Trụ đá trắng tinh nâng đỡ cung điện với vô số mái vòng nối tiếp nhau, bầu trời phía trên cung điện xanh trong khiến người ta như quên mất phàm trần, trải dài tới tận chân trời, như nhập làm một với sông nước xanh xanh ở phía xa.
Hai màu xanh và trắng thuần khiết lại óng ánh, trông như một khối thủy tinh không nhiễm bụi trần.
Tiểu cô nương mặc một cái váy trắng, đai lưng vàng bó sát người, phác họa ra eo thon, chân trần ngồi trên bậc thang ở cửa cung điện.
Thấy y đến, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bật cười, vẫy tay với y: "Ca ca đến đây."
Y nở nụ cười rồi tới gần, ngồi xuống bên cạnh muội muội song phượng thai của mình.
Muội muội đang cầm một một quyển Hán Thư mỏng trong tay, thiên chân vô tà, nghiêng đầu hỏi y: "Ca ca, ngươi học tiếng Hán rồi, vậy họ của chúng ta theo tiếng Hán gọi như thế nào nha?"
Lúc Trì Võng trả lời, tự nhiên đổi lại thành tiếng La Ngạc, "Theo tiếng Hán, cách phát âm gần nhất với họ của chúng ta chính là Úy Trì."
Đây là ngôn ngữ cố quốc mà đã mấy trăm năm rồi y không sử dụng, nhưng y chưa từng quên, dù chỉ một khắc, ở giữa quê hương thân thuộc, không cần nghĩ cũng có thể bật ra.
"Vậy ca ca, tên của ngươi trong tiếng Hán thì nói thế nào?"
"Úy Trì Vọng."
"Vậy tên của ta thì sao?"
Trì Võng nhìn ra sườn núi.
La Ngạc là đảo quốc giữa sông, dùng đá hoa cương màu trắng làm vật liệu chính, bên dưới là phòng ốc nối nhau san sát cũng dùng đá hoa cương trắng dựng lên, một mảnh xanh biếc giữa lầu các trắng phau càng thêm tinh xảo mỹ lệ.
Trì Võng chỉ cây anh đào thâm thấp có quả chín bên cạnh, nói với muội muội của mình: "Tên của ngươi, dịch ra là Quả."
Cung điện màu trắng của vương tộc ở trên sườn núi giữa đảo quốc trên sông, dưới sườn núi là nơi an cư lạc nghiệp của bách tính, mọi người đều mặc y phục màu sắc tươi đẹp, ôn hòa an tĩnh trải qua cuộc sống hàng ngày.
Khi thị vệ tuần tra đi qua hai người, sẽ mỉm cười hành lễ với vương tử và công chúa của mình, tựa như không muốn làm phiền tới họ, nên đã lặng lẽ rời đi rất nhanh.
Tay của y rất ấm, muội muội đồng bào đã nắm chặt khuỷu tay của y, đầu nhỏ dựa trên vai y, làm nũng nói: "Ca ca, tại sao ngươi không dùng đai lưng mà ta đã thêu cho ngươi nha?"
Trên vai truyền đến sức nặng ấm ấp, Trì Võng nhìn ánh sáng lấp lánh ở nơi giao giữa bờ sông và hòn đảo. Y nghiêng đầu, gò má nhẹ nhàng áp lên mái tóc xinh đẹp của muội muội.
"Bởi vì ta không nỡ thôi" Trì Võng nhẹ giọng nói "Ngươi thêu lên đẹp như vậy, ta sợ làm bẩn nên chưa nỡ lấy ra dùng."
"Ta sẽ thêu cái mới cho ngươi nha, ca ca, ta sẵn sàng thêu cho ngươi cả đời luôn, ta thích thấy ngươi thắt đai lưng nhất, dáng vẻ của ngươi khi lộ ra đường eo cực kỳ đẹp."
Ánh nắng ở đảo quốc trên sông còn nóng hơn nắng ở hai bên bờ nam bắc của con sông. Phía sau họ là cung điện trắng tinh vì hấp thụ hơi nóng do mặt trời tỏa ra mà khiến cho đá cũng bị nướng đến nóng lên.
