Đám đông ồ lên.
Phản ứng của các trưởng lão là kịch liệt nhất: "Không được, làm như vậy không hợp quy củ! Nếu tín vật không thể đưa ra ngoài sáng được, thì tại sao không để cho các vị trưởng lão cùng chứng kiến để nghiệm chứng?"
Trì Võng biết rõ hiện giờ cục diện hỗn loạn, mình nhất định phải nắm được quyền chủ động, nhìn sắc mặt đám người trước mặt, ai cũng đang tính toán cho lợi ích của mình, đúng là khiến người ta chán ghét.
Lòng tham vô đáy, suốt bảy trăm năm dài dằng dặc, chỉ có lòng dạ con người là không thay đổi chút nào. Nghĩ tới đây, Trì Võng chợt thấy mệt mỏi: "Quy tắc? Môn quy của Vô Chính Môn: không được ức hiếp trẻ nhỏ, không được gian dâm. Khi ta từ bờ phía tây tới đây, từng xử lý một cái trang viên, ở đó âm thầm nuôi dưỡng mỹ đồng ấu nữ, dùng để chiêu đãi quyền quý, sau khi người của ta tới điều tra, trong danh sách khách quý phát hiện mấy cái tên rất quen mắt... Mấy vị trưởng lão đang ngồi đây, tuy rằng mới chỉ gặp các ngươi lần đầu tiên, nhưng ít nhiều gì cũng không tính là xa lạ. Lén lút làm chuyện không ra gì, lấy đâu ra mặt mũi phục chúng?"
Trì Võng mở đầu vừa đơn giản vừa thô bạo, với địa vị bây giờ của y, cũng không cần phải lá mặt lá trái, hay từ từ xử lý đám người trước mặt. Dù rằng nếu xử lý quyết liệt tất sẽ không tránh khỏi biến động, nhưng chỉ cần có y ở đây, có yêu ma quỷ quái nào mà không trấn áp được.
Y xoay người, dẫn tầm mắt của mọi người tới chỗ hoà thượng rõ ràng không phải người của Vô Chính Môn.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tử An nhẹ nhàng gật đầu với y một cái, trong những lúc như thế này, tuy rằng hắn không rõ Trì Võng tính toán thế nào, nhưng hắn rất bình tĩnh. Không thể không nói, hắn vẫn biết giữ khí độ cao tăng ung dung bình thản trước đám đông.
Trì Võng càng thêm vững dạ: "Đừng coi thường địa vị của pháp sư Tử An trong Phật môn, chưởng môn Phật môn Cố Hư pháp sư cực kỳ coi trọng hắn, đầu năm nay, hắn còn lập đại công trong trận chiến tiêu diệt giày dép giáo, ngay đến triều đình cũng phong thưởng, chẳng qua đã bị Thiền Quang Tự khước từ thay. Hắn là người ngoài môn phái, còn phải tuân thủ giới luật nghiêm ngặt, không được tạo khẩu nghiệp, người xuất gia không được nói dối, với thân phận và lập trường của hắn, cũng không cần phải nói dối giúp ta."
Đám người trưởng lão bị Trì Võng bắt thóp, không rõ Trì Võng đã biết được bao nhiêu chuyện, trong lòng chột dạ nên trong nhất thời đã bị Trì Võng khống chế nhịp điệu: "Tử An pháp sư sẽ so sánh thứ hắn nhìn thấy với hoạ quyển trên bản đồng âm dương đã bị khóa lại kia, hoạ quyển sẽ do các trưởng lão tự tay lấy ra, hai bên sẽ so sánh với nhau dưới sự giám sát của toàn bộ môn nhân có mặt ở đây."
Trong lúc Trì Võng nói chuyện, ánh mắt Tử An chỉ chăm chú nhìn y, nhưng khi Trì Võng dừng lời, hắn biết đến lúc mình phải tỏ rõ thái độ rồi.
"Nguyên nhân không do bản tính, chỉ có giới, định, tuệ mới tiêu trừ được phiền não. Phật môn sáu độ, người tu hành phải giữ giới, không được vọng ngữ giới..." Nói tới đây, Tử An ngẩng lên mắt nhìn những người xung quanh, phát hiện rất nhiều người nghe hắn nói mà như vịt nghe sấm.
Sáu độ: Sáu Độ gồm có: Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định và Trí tuệ. ()
Chỉ có Trì Võng đang lặng lẽ đứng ở đó có thể hiểu rõ ràng ý nghĩa trong từng lời nói của hắn. Hắn nghĩ, tuy rằng Trì thí chủ luôn treo trên miệng là bản thân chán ghét hòa thượng cỡ nào, nhưng chỉ có y thông hiểu kinh phật, lĩnh ngộ thiền nghĩa, e là tăng nhân đã tu hành nhiều năm cũng không thể bằng được y.
Nhưng y vẫn lựa chọn đơn độc hành tẩu giữa chốn hồng trần, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết thứ gì đã giúp y tiếp tục kiên trì như vậy. Trì thí chủ không hề yếu đuối, nhưng lúc Tử An nhìn y, trong lòng luôn nảy sinh một nỗi niềm thương tiếc.
Đây cũng là do hắn tu hành không tinh, cho dù không vọng ngữ giới, cũng vẫn nảy sinh ý nghĩ xằng bậy. Tử An nghĩ, hắn cần phải tạm buông tay chuyện đang làm, quay lại Thiền Quang Tự, tìm một thiện phòng tĩnh tọa tham thiền, giải quyết ảnh hưởng của Trì thí chủ với hắn, loại bỏ ý nghĩa rối loạn vào sáng sớm trong lòng.
