Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

chương 42: mưa dầm thấm đất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi nhìn thấy mấy chữ to tướng trên bìa, Trì Võng rơi vào trầm mặc.

Sa Thạch thấy mình gây họa rồi, đột nhiên im thin thít. Trì Võng nhìn chằm chằm một lúc, cầm bản thảo "Túy Tụ Đào" lên.

Tập "Túy Tụ Đào" này không giống với mấy quyển đã in thành sách mà y thấy trước đây, trong gói giấy này là bản thảo viết tay.

Hơn nữa, bản thảo này cũng không được viết như bình thường, tác giả bản thảo này không dùng bút lông mà lại dùng than chì ít ai dùng.

Bình tĩnh xem xét một chút, cả đời này Trì Võng chưa thấy ai viết chữ xấu đến mức này. Y lật vài tờ, ngay cả cái chữ "的" thường thấy, trong mấy tờ này cũng không có chữ nào giống chữ nào. Bút pháp thiên mã hành không, tràn đầy lực phá hoại với trí tưởng tượng bay cao bay xa.

Trì Võng lật ra xem một chút, thì chắc chắn đây chính là bản thảo "Túy Tụ Đào".

Nhân vật chính quen biết đã lâu, nội dung với văn phong đập thẳng vào mặt, khiến y thấy khó thở.

Y nhẹ nhàng xếp lại xấp bản thảo, rồi mới đặt lại lên bàn.

Giống như sự bình yên trước khi giông bão ập tới, khiến cho Sa Thạch nơm nớp lo sợ, nó cũng hơi chột dạ, nhưng suy đi nghĩ lại lại thấy chắc là Trì Võng không biết nó đã làm cái gì đâu nhỉ, nó sống chết không thừa nhận là được rồi.

Sa Thạch không ngừng lên dây cót cho mình, lại thấy Trì Võng tỏ ra bình tĩnh, không khỏi càng lúc càng hoảng sợ hơn.

Cuối cùng Trì Võng cũng lên tiếng, thanh âm của y lọt vào tai Sa Thạch nghe có vẻ tự nhiên, nhưng nội dung thì khiến Sa Thạch sợ muốn chết.

Trì Võng: "Vừa nãy ngươi cao hứng như vậy là vì đọc trộm tập "Túy Tụ Đào" này sau lưng ta."

Trong lúc Sa Thạch còn chưa biết đáp lại thế nào, Trì Võng lại nói tiếp.

"Tại sao không lên tiếng?" Ngón tay Trì Võng gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, khiến cho Sa Thạch càng căng thẳng hơn, "Trông ngươi có vẻ rất thuần thục, chắc không phải lần đầu tiên giấu ta làm loạn, đúng không?"

Sa Thạch bị dọa sợ im tịt luôn, Trì Võng tâm bình khí hòa tiếp tục phân tích, "Ta từng nghĩ, đây có phải do Phong Vân Tranh viết không... Nhưng ta thấy chắc chắn không phải là hắn."

"Lúc ở tửu quán của lão Kế, ta từng thấy Phong Vân Tranh ký tên ở lạc khoản, chữ viết của hắn cũng không giống như thế này, mà nét chữ mạnh mẽ, không phải..."

Trì Võng dừng lại một chút, tìm từ ngữ thích hợp để mô tả: "Không giống loại chữ viết bằng chân này, khác biệt lớn đến mức này, không thể bắt chước theo được."

"Hơn nữa, tính cách Phong Vân Tranh thẳng thắn như vậy, nhóc con Phòng Lưu vừa mới mười sáu tuổi còn hiểu phong tình hơn hắn, ngươi nói sao hắn có thể viết được ra "Túy Tụ Đào" vừa tinh tế lại [email protected] tình thế này được, ta đúng là không thể tin nổi."

Trì Võng nhíu mày một cái: "Ta nghĩ hắn không phải là tác giả, cho nên ta muốn thử một lần."

Sa Thạch không theo kịp suy nghĩ của Trì Võng: "Ngươi muốn làm gì nha?"

Trì Võng mặc lại y phục vừa mới cởi ra, quay người bước ra khỏi cửa.

Giờ này, mấy cửa hàng ở Kim Thành đều đã đóng cửa, Trì Võng chạy tới một thư quán bán tiểu hoàng thư, đúng lúc ngăn lại lão bản đang định đóng cửa nghỉ ngơi.