Nhưng thân thể hai ngườiđang tựa lên lại không hề cảm thấy nóng nực, ngược lại còn rất thoải mái.
Úy Trì Quả nhẹ nhàng lên tiếng: "Ca ca, chúng ta cả đời đều sẽ như thế này sao? Mỗi ngày khi khí trời ấm áp, liệu chúng ta có thể ngồi ở cửa hông cung điện ngắm bầu trời không?"
Trì Võng trầm mặc rất lâu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn lên tóc muội muội, môi y run lên nhè nhẹ, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Mọi thứ trước mắt y đều là cố hương y từng yêu thương tha thiết.
Gió giữa sông lúc nào cũng ngọt ngào, là giai điệu dân gian du dương được hát lên theo ngôn ngữ quê hương thân thuộc.
Mãi cho tới tận khi tiểu cô nương đang dựa vào y đẩy y ra, đứng lên.
"Phụ vương cùng mẫu hậu đang chờ ta trở lại, ca ca, đi theo ta nha."
Trở lại, trở lại chỗ nào?
Trì Võng đứng lên theo nàng, y theo bản năng dắt lấy tay nhỏ ấm áp của nàng. Ngón tay hai người chạm với nhau giữa không trung trong nháy mắt, cùng lúc đó, thân thể nàng lại nặng nề ngã về phía sau.
Y nghe thấy tiếng gào hét thất kinh từ xa vọng lại: "Động đất... Động đất! Chạy mau! A, đây là là trời phạt —— trời phạt!"
Trụ đá chính giữa cung điện màu trắng gãy ngang, kiến trúc hoa lệ mênh mông tầng tầng sụp xuống, mặt đất trên đảo xuất hiện lỗ hổng, nước sông cuồn cuộn dâng lên.
Mọi người tuyệt vọng kêu cứu, thiên đường chốn nhân gian rơi vào chợt biến thành địa ngục.
Trước thiên tai, con người lại càng trở nên nhỏ bé hơn, cảnh tượng trước mắt khiến tim y đau như bị dao cắt.
Quê hương của y đã bị động đất đẩy xuống sông. Cùng lúc ấy. kể cả muội muội của y cũng trượt xuống, vùng vẫy dưới sông.
Trì Võng không do dự nhảy xuống sông, đuổi theo bóng dáng màu trắng kia.
Thân thể Úy Trì Quả bị dòng sông đẩy vào vòng xoáy hắc ám dưới đáy sông. Từ nhỏ Trì Võng đã giỏi bơi lội, y ở trong nước vẽ ra một vệt dài màu trắng, tốc độ đã đạt đến mức cực hạn, nhưng vẫn cứ cách nàng một khoảng rất xa.
Y đuổi tới gần, bơi nhanh hơn để lao vào vòng xoáy hắc ám đã nuốt sống thân thể muội muội của y.
Y nhảy vào vòng xoáy tăm tối ấy, mọi thứ xung quanh y đột nhiên biến đổi.
Trong vòng xoáy không có ánh sáng cũng không có nước.
Bốn phía đen kịt, Trì Võng không nhìn thấy gì cả, y mò mẫm đi mấy bước, lo lắng gọi: "Muội muội, ngươi ở đâu?"
Không có âm thanh, không có ai trả lời.
Bất an và lo lắng càng lúc càng dâng cao trong lòng Trì Võng ở giữa nơi bóng tối vô biên vô hạn này.
Y dốc hết sức chạy, nhưng vẫn không nhìn thấy gì hết, đến cái bóng của muội muội y cũng không thấy đâu. Không biết chân dẫm phải cái gì, Trì Võng ngã sóng soài trong bóng tối. Y sờ sờ dưới chân, nhíu mày. Y quỳ ngồi trên đất, tóc đen vắt sang một một bên, muốn đứng dậy, thì cả người cứng đờ.
Chẳng biết từ lúc nào lại có một đôi phu phụ đứng trước mặt y, đang nhìn y chăm chú, hiền lành.
Trì Võng nhìn họ chằm chằm, lộ ra thần sắc không dám tin: "... Phụ Vương, mẫu hậu?"
