Tiểu Trì không biết mình bị ôm đi đâu. Bước chân của Trang Hầu rất dài cũng rất vững vàng, y có thể cảm thấy gió lạnh thổi tới người mình. Mãi cho tới khi y nghe thấy âm thanh đại môn dày nặng đóng lại sau lưng mình, thì không còn thấy gió thổi vào người nữa.
Y đoán mình bị nhốt vào một nơi đến gió cũng không lọt vào nổi.
Trang Hầu nói: "Thực ra chỗ này rất gần với Trang Phủ, có lẽ Trang Diễn cũng đã phát hiện ra việc ngươi biến mất rồi."
Đến khi Trang Hầu thả y xuống, xung quanh ấm áp, vải đen bịt mắt y cuối cùng cũng được tháo ra, trong phòng đốt một ngọn nến, xung quanh không có cửa sổ, cho dù mặc mỏng một chút cũng vẫn rất ấm áp, có một đám người đang đứng khoanh tay sau lưng Trang Hầu.
Sau khi Tiểu Trì nhìn thấy ánh sáng, bèn nhìn chằm chằm vào mặt Trang Hầu, không bỏ qua bất kì biểu tình nào của ông ta, thử thăm dò hỏi: "Hầu gia, bình sinh ta chưa từng gặp Thời Hoàn, không hề có ấn tượng gì với gã, dùng một thành đổi lấy một người.... Thế mà Hầu gia lại có thể tin tưởng loại chuyện hoang đường như vậy sao?"
Trang Hầu không nói tin, cũng không nói không tin, ông ta cười cười không rõ ý tứ: "Ta cũng muốn xem cuối cùng thì Thời Hoàn muốn cái gì.... Mặt khác, ngươi cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh nhi tử Trang Diễn của ta nữa."
"Ngươi đi theo ta." Trang Hầu ra lệnh một tiếng. Tiểu Trì biết rõ ông ta đang ra lệnh cho y, rơi vào cảnh ngộ hiện giờ y cũng không có năng lực phản kháng, cắn răng nhìn đám người xung quanh, đành phải thuận theo bước đi.
Trang Hầu đẩy một cánh cửa, ôm lấy vai y ra vẻ thân mật, cùng y tiến vào trong.
Rất nhanh, Tiểu Trì đã biết nơi này dùng để làm gì.
Không khí ấm áp, huân hương ngọt ngào, canh gác nghiêm mật, huấn luyện dâm mỹ, thân thể trẻ trung tươi non, đủ loại mỹ nhân phong tình khác nhau. Trong đó lại có không ít người có gương mặt của người La Ngạc, từng cái mũi cao, da trắng như tuyết đều cực kỳ diễm lệ.
Tiểu Trì cứng đơ cả người, cuống quít quay đầu tránh không nhìn cảnh tượng trước mặt, Trang Hầu nắm chặt cằm y, ép y phải nhìn thẳng vào mặt những người đó, ghé sát vào lỗ tai y nói: "Từ khi La Ngạc vong quốc, bắc cảnh bắt đầu nuôi dưỡng mỹ nhân xuất thân từ La Ngạc quốc, vẫn luôn được giới quyền quý ưu ái, bây giờ đến cả nam cảnh cũng càng thêm quý hiếm, tất cả những kẻ được ta dạy dỗ ở đây đều có thể bán ra với giá cao."
"Đây chính là cảnh ngộ bây giờ của thần dân ngươi... Bọn chúng đang khóc lóc chờ ngươi đến cứu nha, ngươi là thái tử La Ngạc, tại sao lại không tới cứu họ?"
Y bị ép phải nhìn cảnh tượng trước mặt, thanh âm Trang Hầu vang lên bên tai, đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh y cho tới rất lâu về sau.
"Đúng, nhìn cho kỹ vào..." Trang Hầu hài lòng nói: "Ngươi từng là thái tử được thần tử tôn sùng, bây giờ vương thất quý tộc từ trên cao rơi xuống bùn, phải dùng nhan sắc hầu hạ người khác, phải dựa vào Trang Diễn mới có thể giữ mạng... Đây chính là ngươi a, ngươi bây giờ có khác gì với bọn họ chứ?"
Nói tới đây, Trang Hầu quan sát vẻ mặt của y, trên mặt ông ta mang ý cười nhàn nhạt, tựa như muốn nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của y.