Trì Võng cực kỳ bình tĩnh, dưới ánh mắt mắt tò mò của lão bản, y bình tĩnh mua hết mấy quyển sách long dương trong đó. Gồm có sáu quyển "Túy Tụ Đào", cùng với bản thảo quyển thứ bảy ở chỗ y, vừa đủ bảy quyển, trọn vẹn một bộ.

Sa Thạch trợn mắt há mồm: "Trì Võng, ngươi sao thế?"

Giờ nó rất hoảng loạn, cực kỳ lo lắng không biết có phải là Trì Võng đã chịu đả kích quá lớn, phát điên rồi không?

Từ khi Trì Võng phát hiện mình trở thành nhân vật chính trong tiểu hoàng thư, đã thế lại còn là bộ bán chạy nhất hai miền nam bắc, chưa nghĩ ra được giải pháp, y bây giờ lại thản nhiên như thể lành làm gáo vỡ làm muôi.

Lúc này, y còn mặc kệ ánh mắt tò mò của lão bản hiệu sách đối với mình, kéo cái túi nặng trình trịch trở về khách đim nghỉ ngơi.

Vừa vào khách đim y đã đụng phải Phòng Lưu, Phòng Lưu nghe được tên khách đim nơi Trì Võng ở từ miệng của cô nương trong Lan Thiện Đường, cũng chạy tới đây nghỉ trọ.

Cậu hiểu nhất là đạo lý "đã mất công ôm đùi thì phải chọn cái to nhất mà ôm", cố tình chọn gian phòng sát vách với Trì Võng, nếu như Chu trưởng lão thật sự phái người tới ám sát cậu lúc nửa đêm, cậu sẽ tìm được cứu viện trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng khi cậu còn đang đứng cạnh quầy chưởng quỹ để chọn phòng, lại thấy Trì Võng kéo một cái túi to đùng trở về.

Phòng Lưu nhìn chằm chằm cái túi của y, lộ ra thần sắc kỳ quái: "Ngươi mua cái gì thế?"

Trì Võng lạnh lẽo nhìn cậu, lách người qua, tự đi lên lầu.

Phòng Lưu mắt gấu trúc lộ ra ra biểu tình thâm sâu, nhìn chăm chú vào cái túi to bự đang bị Trì Võng không thương tiếc tha lên phòng.

Trở về gian phòng của mình, Trì Võng đóng cửa thật chặt, thả đống sách long dương lên trên bàn.

Sau đó Trì Võng kéo nến lại gần một chút, bắt đầu lật xem từng quyển một.

Sa Thạch cứ tưởng sau khi xem xong Trì Võng sẽ đi nghỉ, không ngờ Trì Võng vừa bắt đầu là đọc hết luôn hai canh giờ.

Sa Thạch nơm nớp lo sợ khuyên nhủ: "Trì Võng, sao ngươi không đi ngủ một lát đi? Ngươi đã chẩn bệnh nguyên một ngày, sáng mai còn phải tới Lan Thiện Đường, thức cả đêm như vậy sẽ rất mệt mỏi nha."

Ngữ khí của Trì Võng lại thoải mái một cách quỷ dị: "Với thân thể của ta, có thức bốn năm đêm cũng không sao, hơn nữa hiện tại không đủ thời gian, không thể ngủ được."

Lúc nói xong lời này, Trì Võng đã đọc xong quyển trong tay, đặt sang một bên.

Trì Võng khẽ thở dài một hơi: "Đúng là không có quyển nào sánh được với "Túy Tụ Đào" nha."

Sự tích Trì Võng ngày đó phẫn nộ thiêu cháy một túi to "Túy Tụ Đào" vẫn còn sờ sờ trước mắt, Sa Thạch cảm thấy bộ "Túy Tụ Đào" này cũng khó lòng tránh được một kiếp, cũng không kìm được lòng mà tiếc hận, lại thấy Trì Võng đang ngồi chắc trên ghế, bắt đầu cầm quyển đầu tiên lên.

Sa Thạch trợn mắt há mồm nhìn Trì Võng mặt không biến sắc đọc tiểu hoàng thư.

Lúc đọc "Túy Tụ Đào", rõ ràng tốc độ đọc và tập trung của Trì Võng khác hẳn so với khi đọc mấy quyển long dương khác.

Hơn nữa, lần này tâm cảnh cũng Trì Võng cũng không giống lúc trước, y nhìn thấy nam chính là mình trong đủ loại cảnh tượng [email protected] tình, lại có thể bình tĩnh đến vậy.

Nhưng khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, Sa Thạch đã triệt để rơi vào khủng hoảng, nó cảm thấy Trì Võng điên rồi.