Đây là người y thân thuộc nhất, trong bóng tối quỷ dị này lại hiện ra trước mặt y.
Vương hậu ôn hòa hỏi: "Muội muội ngươi đâu?"
Trong nháy mắt, thần sắc Trì Võng xảy ra biến hóa: "Ta vẫn chưa tìm thấy nàng."
"Tại sao? Tại sao không bảo vệ muội muội của ngươi cho tốt?" Thần sắc vương hậu dịu dàng trở nên ai oán, chất vấn: "Ngươi là ca ca của nàng, tại sao lại không bảo vệ nàng cho tử tế?"
Trong nháy mắt, con ngươi Trì Võng co lại càng nhanh: "... Ta lạc mất nàng rồi, là lỗi của ta. Ta sẽ đi tìm nàng ngay. Ta vẫn chưa tìm thấy nàng..."
"Có phải ngươi thật sự đi tìm nàng không?" Phụ vương y uy nghiêm hỏi, "Năm ấy ta và mẫu hậu ngươi tự thiêu tại hoàng cung, là vì muốn cho các ngươi hy vọng được sống. Ngươi là nam nhân cuối cùng trong vương tộc chúng ta, nhất định phải bảo vệ muội muội ruột thịt của ngươi, mang nàng chạy đi thật xa, trốn tới nơi không ai có thể tìm được, nhất định không để cho Trang Hầu bắt lại, nhưng ngươi đã làm cái gì thế này?"
Sắc mặt quốc vương La Ngạc trở nên giận dữ, trách cứ: "Ngươi lạc mất muội muội của ngươi, lạc mất cả bản thân của ngươi."
"Ngươi cam lòng đọa lạc, vì tham sống sợ chết mà trở thành đồ chơi cho nhi tử của Trang Hầu, ngươi là huyết mạch cuối cùng của vương tộc chúng ta, lại cam nguyện thất thân, vô liêm sỉ để cho nam nhân khác cng hip!"
"Thân phận vương tộc cao quý như thế nào? Đúng ra phải thà chết không chịu nhục! Lúc ngươi sợ chết, có nhớ tới thân phận vinh quang và mặt mũi của vương tử không? Có đứa nhi tử như ngươi là sỉ nhục lớn nhất trong cả cuộc đời ta, ngay cả sau khi chết đi ta cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ tông!"
Trì Võng giật mình trong nháy mắt.
Trong mắt quốc vương lại lộ ra cừu hận lạnh băng: "Tại sao ngươi còn chưa đi chết đi? Ta không có loại nhi tử mất mặt như ngươi!"
Bàn tay hắn như xé gió, vung thẳng tới mặt Trì Võng.
.... Lại bị Trì Võng tiếp được bằng một tay.
Y vốn đang quỳ dưới dất, bây giờ đã đứng thẳng lên, thần sắc trong mắt đã thanh minh trở lại. "Ta đã thấy có chỗ nào không đúng mà... Chẳng lẽ lại liên quan đến việc ta có mất mặt hay không sao?"
Trì Võng ưỡn thẳng lưng, cho dù bị người thân thiết nhất sỉ nhục như vậy, y cũng vẫn cứ bình thản nói: "Năm đó rơi vào tình thế tồi tệ như vậy, kể từ lúc ta bị người bắt đi đưa tới phủ của Trang Hầu, ta đã không thể nào toàn thân thoát ra được nữa rồi. Thất thân thì đã sao? Sắc đẹp cũng là vũ khí, ta có thể tránh được Trang Hầu, trực tiếp bắt được Trang thiếu gia, đó là bản lĩnh của ta."
Đôi phu phụ hoa dung cao quý trước mặt có lẽ đã bị lời lẽ không biết xấu hổ của y làm cho chấn kinh rồi.
Trì Võng vẫn bình tĩnh đến đáng sợ: "Sau khi ta ngã xuống bùn, đã chẳng còn gì hết, từng bước lăn lộn bò lên cho đến bây giờ... Ta không mất mặt. Chết đi là chuyện dễ dàng thế nào chứ, chịu khuất nhục sống sót mới là điều đáng sợ nhất, có thể sống sót thì mới có thể báo thù... Vậy ta hỏi các người, trên đời này, có ai làm được tốt hơn ta không?"