Y vốn đang ngơ ngác đứng ở đó, cảnh tượng cực độ xấu hổ khiến hàm răng y run run đánh vào nhau lách cách, nhưng lúc này trong ý thức y đột nhiên có một tia thanh minh lướt qua——y tuyệt đối không thể để ông ta nhìn thấy bản thân sụp đổ, đó là thứ ông ta muốn nhìn thấy nhất, vậy thì không thể để cho ông ta hài lòng.
Mà đúng lúc này đột nhiên có người tới gần Trang Hầu, nói nhỏ cái gì đó vào tai ông ta. Trang Hầu nghe xong, ý cười trên mặt nhạt đi một chút, ông ta đánh giá trên dưới thân hình của Tiểu Trì, gật đầu nói: "Định đưa ngươi cho Thời Hoàn... người từ trong trang viên của ta đi ra mà cái gì cũng không biết thì đúng là phá bảng hiệu rồi."
Giới quyền quý ở bắc cảnh đều biết, trong số quà đáp lễ của Trang Hầu cho người khác, lễ vật hạng nhất chính là mỹ nhân.
Trang Hầu nổi tiếng yêu thích mỹ sắc, người được dạy dỗ từ trong quý phủ của ông ta đi ra ngoài không chỉ có một thân mỹ mạo mềm mại, càng thêm mềm mỏng biết điều, am hiểu phong tình, nếu nửa đêm có một vị mỹ nhân như vậy bầu bạn là chuyện sung sướng cỡ nào. Những người được Trang Hầu tặng mỹ nhân, đều lấy điều đó ra khoe khoang, đây là chuyện có mặt mũi tới cỡ nào ở bắc cảnh.
Ông ta chỉ vào Tiểu Trì nói: "Hài tử này lưu lại, tự ngươi dạy y quy tắc."
Người bên cạnh nịnh nọt nói: "Ánh mắt Hầu gia thật là tốt, dáng dấp hài tử này thật xinh đẹp... A, nô tài nhất định sẽ dốc toàn lực, không phụ sủng ái của Hầu gia đối với y."
Không ngờ Trang Hầu sau khi nghe những lời này không những không cười, ngược lại trở nên lạnh lùng, một loại uy thế khó tả tràn ra: "Nhớ kỹ lời của ta, chỉ cần dạy dỗ, cứ cho y đứng cạnh xem là được, không cho phép bất cứ ai chạm vào người y. Nếu có thời gian rảnh rỗi, ta sẽ tự tay dạy dỗ y."
Có lẽ tin vừa rồi cực kỳ khẩn cấp mới khiến cho Trang Hầu không thể mặc kệ nữa, ông ta đứng dậy rời đi, lúc sắp đi lại đột nhiên dừng bước, quay người, cười quỷ dị: "Thời Hoàn muốn ngươi là một chuyện, là quỷ kế hay là thật lòng, ta cũng muốn xem xem thế nào."
Ánh mắt như độc xà của ông ta cắn chặt vào thân thể Tiểu Trì, "... Hoa còn chưa nở, cứ chờ thêm một chút đã."
Sau khi Trang Hầu rời đi, y bị vứt lại chỗ này khiến y tê dại cả người, chỉ muốn trốn thoát khỏi đây, nhưng nơi này không có cửa sổ, cửa lớn đều có người canh gác, cho tới sau này y mới biết đó là một tòa trạch viện xây dưới lòng đất của Trang Hầu, tất nhiên là không có cửa sổ để trốn, năm đó y không biết võ công, căn bản là không có cách nào trốn thoát khỏi đây.
Không có ánh nắng chiếu vào, y không biết mình đã ở đây bao lâu. Có lẽ là mười ngày, có lẽ là một tháng, cũng có thể là lâu hơn. Nhưng y biết, đây là quãng thời gian dài nhất trong đời mình.
Thời gian y được nghỉ ngơi cũng không nhiều, lúc nào cũng mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được, nơi không có ánh mặt trời thế này có thể tước đoạt toàn bộ hy vọng của một người, y đã thấy quá nhiều cảnh nước chảy bèo trôi, quá nhiều gương mặt tự nguyện sa đọa, thì biết là bọn họ đã tuyệt vọng từ bỏ bản thân từ lâu rồi, từ thân cho tới tâm đều trở thành tạo vật chứa đựng dc vọng.
