."
Bây giờ Phong Vân Tranh đã có chút ít giao tình với cậu, tất nhiên cũng không phản đối: "Đương nhiên, không thành vấn đề."
Nhưng trước khi Phòng Lưu rời đi, cậu đã bí mật tới tìm Trì Võng một lần: "Tiểu Trì ca ca, hoàng tỷ và Bộ Nhiễm tỷ thật sự sẽ không quay về nữa sao?"
Trì Võng cũng không thấy lạ khi cậu hỏi như vậy, nghĩ nghĩ một chút, đưa ra đáp án: "Các nàng tự có tạo hóa của mình, nhưng thế sự vô thường, mới phải vững tâm không đổi... Đúng rồi, các nàng giải thích với người ngoài như thế nào?"
"Để lại một phong thư cho Hoàng thượng đại di, sau này ta cũng mới biết chuyện này." Phòng Lưu lộ ra nghi ngờ: "Hoàng tỷ nói hai người các nàng không muốn khổ cực nữa, cho nên cùng nhau bỏ trốn, không muốn bị ai tìm ra nữa. Nhưng các nàng là người có địa vị cao quý, sao lại không có ai đi tìm chứ? Nhưng dù đã tìm suốt ba năm nay, vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết nào, hoàng thượng đại di cũng đã phái người liên hệ với ta."
Nghe đến đây, Trì Võng che miệng, lặng lẽ nở nụ cười. Phòng Lưu nhìn Trì Võng chằm chằm một hồi lâu, không hiểu sao lại thấy y còn xinh đẹp hơn, trước đây, Trì Võng vẫn luôn lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần, bây giờ bỗng nhiên lại nhiều hơn một loại phong tình, giống như bây giờ, y ngáp một cái, lại nhìn ra một chút mị hoặc khi mỏi mệt nơi khóe mắt, giống như một đóa hoa trên đỉnh núi, lười biếng tỏa hương dưới ánh mặt trời lúc chính ngọ.
... Sau đó cậu nhớ cái cái giường bị khênh ra khỏi phòng ngủ.
Phòng Lưu tuổi trẻ khỏe mạnh, nhìn Tiểu Trì ca ca hoạt sắc sinh hương trước mắt, đột nhiên thấy mũi hơi chua chua nóng nóng, cậu không dám nghĩ nhiều hơn, vội vã đổi đề tài: "Nhưng ta nghĩ mãi không ra, hồi đầu xuân, hoàng thượng đại di không truy cứu ta nữa, còn khôi phục lại thân phân vương gia cho ta. Tiểu Trì ca ca, hai mươi năm qua ngài ấy đều không thích ta, ta không hiểu ngài ấy có ý gì."
Trì Võng lại không trả lời, còn hỏi ngược lại: "Lưu Lưu, ngươi từng nghĩ tới sau này sẽ làm gì chưa?"
"Làm gì sao? A... Quản lý sản nghiệp của Vô Chính Môn thật tốt, kiếm nhiều tiền cho ngươi một chút, ta đã cẩn thận chia nhỏ sản nghiệp ra, giấu vào dân chúng, sẽ không để người khác dễ dàng tìm ra nữa. Sau khi Bộ Nhiễm bỏ đi, ta đã thừa lúc loạn lạc mà thu lại rất nhiều sản nghiệp của nàng." Nhắc tới dự định trong tương lai của mình, Phòng Lưu cũng không phải là không có kế hoạch rõ ràng: "Lần này ta muốn tới chân núi Thiên Sơn chỗ Phong trang chủ rèn luyện hai năm, tịnh tiến võ công một chút... Một hai năm tới cứ quyết định vậy đã, chuyện xa hơn có nói cũng chẳng được."
Đúng là không thể nào dự đoán được, lúc Phòng Lưu ở đây, Trì Võng có thể lười biếng một chút, sau này Phòng Lưu bận rộn rồi, y sẽ trông chừng thêm ba năm nữa, vẫn phải tiếp tục kinh doanh số sản nghiệp đó, tích lũy trong thời gian dài sẽ trở thành nguồn tài nguyên kinh người, kéo dài tới thiên thu vạn đại.
Trì Võng gật đầu: "Chưa từng nghĩ tới ngày sẽ trở thành thái tử, thậm chí là đăng cơ làm đế sao?"
Phòng Lưu vẫn đang vững vàng lại ngây cả người: "... Trước kia đúng là có từng nghĩ tới, nhưng từ ba năm trước, sau khi ta lựa chọn Vô Chính Môn, ta đã không nghĩ tới chuyện này nữa."