Phu thê hai người bị Trì Võng làm cho nghẹn lời, hai mắt nhìn y trừng trừng, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Trì Võng lộ ra nụ cười tà khí, nói tiếp: "Lại nói những năm tháng ấy ta và Trang Diễn ở bên nhau... Người ấy yêu ta như vậy, hai chúng ta đều rất vui sướng? Cái gì là bị nam nhân cng hip? Nói khó nghe quá rồi."
"Nhưng nói thật, ta được Trang Diễn hầu hạ vô cùng thoải mái, mấy trăm năm nay dù ta cô độc một thân một mình, cũng có lúc còn nhớ tới người ấy."
Bị Trì Võng bất chấp lẽ thường cãi lại, quốc vương đành phải mạnh miệng nói: "Ngươi yêu thích nam nhân, khiến cho huyết mạch của vương tộc ta đoạn tuyệt, chính là kẻ có tội!"
"Không còn cách nào cả." Vẻ mặt Trì Võng giãn ra nói: "Trang thiếu gia hầu hạ quá tốt, ta không tìm nữ nhân nổi."
"..."
"Nói đến huyết mạch của Úy Trì gia... có phải là đứt đoạn thật không? E là ngươi còn rõ ràng hơn ta ấy?"
Trì Võng nở nụ cười lạnh lùng, giống như tảng băng trôi giữa biển, "Nếu phụ vương, mẫu hậu thật sự của ta đứng ở đây, họ sẽ chỉ đau lòng vì những chuyện ta gặp phải... Ta không chỉ sống sót, mà còn thay họ báo thù, thu xếp cho tất cả con dân La Ngạc bị nô dịch, sau khi trở thành quốc sư của Mộc Bắc Hy, ta đã dùng hết tâm hết sức bảo vệ cho tộc nhân của mình, thân là một vương tử vong quốc, ta không thẹn với lòng. Khi phụ mẫu ta còn sống, là người vô cùng văn minh từ ái, họ chắc chắn sẽ không giận chó đánh mèo với ta. Các ngươi cũng không phải là phụ mẫu của ta!"
"Tại sao lại tìm mọi cách tiêu diệt ta? Mới học được trò mới à? Trước đây còn chưa thấy ngươi chơi qua nha."
Trì Võng gằn từng chữ một: "Chân Gà, ngươi khá hơn rồi."
"... Chân Gà?" Thanh âm kia nhắc lại một lần, rồi rơi vào trầm mặc trong chốc lát.
Nàng thấy chiêu này đã không làm gì Trì Võng được nữa, đành phải thu hồi ảo giác về phụ mẫu của Trì Võng.
Nhưng một khi đã ra tay thì đương nhiên nàng không phải chỉ có một chiêu này.
Trì Võng nhạy bén cảm thấy sau lưng có tiếng động, y nhanh chóng xoay người chuẩn bị tấn công, nhưng khi người xuất hiện lại khiến cho tim y hẫng một nhịp.
"Ca ca... Ca ca, ta chờ ngươi mãi, sao ngươi không tới đón ta?"
Úy Trì Quả mặc váy trắng đã dính đầy bùn đất, trên mặt là máu tươi, mái tóc dài của nàng giờ rối bù, bết lại với nhau, xõa tung trên vai.
Nàng kêu từng tiếng từng tiếng một, giống như ác quỷ đòi mạng từ dưới lòng đất bò lên: "Ca ca... Báo Thù, báo thù a!"
Trì Võng hít một hơi thật sâu, y rất rõ người trước mặt không phải muội muội của mình, lại vẫn kiên trì trả lời, không biết là đang nói cho ai nghe: "Ta đã báo thù rồi."
Úy Trì Quả khóc lớn nói: "Vẫn còn một người, còn một ngươi a! Súc sinh Trang Hầu kia không sợ cái gì, lão ta chỉ để tâm tới một người... Tại sao ngươi không hủy diệt người lão quan tâm nhất đi! Giống như lão đã hủy diệt thứ quý giá nhất của chúng ta!"
