Nửa đêm, cửa trạch viện bị gõ ầm ầm.
Hơn nửa đêm bị người khác gõ cho tỉnh, ngữ khí người canh cửa khó tránh khỏi mất kiên nhẫn: "Ai vậy, ai vậy? Đây là trạch viện của nhà chúng ta, không tiếp người ngoài..."
Người bên ngoài ngữ khí lạnh lùng, cắt ngang lời nói của người bên trong: "Người của Vô Chính Môn, mau gọi Lưu công tử của các người ra đây. Nói cho cậu ấy biết, ta là Bộ Nhiễm."
Người bên trong im tịt, trong lòng biết người tới lai lịch không nhỏ, lập tức chạy đi gọi Phòng Lưu. Phòng Lưu vẫn còn đang thức đêm đọc sách, nghe thấy họ tên người đến cũng phải sửng sốt một chút, mới gật đầu, trầm ổn nói: "Ta biết rồi."
Cậu nhìn gian phòng của Trì Võng, đèn trong phòng đã tắt từ sớm, trời tối người yên, đoán là Tiểu Trì ca ca đã ngủ từ sớm rồi, cũng không sang quấy rầy.
Phòng Lưu phân phó: "Nói cho Tiểu Trì ca ca, ta ra ngoài với Bộ Nhiễm. Tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều dùng hàng thượng đẳng để tiếp đãi y, đối xử với y như như với ta, nếu y có mệnh lệnh gì thì không được sơ sẩy làm trái."
Ở Vô Chính Môn, Trì Võng cũng không muốn lộ ra thân phận chưởng môn, nhưng nếu có thể được phó chưởng môn hậu đãi như vậy, người trong môn phái cũng không dám khinh thị, vội vã thưa vâng.
Phòng Lưu đeo bội kiếm vào bên hông, mở cửa đi ra.
Ngoài cửa là một thân ảnh yểu điệu, khoác một cái áo choàng màu đen, dưới ánh đèn yếu ớt, hai người thấy rõ gương mặt của nhau.
Phòng Lưu tuy cười nhưng mặt không hề có độ ấm, "Tiểu Nhiễm tỷ, ta cũng không ngờ thế mà lại thật sự là ngươi."
Bây giờ còn chưa vào hạ, ban đêm lạnh giá, dường như Bộ Nhiễm sợ lạnh, tay giấu trong tay áo: "Vừa đi vừa nói, bây giờ tình thế khẩn cấp, ngươi cứ đi cùng ta trước đã."
Phòng Lưu dựa vào cạnh cửa: "Nhiễm tỷ, ngươi có thể tìm tới tận đây, thực ra đã ngoài dự liệu của ta. Thế mà ngươi còn dám đòi ta phải đi cùng người, ta thực sự hơi... không dám di cùng với ngươi."
Trong đêm tối, hai người dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn rõ mặt nhau, không một tiếng động đối đầu với nhau.
Trong lòng Phòng Lưu đã biết, Bộ Nhiễm đã biết rõ chuyện mình thân là hoàng trữ lại gia nhập môn phái giang hồ do tiền triều lập ra, nếu không thì đã không thể chạy thẳng tới đây.
Nếu chuyện này bị đưa ra trước mặt hoàng thượng, không chừng lại bị đè lên đầu tội danh phản quốc, cắt đứt khả năng tranh trữ của cậu. Bây giờ Phòng Lưu dựa vào Trì Võng, ngọn núi này có lai lịch không nhỏ, coi như thật sự muốn bắt cậu về trị tội thì cũng không dễ đâu.
Bộ Nhiễm than một tiếng, lấy đồ trong tay ra: "Ta không có ý gì khác, Lưu Lưu, suy cho cùng thì ngươi vẫn là người họ Phòng, nếu trong khoảng thời gian này ngươi đã làm nhiều việc ở bắc cảnh như vậy, ta sẽ xem như ngươi đã chuẩn bị kỹ càng, đã đến lúc nên gánh lấy trách nhiệm ngươi phải gánh."
Ánh mắt Phòng Lưu tập trung vào vật kia, dừng hình trong nhất thời. Cậu nhướn mày, ngữ khí lại có chút trào phúng vi diệu: "Ngươi cần ta làm gì? Trưởng công chúa điện hạ, ngươi tự mình gánh đi."