Sa Thạch sợ đến mức bật khóc: "Ta, ta sai rồi! Trì Võng, ngươi đừng xem nữa có được không? Ngươi như vậy làm ta sợ lắm ấy!"

"Hả, ngươi sai chỗ nào?"

Sa Thạch run lẩy bẩy nói: "Sau khi phát hiện ra tác giả của "Túy Tụ Đào" là ai ta không nên giấu biệt đi, không nói với ngươi."

Trì Võng bình tĩnh lật tới trang tiếp theo: "Tại sao lại không nói với ta."

"Hu Hu Huuuuuuuuuuuuuuuu..." Sa Thạch khóc nức nở, ấm ức nói: "Bởi vì ta rất thích đọc "Túy Tụ Đào", viết rất hay mà! Ta không dám... không dám nói cho ngươi biết thôi mà."

Trì Võng gật đầu, không thèm để ý tới Sa Thạch nữa.

Y xem hết sáu quyển "Túy Tụ Đào" đã in thành sách nhanh như gió cuốn mây bay, lấy ra bản thảo tập cuối, đọc đại kết cục.

Y đặt bản thảo xuống bàn, lấy ra một xấp giấy cùng với bút lông nhét cùng đống sách trong cái túi to bự vừa mới mua chỗ thư quán lúc nãy, bắt đầu viết.

Sa Thạch nhìn y viết một lúc, ngạc nhiên đến quên cả sợ: "Trì Võng, ngươi đang làm gì thế? Ngươi cũng viết thoại bản sao?"

"Ba canh giờ trước thì đúng là chưa viết được." Trì Võng cầm bút lông lên, chấm chút mực, "Nhưng cuộc sống này đúng là không dễ dàng, đồng đội cũng không trông cậy được, đành phải buộc bản thân trở nên đa tài đa nghệ thôi."

Trì Võng thỉnh thoảng còn dừng lại suy nghĩ một chút, nhưng cho dù như vậy, một bộ cố sự cẩu huyết cua vỡ đầu, tình tiết lật lên ngược xuống liên tục cũng nhanh chóng ra đời dưới đầu bút của y.

Càng không cần nói tới những cảnh long dương [email protected] tình trong bản thảo này của Trì Võng cũng không hề thua kém bản thảo của Đào Hoa công tử chút nào, thấy Sa Thạch trợn mắt há mồm là đủ hiểu.

Tận mắt chứng kiến Trì Võng viết xong hơn chữ, Sa Thạch đã đọc đến mê mẩn, phục sát đất mà cảm thán: "Trời đất, hóa ra cao thủ ở khắp mọi nơi! Bên cạnh ta thế mà lại có một thái thái viết được đến mức này.. Ta, sau này ta nhất định sẽ hết mình vì ngươi! Trì Võng... Ta yêu ngươi nhất ấy Tiểu Trì! Nhất định phải tiếp tục viết thoại bản nữa nha!"

Chân trời đã lộ ra một tia sáng, Trì Võng ấn ấn huyệt vị quanh mắt, đứng lên hoạt động nhẹ nhàng một chút.

Trì Võng ung dung nói: "Ta vừa mới phát hiện, cho dù có trở thành nhân vật chính trong thoại bản thì cũng không cần phải để tâm đ ến thế, những thứ viết trong đó đều là giả, càng để ý càng thiệt thân."

Sa Thạch vội vàng vuốt đuôi: "Đúng nha, dù sao thì thái thái có thể viết được đến trình độ này thì đều là báu vật thất lạc giữa nhân gian nha. Nhưng mà Tiểu Trì à, tại sao ngươi lại chưa viết tên nhân vật chính vào đi? Còn mỗi kết cục thôi mà, nhanh chóng châm dầu viết nốt đi mà!"

"Bởi vì ta đã biết phải viết thế nào rồi." Trĩ Võng duỗi người ra sau, ngồi xuống bàn, lấy than chì đặc biệt mua ra.

Y đặt bản thảo "Túy Tụ Đào - quyển thứ Bảy" ở bên cạnh, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu, phỏng theo nét chữ kỳ quái không thèm theo quy luật nào kia.

Trì Võng suy nghĩ rất lâu, mới lấy ra một tờ giấy, dựa theo bản thảo vừa mới viết bằng bút lông xong, mỗi tay cầm một cái than chì, bắt đầu chép lại vào giấy.