Lời dặn dò cuối cùng của Trang Hầu trở thành bùa bảo mệnh cho y, cũng dằn vặt y, y không ngừng nghĩ xem thứ ma quỷ kia muốn làm gì?
Không biết Trang Diễn có biết y bị nhốt ở đây không?
Nghĩ tới Trang Diễn, Tiểu Trì lại sinh ra một chút hy vọng, chắc chắn thiếu gia đang đi tìm y, chỉ cần y có thể chịu đựng, cho dù y ở đây có gặp phải chuyện gì, chỉ cần y có thể sống sót...
Sau đó mỗi ngày trôi qua, tia hy vọng trong lòng y giống như một tàn lửa chập chờn yếu ớt chỉ chực tắt giữa đêm đông gió lạnh, tại sao Trang Diễn còn chưa tới cứu y? Có phải hắn đã quên y rồi không? Dù sao thì thiếu gia và Trang Hầu cũng là phụ tử huyết mạch tương liên, có lẽ sau khi cân nhắc, Trang Diễn cũng không còn muốn ngỗ nghịch với phụ thân nữa, cuối cùng lựa chọn bỏ rơi y.
Nhưng khi giọng nói của Trang Hầu vang vọng trong đầu y, y lại thấy căm ghét bản thân hơn bao giờ hết. Y đã lưu lạc đến nông nỗi phải dựa vào sự bảo vệ chu toàn của nam nhân khác, vậy thì y có khác gì một món đồ chơi bị bao dưỡng chứ?
Trước đây, dưới sự che chở của Trang Diễn, y lặng yên chờ thời cơ lớn mạnh, đọc nhiều sách của Trang Diễn như vậy, học nhiều thứ như vậy, nhưng trước quyền thế, vũ lực tuyệt đối y vẫn không chịu nổi một đòn.
Y nghĩ nếu như có thể sống sót ra ngoài... Y nguyện ý trả bất cứ giá nào để có được sức mạnh.
Sức mạnh để bảo vệ chính mình, bảo vệ người khác. Mọi thứ trong lao ngục này đều đang nhắc nhở y, chê cười của Trang Hầu đang tra tấn linh hồn y, xưa nay y chưa từng quên xuất thân của mình, khiến cho cổ họng y nghẹn đắng, đêm nào cũng không chợp mắt được.
Trang Diễn vẫn chưa tới, sau khi chờ đợi quá lâu, lần đầu tiên y được mang từ lòng đất tới nơi có ánh mặt trời, mắt của y hơi yếu, hoảng hốt đi qua một cái sân tiến vào trong viện.
Người y nhìn thấy vẫn là ma quỷ đã đưa y tới đây.
Sau khi Tiểu Trì bị mang tới, lặng lẽ đứng cạnh ông ta, y không mở miệng. Qua một lúc lâu, Trang Hầu mới liếc mắt nhìn y, ra hiệu cho y đi tới.
Đi vào trong phòng, lại phát hiện trên tường phòng này... treo toàn là tranh mỹ nhân, có loại y phục nửa kín nửa hở, có loại thanh nhã ẩn tình, cho dù là nam hay nữ thì gương mặt đều chân thực diễm lệ, thần thái sinh động.
Tiểu Trì quét mắt qua một cái, thế mà lại không có tranh vẽ chính thất của Trang Hầu, Thiện nương tử, bức tranh vẽ Thiện nương tử được treo ở trong Trang Phủ để mọi người đều được ngắm nhìn. Nhưng trong viện tử bí mật không ai biết này lại cất giấu bao nhiêu ẩn tình không ai hay.
Trang Hầu ngồi trước bàn, trải giấy bút ra, dùng nước ấm hòa tan mực, Ông ta chấm bút lông trong tay vào nghiên mực, gật đầu nói: "Hơi gầy, nhưng như thế lại càng đẹp... Ngươi bây giờ khiến ta rất muốn vẽ cho ngươi một bức họa. Ta đã chuẩn bị một bộ y phục cho ngươi, sang thay đi."
Trên giường sau lưng y có một bao y phục được xếp ngay ngắn, y giở ra xem, trong nháy mắt, đã nhận ra đây là y phục mình từng mặc khi còn là vương tử.
Nhục nhã khiến tay y run lên, thanh âm Trang Hầu lại vang lên, đẩy y xuống vực sâu: "Tự mình mặc vào... hay là để ta giúp ngươi."