Biểu tình trên mặt Phòng Lưu rất bình tĩnh, mấy năm nay cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, trở nên trầm ổn đáng tin cậy, có lẽ chí hướng của cậu đã rộng lớn hơn, không còn bị trói buộc trong một góc nhỏ, nhìn thấy được một bức tranh càng rộng lớn hơn.
Trì Võng cười xoa xoa đầu Phòng Lưu, cho dù bây giờ Phòng Lưu đã cao hơn y, nhưng khi Trì Võng nhìn cậu trở nên thành thục vững vàng như giờ, giống như thấy được nhóc con mười lăm tuổi ngày nào, chỉ trong bảy năm mà tâm tình và tài trí của cậu đều đã trưởng thành, thoát thai hoán cốt trở thành một người có trách nhiệm và tài năng.
Cậu là một đứa trẻ tốt, sau này cũng sẽ trở thành một quân chủ tốt. Trì Võng nghĩ bây giờ y cũng không cần nói thêm gì nữa.
Tới trưa, hai người Phòng Lưu và Phong Vân Tranh cùng tới từ biệt Trì Võng, Trì Võng đích thân tiễn hai người đi thật xa rồi mới về lại tổ trạch.
Vừa về tới chủ viện, Trì Võng đã nhìn thấy Trang Diễn đang soi gương, tay cầm lưỡi dao đã theo hắn rất lâu, cạo sạch nhúm tóc cuối cùng còn lại trên đầu hắn.
Trì Võng: "......"
Trang Diễn nhìn thấy bóng Trì Võng phản chiếu trong gương cũng giật mình, lập tức ôn hòa nói: "Dọa ta hết cả hồn luôn, em đi giống y như mèo vậy, không phát ra tí âm thanh nào. Phu nhân, em để ta ôm em một cái...A?"
Hắn nghe thấy tiếng gió, lập tức cúi người tránh cái lư hương bị phu nhân ném tới, Trì Võng đứng ở cửa đã cáu điên người: "Người không chịu được tí tẹo tóc tai đúng không? Cứ phải cạo cho bóng loáng mới chịu! Người muốn làm hòa thượng tiếp đúng không?"
Trang Diễn thấy Trì Võng tức giận, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành: "Sao có thể chứ? Có em bên cạnh, sao ta cam lòng cho được?"
Trì Võng lạnh mặt: "Vừa muốn làm hòa thượng, vừa muốn ngủ với em? Ở đâu ra chuyện tốt như thế?"
Ý tứ trong câu nói khiến tim Trang Diễn đập như điên, bí mật lộ hết rồi.
Đúng như dự đoán, Trì Võng nghiêm túc nói: "Ngày nào tóc người còn chưa mọc ra —— ngày đó chia giường!"
Trang Diễn đã đánh giá thấp mực độ ám ảnh của quãng thời gian hắn xuất gia với Trì Võng, trước đó vài ngày được hưởng đủ sự dịu dàng của phu nhân khiến cho Trang Diễn hơi thả lỏng, không chú ý một cái đã cạo đầu thành kiểu trọc lốc mà mình thích, gây ra đại họa.
Trận cãi vã này giằng co rất lâu, Trang Diễn cảm thấy nếu đã hoàn tục thì chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại làm hòa thượng nữa, việc hắn không muốn nuôi tóc dài chẳng qua là vì muốn rửa mặt tắm gội nhanh một chút. Mặt khác, cho dù đầu hắn có trọc thì vẫn cứ đẹp trai, khí thế như thường, không làm phu nhân mất mặt a.
Hai người không thể nhất trí đối với vấn đề then chối này, Trì Võng thật sự đã bắt Trang Diễn nằm đất nửa tháng, nhưng nửa tháng rồi mà tóc của hắn vẫn không trồi lên được cọng nào, có phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc bên cạnh, nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, chắc chắn là đau đớn khó chịu nhất.
Khó khăn lắm Trang Diễn mới tìm được thời cơ phá băng.
Cuối xuân đầu hạ, hai bên bờ sông sẽ tổ chức hội hoa đăng, đây chính là cơ hội tốt nhất. Đi thưởng hội hoa đăng vẫn là ước định mà hai ngươi chưa kịp hoàn thành từ bảy trăm năm trước, khi Trang Diễn mới chỉ là Trang thiếu gia, Trì Võng cũng chỉ là một tiểu mỹ nhân trong viện của hắn, hai người đã từng ước định với nhau việc này.
Trang Diễn từng nói muốn đưa y đi ngắm hội hoa đăng trên sông. Nhưng suốt mấy trăm năm qua không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hai người lại chưa từng có cơ hội được tay trong tay, lặng lẽ thưởng hội hoa đăng như những cặp tình nhân bình thường khác.
Mấy năm trước, khi từng cờ gặp nhau, Trang Diễn còn là một cái chậu tinh bị phong tỏa ký ức, đương nhiên sẽ không chủ động nắm tay Trì thí chủ, không thể danh chính ngôn thuận cùng nhau trải qua ngày hội chỉ dành cho các cặp tình nhân này.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Trang Diễn chủ động đưa ra lời mời. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hắn muốn đưa phu nhân tới hội hoa đăng.
Trì Võng đồng ý, cho nên sau lễ mừng năm mới, hai người rời khỏi thôn Tử Đằng, xuân tới, muôn hoa đua nở khắp bắc cảnh, từng chùm hoa tử đằng dưới giàn hoa trong trạch viện cũng đã nở tím như mây, nhưng Trì Võng vẫn cảm thấy chỗ đó rất nguy hiểm, còn chưa dám lại gần, khiến cho Trang Diễn cũng không có cơ hội ôn lại giấc mộng ngày xưa.
Trong thời tiết thế này, thôn trấn ven sông đều vô cùng náo nhiệt, họ tới bờ sông khi vừa lúc hoàng hôn. Hai người tìm chỗ ăn chay ở gần đó, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mặc dù đã hoàn tục, nhưng khẩu vị của Trang Diễn cũng đã bị ảnh hưởng ít nhiều, hắn thích thức ăn chay thanh đạm hơn, Trì Võng lại không có tình yêu với ăn uống lắm, ăn chay cũng không thành vấn đề, Nhưng không ngờ trong lúc đợi đồ ăn được đưa lên, lại có mấy hòa thượng đi vào trong quán chay này.
Dù Trì Võng không thể hiện ra mặt, nhưng Trang Diễn cảm thấy tâm tình của y đột nhiên kém đi rất nhiều, đặc biệt là sau khi mấy vị hòa thượng kia nhận ra Trang Diễn, vẫn còn gọi hắn là "Tử An sư huynh", ánh mắt Trì Võng đã chuyển sang lạnh như băng.
Trang Diễn cười khổ: "Người trong hồng trần, không đảm đương nổi danh hào pháp sư này, vị sư phụ này, thỉnh ngàn vạn lần không nên xưng hô như vậy."
Nhìn Trì Võng ngồi cùng bàn với Trang Diễn, hòa thượng lớn tuổi dẫn đầu nhớ tới lời đồn nghe được lúc trước, lộ ra thần sắc không đồng ý: "Nói vậy là sai rồi, mấy năm trước ở Thiền Quang Tự, lão tăng từng từng có vinh hạnh được nghe Tử An pháp sư đăng đàn giảng pháp, thực sự là vô cùng cao thâm. Phật dạy:ái luyến không gì sâu nặng bằng sắc đẹp, sắc đẹp gây ra sự [email protected] muốn chẳng có gì bằng. Từ khi nghe nói pháp sư vì bị sắc đẹp mê hoặc mà từ bỏ việc tu hành tới nay, mỗi khi lão tăng nhớ tới đều cảm thấy tiếc thương sâu sắc."
Ăn vạ từ "Luận về dục - Nguồn gốc khổ đau của con người" đăng tại .
Nghe tới đây, Trì Võng đã cực kỳ không vui, nhưng y rất có phong độ, tuy không thèm thể hiện ra ngoài, nhưng lại đặt bát đũa trong tay xuống, tựa như lơ đãng mà đập xuống bàn, phát ra tiếng động nho nhỏ, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn y.
Trì Võng ngẩng đầu lên, thế mà còn cười nói: "Lão hòa thượng, lời này cũng sai rồi, không phải là chư hành vô thường, thị sinh diệt pháp. Sinh diệt biến hóa là vô thường nhất, mà vô thường mới là bình thường. Càng chưa nhắc tới, phật có ba điều không thể làm: một không thể chuyển được nghiệp của chúng sinh, hai không thể độ người không có duyên với phật pháp, ba không thể độ được hết thảy chúng sinh. Phật duyên của hắn đã tận, giờ là duyên mới cùng ta. Cái lão hòa thượng nhà ngươi, còn muốn làm điều ngay cả phật cũng không làm được, nếu như tu hành chưa đủ, chưa nhìn thấy được cơ duyên của người khác, thì đừng có vọng ngôn."