Tiểu cô nương bước từng bước tiến về phía trước, trong hốc mắt chảy ra huyết lệ, "Ta cũng rất vô tội... Ta đã làm sai cái gì a? Tại sao ta lại thành ra thế này? Ca ca... Tại sao ngươi không giết Trang Diễn?"
Trì Võng cố hết sức để giữ bình tĩnh, từng bước một lui về phía sau: "... Bởi vì oan có đầu nợ có chủ, Trang Diễn vô tội."
"Ca ca, ca ca... Ngươi làm ta đau lòng quá, lúc ngươi sống tốt như vậy, có bao giờ nhớ tới ta vẫn còn chìm trong luyện ngục không?"
Tiểu cô nương trước mặt trở nên dữ tợn, không biết từ lúc nào mà trong tay nàng xuất hiện một thanh trường đao, lao thẳng tới Trì Võng: "Ngươi chết đi, ngươi chết đi!"
Y cau mày, đánh một quyền vào vai tiểu cô nương, nàng bị chấn đến ngã nhào về phía sau, vai bị trật khớp trong nháy mắt đã bình thường lại, tựa như nàng không hề thấy đau đớn, bất chấp sống chết mà lao tới.
Cứ như vậy cũng không phải cách hay, trong lúc Trì Võng đang nhíu mày nghĩ xem nên giải quyết khốn cục trước mắt như thế nào, y đột nhiên nghe được một thanh âm trẻ con ở bên tai như tiếng từ trên trời vọng xuống: "Trì Võng, cố gắng lên! Ta đến phá giải nàng."
Thanh âm của Sa Thạch vừa dứt, trong bóng tối vô tận, đột nhiên từ dưới chân Trì Võng lại hiện ra cảnh đồng tuyết trắng tinh.
Tuyết lớn rơi xuống đầy trời, chiếu sáng góc hắc ám này.
Sa Thạch đã tính toán xong, nhanh chóng nói: "Trùng lập và loại bỏ ——Được rồi, chính là lúc này! Trì Võng hạ nàng đi!"
Nhìn tiểu cô nương đang vung đao nhào tới, y cuối cùng cũng không tránh nữa, nhảy thẳng lên, một chưởng vỗ vào đầu nàng.
Lúc dồn toàn lực ra đòn này, dường như Trì Võng có ý trốn tránh mà nhắm hai mắt lại.
Ảo giác trước mắt bắt đầu tan vỡ.
Thân thể Úy Trì Quả tan ra dưới ánh sáng.
Trì Võng ngã xuống đất, th ở dốc.
Y đứng dậy rất nhanh, tức giận nói: "Chân Gà —— lăn ra đây cho ta!"
Những điểm sáng đó tụ lại thành một chùm, xung quanh chùm sáng còn có rất nhiều tia sáng màu vàng lẩn trốn, chính giữa có đường nét của một người.
Người trong chùm sáng lên tiếng, quả nhiên chính là thanh âm của nữ hệ thống mà Trì Võng quen thuộc, "Ngươi gọi ta là... Chân Gà?"
Trì Võng không chút lưu tình mắng lại: "Gọi ngươi là Chân Gà mà ta còn thấy là đang sỉ nhục chân gà đấy, chân gà ít ra còn ăn rất ngon, nào có ác độc như ngươi?"
Giọng nữ trầm mặc trong chốc lát, mới lại lên tiếng: "Úy Trì Vọng, ta không biết tại sao Supperbug như ngươi lại có thể tồn tại tới bây giờ, cũng không biết tại sao ngươi có thể thoát khỏi khống chế và quản chế của ta, còn dám bắt đầu ăn cắp năng lượng của ta.... Không sao, trước sau gì ta cũng sẽ biết được thôi."
Trì Võng nheo mắt lại.
Vậy mà nàng lại không hề biết gì về sự tồn tại của Sa Thạch?
Giọng nữ cực kỳ lạnh nhạt: "Cho dù ngươi có chặt đứt thông đạo năng lượng, khiến ta không thể online được, năng lượng của ta ở thế giới này vẫn có thể lưu chuyển như trước đây. Ta vẫn có thể đánh chết ngươi."