Trì Võng khí định thần nhàn nói: "Năm đó khi ta còn là quốc sư, đã học được một đạo lý —— miệng lưỡi con người còn khó phòng hơn thiên tai lũ lụt. Dù ta có bắt tất cả im miệng, nói năng thận trọng, che giấu tất thảy, cũng không có cách nào cấm được người khác nghị luận trong tối. Như thế còn không bằng thoải mái phô bày ra tất cả, đặt hết mọi chuyện ra dưới ánh sáng, có lúc sẽ còn đạt được hiệu quả ngoài dự kiến."

Sa Thạch trong nhất thời chưa hiểu hết dụng ý của Trì Võng, lại thấy y dùng than chì viết tên nhân vật chính còn trống.

Sa Thạch nói năng lộn xộn luôn: "Tiểu Trì... Trì Võng, ngươi có ý gì thế?"

"Ý của ta là, nếu chuyện giữa ta và Mộc Bắc Hy đã bị lưu truyền khắp thiên hạ, cho dù có mua hết tất cả sách ngoài thư quán mang đi đốt sạch, thì cũng chẳng để làm gì. Huống hồ sách này đã lưu truyền trong dân chúng lâu như thế, người nên đọc đều đã đọc, người muốn giấu cũng đã giấu xong, nếu ta cố tình đốt hết đi, ngược lại sẽ đưa cuốn sách này lên vị thế truyền kỳ, cho nên ngay từ đầu ta cũng không định làm như vậy."

Trì Võng có vẻ có đến mấy phần dương dương tự đắc nói: "Cái gì gọi là che không bằng khoe, không bằng đem cái danh xưng đẹp đẽ này đẩy cho người khác, khiến người đọc lẫn lộn hết cả."

Sa Thạch: "..."

Trì Võng khẽ cười một cái, "Trong sáu quyển đầu tiên của "Túy Tụ Đào", Úy Trì quốc sư và Mộc Bắc Hy đã chơi hết đủ loại ngược luyến tình thâm, chơi ra đủ loại tư thế lắt léo... Cuối cùng trong quyển thứ bảy mới bày ra kết cục cả đời của mối quan hệ quân thần này. Ta nghĩ nghĩ, thấy kết cục này không đủ kch thích, không bằng thêm vài nét, tạo ra một cái kết kinh động xoay chuyển trời đất."

Trì Võng từ từ nói ra kết cục do y viết: "Trong quyển cuối cùng này, Mộc Bắc Hy bỗng nhiên phát hiện ra Úy Trì Vọng thực sự đã chết từ lúc La Ngạc diệt quốc. Mà Úy Trì Vọng trước mặt này lại không phải là Úy Trì Vọng thật, đã bầu bạn bên nhau nhiều năm như vậy rồi, thế mà tất cả đều là giả tạo, dối trá. Nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, ngược lại, trong mắt hắn, Úy Trì Vọng cũng chỉ là một thế thân thấp kém mà thôi."

"Mộc Bắc Hy có một vị ánh trăng sáng trong mộng, muốn mà không bao giờ có được, đó chính là người duy nhất mà cả đời Mộc Bắc Hy yêu thương, chính là đệ đệ có cùng huyết mạch với hắn."

"Hai ngươi yêu nhau chân thành, nhưng lại không gánh nổi tội nghiệp nặng nề trên lưng... Năm nào đó, đệ đệ chết ở bên ngoài, Mộc Bắc Hy đau đớn đến mức không thiết sống, nhưng lại không ngờ được vị đệ đệ này chỉ là đổi sang một thân phận khác, bắt đầu lại từ đầu với hắn, tránh bị điều tiếng thế gian sau lưng."

Trì Võng uống một hớp trà, nói tiếp: "Mà người y mạo danh thế thân để bắt đầu lại một lần nữa chính là Úy Trì Vọng giả, là đệ đệ sau khi đã thay hình đổi dạng. Y tưởng là Mộc Bắc Hy đã quên mất y, yêu đương với Úy Trì Vọng, nhưng lại không nỡ rời xa người trong lòng, không còn cách nào khác đành phải thống khổ cắn răng làm thế thân của chính mình, làm một lần là làm suốt mấy chục năm, không ngại mang danh nịnh thần cũng phải lưu lại bên cạnh Mộc Bắc Hy."

Nói tới đây, Trì Võng cười từ tận đáy lòng nói: "Mà vị đệ đệ này, tên chỉ có một chữ, đại danh là Mộc Sa được không? Nhũ danh thì gọi là Sa Thạch."

Sa Thạch vạn phần hoảng sợ, "Tại sao ngươi lại viết cả tên ta vào trong thoại bản?"