Bộ Nhiễm chắc cũng không ngờ thân phận này của mình cũng đã bị Phòng Lưu phát hiện, Nàng sửng sốt một chút, cũng không hỏi Phòng Lưu tại sao lại biết được, chỉ nói: "Nhưng ta không phải họ Phòng, không biết võ công, cũng sẽ không tổn thương tới ngươi. Lưu Lưu, ta muốn dẫn ngươi tới núi Đỗ Quyên làm một chuyện... Ngươi phải tin ta, trước đây ta đã từng nói với ngươi, chỉ cần ngươi không làm việc thương thiên hại lý, ta sẽ không hại ngươi."
Phòng Lưu từng nói, so với trưởng công chúa thì Bộ Nhiễm càng giống tỷ tỷ của cậu hơn. Mấy năm nay hai người lớn lên cùng nhau, suy cho cùng cũng có mấy phần tình nghĩa chân thành, ánh mắt Bộ Nhiễm thành khẩn nhìn cậu, thậm chí có còn điểm khẩn cầu, Phòng Lưu đối diện với nàng hồi lâu, cuối cùng đành thở dài một tiếng, "Tiểu Nhiễm tỷ, ta đi cùng ngươi."
Lúc này Trì Võng không nghe thấy gì hết.
Thân thể của y nằm trên giường, lại cảm thấy như mình đang lơ lửng giữa không trung, đây là một cảm giác vô cùng mới mẻ, đây là lần đầu tiên y tỉnh táo cảm thụ loại trải nghiệm này.
Sa Thạch nói "Được."
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt Trì Võng là một hoa viên phủ đầy tuyết, cảnh tượng hết sức quen thuộc khiến cho Trì Võng khó lòng tin nổi trong nhất thời.
Y đã từng tới đây hai lần trong cơn hoảng hốt, thế mà lại không phải ảo giác hay mộng cảnh sao?
Sau lưng y có tiếng bước chân truyền tới, Trì Võng đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người trắng như tuyết, mặt trẻ con.
Mặt trẻ con cầm một đống lá cây màu trắng che đị bộ vị quan trọng của mình, nhăn nhó nói: "Trì.... Trì Võng."
Nó vừa mở mồm, thanh âm trẻ con khiến cho Trì Võng có thể chắc chắn thân phận của nó trong nháy mắt.
Trì Võng yên lặng nhìn nó một lúc: "Sa Thạch, đến y phục mà ngươi cũng không có mà mặc à?"
Sa Thạch ấm ức nói: "Ngươi xem chỗ này của ta có cái gì không? Vất vả lắm tuyết mới tan được một ít, ta vặt suýt trụi lá cái cây duy nhất ở đây mới vừa đủ làm cái quần đùi... Cái tên lưu manh nhà người, lần trước vào đây đã đuổi theo ta, ta lúc đó đến quần đùi cũng không có, dọa ta sợ chết khiếp."
Trì Võng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: "Ta lưu manh sao? Trước giờ đều là ngươi lưu manh ta thì có? Có phải ngươi vẫn nhìn lén ta tắm rửa, đúng không? Từ tướng mạo tới thanh âm ngươi đều chỉ như một tên nhãi con, ta sao mà dậy lên tí hứng thú nào với ngươi được chứ."
Sa Thạch nước mắt thành sông nhìn y: "Cái tên bạc tình nhà ngươi, lúc nào ta cũng ở cạnh người, lặng lẽ thích ngươi, thế mà ngươi còn ghét bỏ ta."
"Chẳng qua ngươi cũng chỉ yêu thích cái mặt này của ta. Trong bảy trăm năm nay, người thích mặt ta nhiều lắm, thêm ngươi cũng không nhiều."
Trì Võng không hề bị lay động, ngữ khí bình tĩnh: "Cho nên thứ chạy tới đây lần trước chính là ngươi? Mà ngươi nói cái này là quần đùi?.... Ăn nói kiểu gì thế?"
Sa Thạch nhìn y phục trên người Trì Võng: "Tiểu Trì, ngươi có thể cho ta y phục của ngươi không? Ngươi không giống như ta, ta chỉ có thể ở trong này, người đi ra ngoài là lại có y phục mặc như thường."