Các hành vô thường, là pháp sinh diệt: trích từ Kinh Niết Bàn, quyển hạ (ăn vạ trong Ba Pháp Ấn, tác giả: Thích Đức Thắng, đăng tại )
Tam bất năng: ăn vạ tại fb:
Lão hòa thượng bị Trì Võng nói có sách, mách có chứng, thì không còn gì để nói nữa, quay đầu nhìn đám đám đệ tử còn trẻ nhà mình, định lực chưa đủ đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, đứa nào đứa nấy đều nhìn người ta chằm chằm đến ngẩn cả người. Chợt cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, cơm cũng không ăn, vội vã xác cổ đám đồ đệ tránh Trì Võng càng xa càng tốt.
Trang Diễn thực tâm thực lòng nói: "Đa tạ phu nhân ra tay tương trợ."
Trì Võng thấy Trang Diễn không bị ảnh hưởng gì, lửa giận bừng bừng trong lòng mới dịu xuống.
Sắc trời bên ngoài đã tối, sau khi dùng xong cơm chiều, hai người tay trong tay đi dạo dọc bờ sông.
Trời dần tối, tiểu thương bày hàng la liệt ven đường, ánh sáng các gian hàng chiếu sáng cả dòng sông, người tới người đi, cực kỳ náo nhiệt. Xa xa, vô số hoa đăng dập dềnh trên sông giống như vô số vì sao lấp lánh, thi thoảng, gió sông thổi nhẹ đẩy những vì sao tản ra xung quanh.
Trang Diễn nắm tay y, hai người đi dạo rất lâu, lại nhớ tới cảnh vừa rồi Trì Võng biện luận kinh phật khiến lão hòa thượng phải á khẩu, không khỏi lắc đầu cười nói: "Em ấy, suốt ngày cứ nói với ta là ghét hòa thượng nọ kia, nhưng lại có thể thông hiểu kinh phật tới mức đó... Ngay cả tăng nhân chuyên tâm tu hành trong chùa miếu cũng không bằng được em. Em không tin phật nhưng lại có lòng từ bi, có thể dùng phật tâm nhập đạo... Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu như em đã không tin lại còn không thích như thế, sao lại có thể tinh thông phật pháp tới vậy?"
Rất lâu sau Trì Võng cũng không trả lời, gió sông thổi bay tóc y, Trang Diễn dừng bước, buộc tóc lại cho y.
Trì Võng do dự mãi mới nói: "Em nói cũng được, nhưng không cho người cười em."
Trang Diễn đáp lại y bằng vòng ôm ấm áp, nhiệt độ kề sát giúp y buông xuống phòng bị, "Sau khi nghe tin người xuất gia, mấy năm đó em còn tưởng có thể ngẫu nhiên gặp được người ở bắc cảnh. Nếu như em chẳng biết tí nào về phật pháp, sợ là tới lúc đó không thể nói được với người một câu... Sau đó người sẽ chắp hai tay trước ngực, niệm một tiếng a di đà phật với em.... Rồi cứ vậy mà đi mất."
Cho nên y bèn đọc toàn bộ kinh phật một lần, chỉ mong nếu có tình cờ gặp nhau thì sẽ không nói ra lời không phải, còn có thể nói thêm với thiếu gia của mình mấy câu trước khi từ biệt.
Trang Diễn đột nhiên ôm y chặt hơn, hôn lên đ ỉnh đầu y, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt của mình: "Trong mấy năm ta xuất gia ấy, mỗi ngày đều nhớ em, nhớ đến mức không chịu được, chỉ có thể buộc bản thân phải nhịn xuống... Tất cả là vì sau này có thể được gặp lại em."
Hai người khó khăn lắm mới đi được tới ngày hôm nay, có thể tay trong tay như bây giờ. Trì Võng thả lỏng người, dựa vào lòng Trang Diễn, dịu dàng: "Lúc trước em còn sợ rất nhiều chuyện, nếu như người ở bên cạnh em mấy trăm năm, mấy ngàn năm, liệu sẽ có lúc nào thấy em phiền phức không, có chán ghét em không.... Bây giờ thì em hiểu rồi, cho dù sau này có thế nào, thì người vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng em, trong toàn bộ chúng sinh, em chỉ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng duy nhất một mình người, cũng sẽ không giấu giếm người bất cứ điều gì."