Trì Võng bình tĩnh phản bác: "Không phải vừa rồi chính ngươi đã nói với ta sao, những thứ này đều là giả mà? Không thể coi là thật, sao lại mâu thuẫn như vậy?"

Sa Thạch: "..."

"Sau khi lộ ra chân tướng vẫn luôn bị che giấu, từ quyển thứ bảy này, có thể dùng danh xưng Mộc Sa cho nhân vật chính còn lại, Mộc Bắc Hy thì không cần đổi. Ừm.... như vậy thì đọc cũng thấy thuận mắt hơn nhiều."

Trì Võng cân nhắc lựa chọn câu chữ: "Mà lý do năm ấy Mộc Bắc Hy coi trọng Úy Trì Vọng quốc sư giả này, chính là vì thấy y quá giống người trong lòng thôi, ai biết được xoay xoay chuyển chuyển, xoay chuyển một vòng, cuối cùng mới biết người hắn luôn muốn mà không được, hóa ra vẫn luôn gần trong gang tấc.... Vị trí chính cung hoàng hậu bị để trống nhiều năm, thế mà lại thành cái gai trong tim cả hai người, vậy mà lại không thể giải thích được với nhau."

Trì Võng thỏa mãn gật đầu: "Đây mới thú vị, trọng điểm là ở đạo đức và thế thân. Ta đã chuẩn bị kỹ như thế, mới có thể thể hiện hết được sắc thái tình cảm mãnh liệt và phong cách cá nhân trong mấy trang long dương [email protected] tình này. Chẳng qua có lẽ Phong Vân Tranh sẽ nhanh chóng quay lại, cho nên ta không còn nhiều thời gian... Thôi thì học tới đâu hành tới đó, chỉ có thể làm hết sức mình thôi."

"Nhưng cũng không sao, trong mộ thất của ta có rất nhiều bản thảo viết về Mộc Bắc Hy, hoàng hậu mà cả đời hắn yêu thương, truyền thuyết về vị trí của Vô Chính Cốc, đều là những ý tưởng có thể phát huy được. Ta trộn lẫn với chính sử được ghi chép lại, chín phần thật một phần giả, cho người lan truyền, đảm bảo không ai biết được liệu bảy, tám trăm năm trước thật sự có người tên là Sa Thạch... A không đúng, Mộc Sa chứ, hay không."

Sa Thạch oa một tiếng khóc rống lên: "Không chịu, không chịu đâu! Ta sai rồi Trì Võng! Ta sẽ không bao giờ bẫy ngươi nữa! Cầu xin ngươi đừng viết tên ta vào mà!"

Trì Võng mỉm cười hiền lành, bình thản khuyên nhủ nó: "Tất cả đều là giả mà, cũng như khi ngươi đọc mấy bộ viết về ta thôi mà, không thể coi là thật được, ngoan nha."

Trong khi Sa Thạch còn khóc lóc ỉ ôi, Trì Võng lang tâm như sắt, cần than chì viết hết nội dung còn lại trong tiểu hoàng thư, kiểm tra lại một lần, rồi vui vẻ nhét bản thảo do mình phỏng theo y như thật nhét vào trong gói giấy.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, khi Phòng Lưu gõ cửa, Trì Võng thản nhiên đưa gói giấy lại cho Phòng Lưu, trịnh trọng nói: "Ta thay ngươi bảo quản nó cả đêm. Nhớ kỹ, quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Ngươi không thể vì bị ngươi ta đánh thắng ngươi, lại lén lút đâm sau lưng người ta, đó là hành vi của phường tiểu nhân, làm người phải có lòng dạ rộng rãi."

Phòng Lưu mở to đôi mắt gấu trúc, nhất thời sinh lòng tôn kính đáp: "Vâng, ngươi nói rất có đạo lý. Chờ Phong trang chủ quay lại, ta sẽ đem túi giấy này trả lại nguyên vẹn cho hắn."

Sáng sớm khi Lan Thiện Đường vừa mở cửa, quả nhiên đã thấy Phong Vân Tranh tìm tới, thấy Phòng Lưu thuận lợi đưa gói giấy cho Phong Vân Tranh, Trì Võng lộ ra nụ cười sung sướng.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đó một thời gian ngắn, "Túy Tụ Đào - Quyển thứ bảy" được bán cùng lúc ở khắp hai miền nam bắc, Đào Hoa công tử mở tập cuối trong tay ra, nụ cười cứng lại nơi khóe miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio