Chạng vạng bốn ngày sau.
Vùng núi bắc cảnh rõ ràng lạnh hơn Nguyên Cảng Thành rất nhiều, nhưng bốn người có nội lực hộ thể, vẫn có thể chịu đựng được.
Bôn ba không dừng không nghỉ suốt bốn ngày bốn đêm, cũng là thử thách về thể lực và nghị lực ngay cả với những tuyệt thế cao thủ. Nhưng họ không dám chậm trễ, vì mỗi một hơi thở trì hoãn đều ảnh hưởng tới tính mạng bách tính bắc cảnh đang bị ôn dịch hành hạ.
Mặt trời xuống núi, họ ẩn mình trong rừng cây phụ cận, chuẩn bị cho những bước cuối cùng.
Tử An chỉ rừng cây ở sườn núi: "Chỗ sườn núi kia chính là vườn dược liệu. Bọn chúng là dân bản xứ, nắm rõ địa thế núi non, dễ dàng chuyển dược liệu ra bên ngoài."
Tử An dùng cành cây vẽ ra sơ đồ vườn dược liệu: "Ta đã truyền tin tới chùa miếu ở quanh đây..."
Trì Võng lập tức chặn họng: "Đám người Phật môn các ngươi phụ trách cấp thuốc ngừa thai là tốt lắm rồi. Nói gì thì nói, hành động vào ban đêm, quan trọng nhất là phải bí mật, có một cái đầu trọc phản quang như ngươi là đủ lắm rồi, thêm nữa rất dễ bị phát hiện."
Nghe y nói, cành cây đang vẽ trên đất của Tử An khựng lại, quay đầu nhìn Trì Võng.
Trì Võng bị hắn nhìn thì tim hẫng một cái, lập tức dời mắt, nhìn sang Phòng Lưu.
Cho dù một mắt của Phòng Lưu bị đấm cho đen thui, tuy rằng không được mỹ mạo như lúc bình thường nhưng vẫn còn một con mắt lành lặn, bình thường đều tự giác ngậm miệng, tránh bị Trì Võng chú ý.
Bây giờ bắt được tín hiệu, cậu mới nói: "Ta cũng có một ít nhân thủ ở Kim Thành, Nhạn Thành, nhưng phần lớn đều đã nhiễm phải ôn dịch, thân thể bây giờ khó mà chấp hành nhiệm vụ được... Phong trang chủ, ngươi có thể ra được bao nhiêu người?"
Phong Vân Tranh ngồi xếp bằng dưới đất, mấy ngày nay một đường sóng gió chạy không ngừng, râu đã bắt đầu lởm chởm trên mặt, còn chưa kịp cạo.
Hắn ngửa đầu uống một hớp rượu rồi mới trả lời: "Phong Vân sơn trang ở dưới chân núi Thiên Sơn, ta lại giao hảo với Thiên Sơn Giáo, cho nên trận ôn dịch này cũng không ảnh hưởng mấy tới sơn trang..."
"Hai mươi tráng đinh, lúc mặt trời lặn sẽ có mặt hiệp trợ cho chúng ta, ta đã dặn họ phải chuẩn bị bao tải không."
Phòng Lưu gật đầu nói: "Ở đây ta có hai mươi lăm người, có thể mai phục dưới chân núi để tiếp ứng, ta sẽ nhắc họ phải cẩn thận một chút."
"Đúng." Phong Vân Tranh đồng ý nói: "Trong lần hành động này, ta không muốn lộ ra vết tích tham dự của Phong Vân sơn trang. Sơn trang của chúng ta ở quá gần Thiên Sơn Giáo, tên giáo chủ kia lại am hiểu dụng độc, nếu công khai gây chiến thì chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ bọn chúng giở trò ám toán, già trẻ ốm yếu trong trang e là sẽ bị hại thảm."
Lúc Trì Võng quay đầu, phát hiện hòa thượng không nhìn y mà đang vẽ sơ đồ vườn dược liệu trên đất, "Đợi trời tối thì lẻn vào, bốn người chúng ta leo lên núi, ta sẽ dẫn đường, chúng ta sẽ lấy hết dược liệu trong một lần."
Khi hòa thượng lên tiếng thì tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Trì Võng nhìn càng thêm quang minh chính đại. Chỉ nghe Tử An tiếp tục nói: "Sau khi hái hết dược liệu thì ném xuống núi, để cho người bên dưới đỡ lấy."
Phòng Lưu rất ngạc nhiên: "Còn cần chúng ta đi trộm... hái thuốc sao? Không phải là chúng ta sẽ đánh tiên phong, giải quyết hết thủ vệ, rồi gọi người của chúng ta tới sao?"
Tử An nghiêm túc nói: "Toàn bộ ngọn núi đều có người Thiên Sơn Giáo canh gác, chỉ có hai con đường lên núi. Một con đường bị tầng tầng canh gác, không thể xông lên được. Đường còn lại chính là sườn núi dốc đứng. Thiên Sơn Giáo thủ vệ nghiêm mật chu toàn, nếu chúng ta có đi ở bên sườn núi, thì vẫn có người tuần tra. Ta đã từng quan sát, vào ban đêm bọn chúng còn cố tình soi đuốc xuống dưới kiểm tra."
"Như vậy, thời gian để chúng ta lên núi chỉ bằng đúng khoảng thời gian đội tuần tra thay ca. Khoảng thời gian này quá ngắn, ngoại trừ chúng ta, những người khác e là còn chưa bò lên được nửa đường đã bị chúng phát hiện."
Phong Vân Tranh đặt rìu xuống đất hỏi: "Thế thì dứt khoát giết ra một đường, xử hết bọn chúng?"
Tử An không tán thành, lắc đầu: "Chúng ta không cần tạo ra sát nghiệp như vậy, chưa nói tới biện pháp này không khả thi, chỉ cần chúng ta gây ra một chút động tĩnh, chúng sẽ cho nổ cả vườn dược liệu... Thiên Sơn Giáo thà hủy hết dược liệu cũng không cho người ngoài đụng tới dù chỉ một cái lá."
Trì Võng cuối cùng mới tỏ thái độ: "Nghe theo hòa thượng này đi. Hắn đã ẩn nấp ở đây hơn nửa năm, nắm rõ bố trí chỗ này nhất."
Phòng Lưu đương nhiên nghe theo Trì Võng, Phong Vân Tranh cũng gật đầu, biểu thị sẽ làm theo kế hoạch.
Người Vô Chính Môn lục tục xuất hiện, sau khi mặt trời lặn, người của Phong Vân sơn trang cũng tìm được đến chỗ của bọn họ.
Sau khi trời tối, bọn họ sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến, mỗi người đều tận lực nghỉ ngơi, bổ sung thể lực.
Trong số bốn người bọn họ, Phòng Lưu nhỏ tuổi nhất, thời gian luyện võ cũng ngắn nhất, xuất toàn lực chạy theo suốt bốn ngày trời đã vô cùng mệt mỏi. Trên đường đi cậu không rên một tiếng, cắn răng đuổi theo tốc độ của Trì Võng, Tử An hòa thượng và Phong Vân Tranh.
Bây giờ cậu đã mệt gần chết, sau khi chắc chắn đã an toàn, liền tìm bừa một cái cây để dựa vào, thiếp đi giữa cảnh màn trời chiếu đất.
Trì Võng đã thăm dò nội tức của cậu, xác định là không sao hết, mới tới ngồi xuống bên cạnh hòa thượng.
Tử An cũng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng hắn cũng chỉ tĩnh tọa điều tức, thấy Trì Võng ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng.
Trì Võng lại chủ động bắt chuyện với hắn: "Chúng ta bây giờ mới chỉ biết vị trí của bạch hoa thảo, lại chưa biết hồng tiêm thảo trồng ở đâu, càng chưa nói tới vườn dược liệu thứ ba."
Tử An lại hết sức bình thản trả lời: "Lúc ta còn chăm sóc dược liệu ở đó, đã từng gặp qua một người, có thể gã sẽ biết vị trí của hai vườn dược liệu còn lại... Đến lúc đó ta hỏi gã một chút."
"Nếu giáo chủ Thiên Sơn Giáo chôn hỏa dược trong vườn dược liệu, vậy gã tất không phải chỉ có một tầng bảo đảm này." Trì Võng bình thản phân tích: "Sau khi chúng ta đắc thủ ở vườn dược liệu thứ nhất, còn có được bao nhiêu thời gian để tìm và tới được vườn dược liệu tiếp theo?"
Hòa thượng thở dài: "Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi."
"Bây giờ chúng ta đã biết chắc chắn có ít nhất hai vườn dược liệu. Dù chúng ta chỉ dùng hai loại dược liệu là bạch hoa thảo và hồng tiêm thảo này cũng đã có thể tìm ra giải dược, nhưng với những bách tính không có võ công thì dược hiệu lại quá mạnh, chúng ta vẫn chưa có biện pháp tốt hơn để giải quyết."
Tử An suy tư trong chốc lát rồi gật đầu: "Ngươi nói có lý, nếu như chúng ta không thể tìm được tất cả các vườn dược liệu, thì ưu tiên vận chuyển hai loại dược liệu này ra trước."
Trì Võng ngả người về phía sau, cũng nằm trên mặt đất, ngữ khí lười biếng: "Tên giáo chủ Thiên Sơn Giáo đó cũng là bậc kỳ tài, không biết gã đi đâu tìm được mớ độc trùng và dược thảo đó? Ngay cả ta cũng chưa từng thấy loại độc vật và dược liệu nào có tác dụng tương tự. Ta đoán có thể là do gã liên tục nuôi trồng, biến đổi chế ra, cho nên mới chưa có ai từng biết được, trừ gã ra, không ai có thể giải được."
Tử An cười cười, suy nghĩ của vị Trì thí chủ này lại không hẹn mà trùng với hắn.
Trì Võng nhìn phía sau đầu của Tử An nói: "Chậu... Ừm, ý ta là hòa thượng, y thuật của ngươi không tệ, học ở đâu thế?"
Tử An khẽ mỉm cười: "Học ở đây."
Trì Võng nói luôn: "Đang tử tế nói chuyện với ngươi, nói vào trọng tâm."
Trên mặt Tử An lộ ra mơ hồ bất đắc dĩ: "Nói thật thì... sau khi bần tăng tỉnh lại thì đã tự nhiên biết được, nhưng thật sự không nhớ ra được đã học y thuật ở đâu."
Từ những lời này, Trì Võng bắt được một trọng điểm, y lập tức ngồi dậy: "Không nhớ được? Đầu ngươi từng bị thương sao?"
"Bần tăng không biết."
Lông mày Trì Võng từ từ cau lại: "Người xuất gia không được nói dối, vậy lúc ngươi vừa tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì?"
Tử An suy nghĩ rất lâu, lại nhìn Trì Võng lắc đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, người xuất gia không được nói dối nhưng cũng có thể không nói nha.
Trì Võng: "..."
Y lại thay đổi phương thức, từng bước dụ dỗ: "Hòa thượng, ta cũng biết y thuật, là một đại phu. Có câu nói dao sắc không gọt được chuôi, giống như lần này ta nhiễm phải ôn dịch, phải nhờ có ngươi mới thoát khỏi hiểm cảnh. Nếu ngươi mắc chứng mất trí nhớ, ta có thể xem cho ngươi."
Tử An im lặng rất lâu, đột nhiên lên tiếng: "Ta không nghĩ rằng mình bị mất trí nhớ, nếu còn chưa hết nhân quả, tức là thời cơ còn chưa tới, không cần cố ý cưỡng cầu đi? Nhưng mà..."
Hắn quay đầu nhìn Trì Võng, nói rõ từng chữ: "Ta biết rõ ta từ đâu tới, muốn làm chuyện gì."
Trì Võng không nói nữa.
Trước khi xuất phát, câu cuối cùng Tử An nói với y là: "Trì thí chủ, lúc hành động, xin tận lực hạn chế sát sinh."
Trì Võng quay người, không thèm nghe hắn thuyết giáo.
Dường như Tử An vẫn còn lời muốn nói, cuối cùng lại vẫn im lặng.
Hắn chỉ nhìn Trì Võng đang nằm nghiêng người, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc trời đã tối mịt, lập tức tập hợp mọi người lại để lên núi.
Bốn người trộm dược liệu lên núi, hoàn toàn dựa vào tay không để trèo lên. Một ngọn lửa cũng không dám đốt, giữa cảnh tối thui như mực, chỉ có thể dựa vào ánh trăng leo lên trên, cực kỳ khó khăn.
Trì Võng quấn vải quanh bàn tay hai vòng, phòng lúc bám lên vách núi bị đá sắc bén làm bị thương, y đứng trước núi, hờ hững nói: "Ta lên trước."
Tử An lại nói: "Để bần tăng đi đầu tiên."
Hắn đã quen bị Trì Võng chế nhạo, tấm lòng rộng rãi, bấy giờ bình tĩnh nói: "Bần tăng đi đầu tiên, nếu có thể phản quang, còn có thể chiếu sáng một chút cho mọi người, cũng là chuyện tốt."
Lúc Phong Vân Tranh trèo được nửa đường mới hiểu được câu nói kia của Tử An, đột nhiên cười thành tiếng làm Phòng Lưu giật nảy cả người.
Phong Vân Tranh nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Hòa thượng đại huynh đệ, ngươi đúng là biết nói chuyện, còn phản quang? Trì công tử... Ngươi đi sau hắn, có thấy sáng hơn chút nào không?"
Trì Võng bám vào một tảng đá mượn lực, đẩy cả người mình lên, mặt không đổi sắc nói: "Tập trung leo núi, nếu như ngươi bất cẩn rơi xuống, nhớ giúp chúng ta một chuyện —— ngậm chặt miệng vào."
Phong Vân Trang đương nhiên không lên tiếng nữa, nhưng câu hỏi của hắn lại cứ quanh quẩn trong đầu Trì Võng, khiến cho y trong lúc giật mình cảm thấy, hình như phía trước có sáng hơn một chút thật.
Tử An leo lên đầu tiên, hắn đứng cạnh vách núi, đưa tay kéo đồng bạn còn lại lên.
Đội trưởng đội tuần tra từ xa đi tới, bọn họ ngầm ăn ý, lập tức theo đuôi hòa thượng chuồn đi.
Khi đi sau Tử An, Trì Võng không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào đầu hắn.
Tựa như cảm thấy được ánh nhìn của Trì Võng, Tử An bất đắc dĩ phải quay đầu liếc nhìn y, rồi lấy cái gì đó trong ngực ra, đội lên đầu.
Ban đêm nên Trì Võng nhìn không rõ, trực tiếp sờ lên đầu hắn, hai tay nắm đầu hắn quơ quơ hỏi: "Tóc giả à?"
"Vâng, lúc bần tăng làm thợ trồng dược liệu ở đây vẫn luôn đội tóc giả."
Hòa thượng nhấc cái tay đang sờ sạng trên đầu mình của y ra: "Đừng nhiễu nữa, bây giờ chúng ta xem xem đã đến lúc thay ca chưa."
Lúc hắn nên buông tay, trong lòng đột nhiên lại nảy ra cảm xúc xa lạ, khiến hắn ngẩn người một cái rồi buông tay Trì Võng ra.
Trì Võng đi sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Cho dù có đội tóc giả thì cũng là cái chậu... ừm là một cái chậu tinh lông dài."