Trì Võng trào phúng nói: "Lúc ngươi còn trói định với ta còn không làm gì được ta, còn dám to mồm mạnh miệng? Ta đã sớm muốn... trừng trị ngươi rồi!"
Cánh đồng tuyết trắng dưới chân Trì Võng từ từ mở rộng, chiếm cứ một vùng trong bóng tối.
Khi cánh đồng tuyết bắt đầu mở rộng ra, sương tuyết bốc lên theo từng bước chân của Trì Võng, y thuận theo ranh giới do tuyết mở ra, trực tiếp đánh thẳng về người trong chùm sáng.
Sa Thạch kinh hô bên tai y: "Cứ thế à? ngươi định xử nàng luôn à? Hơi đột ngột nha Trì đại ca, lần sau nhớ phải chào hỏi trước... Ha, ta vừa mới kéo nàng tới lĩnh vực của chúng ta!"
Chùm ánh sáng không có mặt mũi, chỉ có đường nét hình người, giọng nữ mang theo một loại cười nhạt, thản nhiên nói: "Ngu xuẩn, ngươi cho là có thể chạm được vào ta sao? Ta là thần xúc tu, trước giờ đều không tồn tại trong cùng một chiều không gian với loại sinh vật thấp kém như các ngươi..."
Nàng chưa dứt lời, Trì Võng đã vọt tới trước mặt, một quyền đánh thẳng vào chùm sáng tạo nên thân thể của nàng.
Chùm sáng chấn động kịch liệt, từ trong ra ngoài bắt đầu vỡ vụn ra thành từng mảnh như đồ vật có thực thể.
Thân ảnh trong ánh chùm sáng dừng lại trong nháy mắt, cực kỳ kinh ngạc, cúi đầu nhìn thân thể của mình bắt đầu tan ra, còn chưa kịp phản ứng, chỉ trong mấy hơi thở đã hóa thành bụi bay đầy trời.
Trời đất trong ảo cảnh tối tăm này rung chuyển trong nháy mắt.
Tuyết dưới chân Trì Võng đột nhiên cuốn lên, nhào tới đống bụi ánh sáng.
Âm thanh Sa Thạch cực kỳ hưng phấn: "——Để ta!"
Một lát sau, trong khách đim, Trì Võng đang nằm ở trên giường mở mắt ra.
Y vừa mở mắt đã thấy một kẻ có gương mặt trẻ con ưa nhìn đang nằm úp sấp bên giường mình, hơn nửa đêm mà không mặc quần áo, đùa giỡn lưu manh y.
Một tay của mặt trẻ con đang mân mê mặt Trì Võng, một tay đặt trên trán y, trên mặt còn chút thần sắc say mê.
Rất nhanh sau đó, Trì Võng phát hiện nó không phải chỉ đang đùa giỡn lưu manh, nó còn có điểm kỳ quái —— thân thể của nó lại hoàn toàn không có gì từ ngực trở xuống.
Trì Võng nửa đêm gặp quỷ, không hề sợ hãi, tỉnh táo dò xét: "Ngươi là... Sa Thạch? Ngươi đang làm gì thế?"
Sa Thạch còn đang cười khúc khích, sau khi nghe thấy thì đột nhiên mở mắt ra. Ánh mắt của nó dời đến tay mình đang đặt trên mặt Trì Võng, biết đã bị y bắt quả tang, nhất thời sợ đến ngã ra sau, cao giọng hét to: "Quỷ nha!"
Vừa thét xong, Sa Thạch nhớ đến hình dáng của chính mình, nhất thời ấm ức mà ngậm miệng lại.
Động tĩnh bên này đánh thức Phòng Lưu vừa mới ngủ, Phòng Lưu ngẩng dậy, gõ gõ cái vách giữa hai phòng, hỏi: "Tiểu Trì ca ca, ta nghe thấy có tiếng người... có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, ta ra ngoài đi dạo, ngươi ngủ tiếp đi."
Trì Võng đẩy cửa sổ, nhảy xuống.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sa Thạch: Ta chưa bao giờ gặp được ai đoạn tụ mà đoạn đến ngang ngược như thế!