Trì Võng kiên quyết cự tuyệt, cũng dò hỏi: "Sa Thạch, đây là đâu?"
Sa Thạch áo rách quần manh không thèm xấu hổ nữa, dẫn theo Trì Võng dạo một vòng quanh hoa viên của mình, còn hơi vui vẻ: "Chỗ này không lớn, từng cành cây ngọn cỏ đều rất đẹp. Sau khi ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Ngươi hỏi ta đây là đâu sao? Nói thật thì ta cũng không rõ lắm."
"Ngươi tỉnh lại?" Trì Võng bắt được trọng điểm: "Nơi này không phải là thế giới của chúng ta phải không? Ta đã thấy người biến ra cái đầu và hai cái tay... Sa Thạch, ngươi là yêu quái à?"
Sa Thạch oan ức ngoác miệng ăn vạ: "Đương nhiên không phải rồi, lúc ta còn sống là một con người, sau khi chết đi rồi thì mất đi thân thể, đến lúc mở mắt ra thì đã ở đây rồi. Ngươi hỏi ta đây là đâu, ta cũng không trả lời được."
Hoa viên trước mặt không có một bóng người, không có chim bay cá nhảy, lặng lẽ tựa như không có sinh khí.
Chỉ cỏ một cái dây leo băng, đang cuộn tròn len lén đánh giá bọn họ từ xa. Trì Võng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi vừa nói, ngươi đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy." Sa Thạch gật đầu khẳng định: "Nhưng thân thể chết đi không có nghĩa là hồn phách sẽ tiêu tan. Chính vì thoát khỏi trói buộc của thể xác, ta mới có thể có được dáng tồn tại mới của sinh mệnh. Ta nói thế ngươi có hiểu được không Trì Võng?"
Trì Võng đang nghiêm túc, y lặng lẽ quan sát Sa Thạch, nhìn kỹ một một biểu cảm của nó.
"Chỗ chúng ta đang đứng ở đây, là một loại sức mạnh ta không thể lý giải được. Sau khi ta sửa lỗi và thăng cấp, chỉ dẫn mới hình thành nói với ta phải dành toàn bộ năng lượng sang bên này... Sau đó ta ngẫm nghĩ, như vậy cũng có lý, vì ta không thể thăng cấp theo cách thức của Chân Gà được. Nếu làm theo cách của nàng, thì lúc nào cũng sẽ chậm hơn nàng một bước, đến bao giờ mới có thể thắng được nàng?"
"Chân Gà cũng là con người à?"
"Cái này thì ta không biết, sau khi ta chết rồi mới tới đây, đã đợi không biết bao nhiêu lâu rồi, mãi cho tới khi..." Sa Thạch nhìn Trì Võng, cười đáng yêu: "Mãi cho tới khi ngươi đánh thức ta, tuy rằng ta cũng không biết ngươi đã làm thế nào."
Sa Thạch đã cô đơn ở đây rất lâu, mãi mới có thể chờ được Trì Võng tới, dụ y nói chuyện mãi không dừng: "Chỗ này cũng không tệ đâu, mỗi tội là quá lạnh thôi, có lúc ta cũng không biết tuyết ở đây là từ đâu ra, cây cối trong hoa viên này cũng rất kỳ lạ, lạnh như thế mà vẫn sống được, hoặc là màu trắng hoặc là băng, nhưng đều rất đẹp..."
Trì Võng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nguồn gốc chỗ này quá quỷ dị, y luôn cảm thấy có một nguyên nhân trọng yếu ở đây, y cần phải làm cho rõ.
Y hỏi nó: "Thế ta tới đây kiểu gì?"
Sa Thạch nhìn y: "Không biết nha, nói thật ta cũng tò mò lắm á, lúc ta phát hiện ngươi có thể tới được chỗ này cũng thấy rất kinh ngạc, lần này mới thử chủ động kéo ngươi tới đây, còn tại sao ngươi vào được đây thì ta cũng không biết."