Trang Diễn vuốt v e gáy y, ôm chặt y vào lòng: "Chúng ta có nhân duyên bảy trăm năm, lại từng trải qua sinh tử. Chỉ duy nhất mình em mới có thất khiếu linh lung tâm, có thể hiểu được đạo niết bàn... chỉ có em hiểu được trong lòng ta đang đắn đo suy nghĩ điều gì, hai chúng ta vĩnh viễn không buông tay nhau, có thể đi tới tận cùng thời gian."
Gió đêm tĩnh lặng thổi tới, hoa đăng trên sông trải ra vô cùng, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên, tuần hoàn không dừng.
Đèn đuốc sáng rực cả dòng sông, đến tiết này sang năm, bách tính ven sông sẽ lại cùng nhau mừng lễ hoa đăng. Năm đến năm đi hoa vẫn thế, năm lại năm qua người đã già. Biến hóa dù nhỏ bé nhưng bất diệt, chỉ cần có đủ thời gian là có thể thấy được thương hải tang điền, tất cả đều là vô thường, sinh mệnh truyền thừa đời đời giữa dòng thời gian vô tận.
Trích Đại bi bạch đầu ông (thương thay lão đầu bạc) Lưu Hy Di, Sơ Đường, bản dịch ăn vạ của Huyền Lâm tại
Hoa đăng dập dềnh trên sông rực rỡ như ngân hà, phản chiếu trong con ngươi của Trang Diễn, biến thành chân thực vĩnh hằng trong nháy mắt: "Tiểu Trì, em là vĩnh hằng bất diệt, là sự thật bất biến của ta."
Hai người đã trở thành một thể, không thể nào chia cách, bầu bạn cùng nhau trải qua tháng năm vô tận, không còn phải cô độc nữa.
Trang Diễn vuốt dọc theo mái tóc dài của Trì Võng: "Em không thể nào thoát được khỏi ta đâu... Nếu như phu nhân thấy chán, ta sẽ đổi kiểu tóc khác mới mẻ hơn...Í, đừng đi mà! Tiểu Trì, ta nuôi tóc lại là được rồi mà!"
Trì Võng chỉ trêu hắn, nhưng Trang Diễn không nhìn ra được ngay, sốt ruột ôm lấy y, đè y dựa vào một thân cây. Nhưng khi hắn cúi đầu, nhìn thấy khóe miệng Trì Võng nhẹ nhàng cong lên, cũng bật cười theo.
Những đôi tình nhân thân thiết dựa vào nhau bên bờ sông, nhân hội hoa đăng thả đèn trên sông, cùng nhau ước định thiên trường địa cửu.
Hôm nay, hai người họ chẳng qua cũng chỉ là một đôi quyến lữ danh chính ngôn thuận giữa đông đảo chúng sinh.
Sau khi đôi môi tách nhau, Trì Võng nắm tay Trang Diễn, thẹn thùng như một thiếu niên: "Thiếu gia... em cũng muốn thả hoa đăng."
"Được, ta mua cho em."
Hai người nắm tay nhau đi đến đầu đường chật cứng người, thân hình lẫn vào trong đám đông, một lát sau đã mất dạng.
Chỉ cần đôi tay còn nắm chặt nhau, là có thể biết được chốn về.
... Năm này qua năm khác, nhưng đây vĩnh viễn là hiện tại của của hai người.
___________
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Trì và Trang thiếu gia rời khỏi hồng trần, cuối cùng lại về trong hồng trần, ẩn tại nhân thế, nắm tay nhau trải qua tháng năm dài đằng đẵng.
Hai người vĩnh viễn bầu bạn bên nhau, từ nay không còn phải cô đơn nữa. Đây chính là kết cục ấm áp nhất mà ta có thể dành được cho hai người họ.
... Chỉ là đi tới đây rồi, thực rất muốn nói hẹn gặp lại mọi người.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, đây cũng chỉ là nơi chúng ta đến rồi đi.
Đây là phiên ngoại cuối cùng, chính thức kết túc bộ truyện này. Ayzo cúi người thật sâu để cảm tạ mọi người đã chống đỡ cho ta tới hôm này, ta sẽ luôn nhớ những ngày tháng được làm bạn với mọi người.
Chúc nhóm bảo bối vạn sự hanh thông, vui vẻ chân thành, vĩnh viễn là thiếu niên!