Biết Sa Thạch không thể trả lời được câu hỏi khó cỡ này, Trì Võng cũng không hy vọng gì mấy vào nó, chủ động hỏi: "Vậy ngươi đã từng tới chỗ cánh đồng tuyết bên kia chưa?"
"Cánh đồng tuyết?" Sa Thạch sững sờ, "Chỗ này còn có cả bên ngoài nữa sao?"
Dựa theo con đường trong trí nhớ, Trì Võng dắt nó tới chỗ giao nhau giữa cánh đồng tuyết và hoa viên, bước một bước ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi trong nháy mắt, đó là một cánh đồng tuyết bằng phẳng rộng đến vô biên, vô hạn.
Sa Thạch cũng đi ra cùng y, nhìn cảnh tượng trước mắt, nó kinh ngạc đến mức há hốc cả mồm.
"Trì... Trì Võng, ngươi đúng là quá thần kỳ luôn!"
Thấy Sa Thạch thật lòng thán phục, Trì Võng lắc đầu nói: "Chẳng qua là tình cờ phát hiện ra thôi."
"Ý ta không phải nói cái này." Thần sắc Sa Thạch vẫn khiếp sợ như trước: "Ngươi... đây là lĩnh vực của ngươi, lớn hơn hoa viên của ta không biết bao nhiêu lần luôn... Huh?"
đại khái giống một vùng không gian nằm tách biệt với thế giới hiện thực, chỉ có chủ vùng không gian đó và những người được phép mới có thể ra vào.
Trì Võng nhạy bén nhìn sang: "Lĩnh vực của ta? Nghĩa là sao?"
Mắt Sa Thạch lấp la lánh ánh sáng vàng óng, trong nháy mắt đó, nó thấy được quá khứ và hiện tại, đồng thời diễn ra trước mắt nó.
Trì Võng dựa vào trực giác mà chắc chắn rằng cánh đồng tuyết trắng thoạt nhìn thì vẫn giống hệt với trước đó, nhưng trong nháy mắt nơi đây đã xảy ra biến hóa vi diệu. Mà biến hóa này bắt nguồn từ Sa Thạch đang đứng bên cạnh y.
Sa Thạch biết Trì Võng lợi hại, không muốn để y nhận ra sự khác thường của mình bèn ngồi xổm xuống đất, ôm thật chặt một chân Trì Võng, mặt cũng chôn trong đó, thanh âm rầu rĩ: "Hóa ra là ngươi đã nuôi dưỡng ta... Trì đại ca, sau này chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi, ngươi lại tiếp tục nuôi ta đi, ta sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để bảo vệ ngươi tốt thật là tốt."
Trì Võng cũng ngồi xuống nâng mặt Sa Thạch lên: "Ngươi phát hiện ra cái gì?"
Viền mắt Sa Thạch có chút đỏ, rõ ràng là đang cố nín nhịn xuống, nó thấy Trì Võng đã ngồi xổm xuống, lại duỗi hai cánh tay trắng nõn ra ôm lấy Trì Võng, mặt chôn vào lồ ng ngực y: "Tiểu Trì, hóa ra chỉ có một mình ngươi, lại có thể đi xa hơn tất cả chúng ta..."
Trì Võng không quen tiếp xúc da thịt với người khác như vậy, nhăn mày nói: "Chúng ta? Các ngươi là ai?"
"Tiểu Trì, có có nhớ ta và người từng nhắc tới một người không? Sa Thạch lấy lại tinh thần, "Mỗi lần ta và ngươi nhắc đến tên hắn, ngươi đều không thể nghe thấy được, bây giờ ta đã biết tại sao....í?"
Trì Võng nhìn nó: "Sao thế?"
Trong mắt Sa Thạch lóe lên kinh ngạc, nói ngay: "Chuyện này để sau này hãy nói, vừa rồi trong thế giới thực xảy ra chuyện, không thể chậm trễ dù chỉ một khắc!"
Sa Thạch nói rất nhanh: "Tử An cũng tới rồi, ta đưa ngươi quay lại trước đã."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sa Thạch: Tiểu Trì Tiểu Trì, mau tới xem quần nhỏ ta tự làm có đẹp không này!
Tử An bịt mắt Trì Võng: Mặc kệ cái hệ thống lưu manh của ngươi đi, không cho nhìn.