Cho bạn nào giả vờ ngây thơ: sáng sớm thì các bạn nam hay "phản ứng"
Chỉ là khốn cục đang ở ngay trước mắt, lại có liên quan tới hắn, nếu đã dính vào nhân quả, tất phải làm cho viên mãn.
Hắn tiếp tục giải thích: "Không vọng ngữ giới tức là cho dù ở trong tình huống nào đều phải nói thật, cho dù lời nói thật có thể dẫn tới hậu quả gây tổn hại nghiêm trọng cho bản thân, cũng không được cố ý nói dối, che giấu lầm lỗi, chỉ có chân thực đối mặt, mới có thể giải thoát khỏi sự thống khổ do ngu dốt."
Tử An là một hòa thượng trẻ tuổi, nhưng khi hắn nói những lời này, toàn bộ người tại hiện trường đều giữ yên lặng, tự nguyện lắng nghe hắn nói. Khí chất của hắn không nhanh không chậm, dưới cục diện hung hiểm ác liệt như thế, khi mọi người căng thẳng khó chịu, lại tựa như được một trận gió nhẹ nhàng, sảng khoái ôn hoà lướt qua, trong lòng trở nên thoải mái an yên.
Bọn họ thấy tuy rằng hòa thượng này không phải là người trong môn phái, tuổi còn trẻ, nhưng đã là một cao tăng, khiến họ không nhịn được mà tín phục.
Trì Võng lặng lẽ nói: "Tử An pháp sư, mời sang bên này."
Phòng Lưu phục hồi tinh thần, đang muốn tiến lên dẫn đường cho Trì Võng, lại phát hiện Trì Võng nắm rõ đường đi lối lại, cơ quan ở trong Vô Chính Môn, hoàn không giống người mới tới đây lần đầu tiên.
Quả nhiên y đúng là chưởng môn, nắm rõ Vô Chính Môn như lòng bàn tay. Ngay cả lúc nãy khi y đột nhiên xuất hiện mà không kinh động tới bất kỳ ai, cũng là từ thông đạo không ai biết, điều này khiến người Vô Chính Môn càng thêm tin tưởng Trì Võng.
Trì Võng vào một mật thất, muốn đuổi Phòng Lưu ra ngoài, Phòng Lưu đã hai tháng chưa gặp Trì Võng, trong lòng vô cùng nhung nhớ nhưng khi thấy hòa thượng vẫn theo sau Trì Võng như âm hồn bất tán, vui sướng trong lòng lập tức vơi hẳn.
Đây là trực giác khi gặp phải nguy hiểm, cậu không giải thích được tại sao lại xuất hiện loại trực giác này, nhưng điều này cũng không ngăn cậu nảy sinh địch ý với hòa thượng.
Lúc ở trên quảng trường đối diện với đám người trong môn phái, Trì Võng đã chọn hòa thượng này, để cho hắn nghiệm chứng tín vật thứ hai của chưởng môn. Tuy rằng có thể hiểu được rằng đây vì lý do đảm bảo công chính mà đẩy Phòng Lưu cùng phe với y ra ngoài, nhưng Phòng Lưu vẫn không thoải mái nổi, lúc này khi thấy y muốn đi cùng hòa thượng, lại càng thêm ngạc nhiên: "Tiểu Trì ca ca, ngay cả ta mà cũng không thể chờ ở đây sao?"
Ngữ khí Trì Võng tuy không nặng, nhưng lại tràn đầy nghiêm khắc, kiên quyết: "Đi ra ngoài."
Phòng Lưu không dám trái ý y, đành phải lườm hòa thượng một cái, đi ra khỏi mật thất thì đóng cửa lại, tự mình đứng canh bên ngoài.
Bên trong mật thất nhỏ hẹp sáng rực ánh nến, mà hai người bên trong không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc.
Đến giờ hòa thượng cũng không biết Trì Võng tính toán thế nào, nhưng hắn đã trở thành người trong cuộc, đành phải tùy cơ ứng biến.
Trì Võng hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định đi tới bước này. Y nhìn thẳng vào mắt Tử An nói: "Vô định và sắc đều là chết, ngũ uẩn gồm sắc, thụ, tưởng, hành và động đều là vô định, nhưng ngươi là người xuất gia muốn vượt qua tam giới, thoát khỏi sinh tử luân hồi, tất cả những thứ ngươi thấy đều là giả, nhất định phải luôn luôn... nhớ rõ trong lòng."
Trích Ba mươi tám bài thơ cảm xúc ( 感遇诗三十八首) của Đường Trần Tử Ngang 唐·陈子昂
Ánh mắt Tử An trầm ổn nhìn y, tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng lại không hỏi gì thêm, chỉ bình tĩnh chờ Trì Võng nói việc phải làm tiếp theo.
Trì Võng không do dự nữa, cúi đầu thoát y phục của mình.
Động tác của người trước mặt khiến Tử An hoảng hốt: "Gượm đã... Trì thí chủ, ngươi đang làm gì thế?"
Việc Trì thí chủ đã quyết, tất sẽ không dây dưa lằng nhằng, động tác của y rất nhanh, kéo y phục từ bả vai bên trái xuống, lộ ra làn da mềm mại, tinh tế như băng ngọc, trắng như tuyết, mãi cho tới tận khi lộ ra một bên ngực trái, mới dừng động tác kéo y phục xuống.
Có lẽ vì da thịt y quá sức mịn màng, sau khi kiện ngoại bào kia không còn bị vạt áo trói buộc, kéo nhẹ một cái đã tuột xuống tận khuỷu tay, dồn một đống ở trên tay áo của y. Tay y vén mái tóc đen mượt sang một bên, để cho toàn bộ cơ thể của mình lộ ra dưới ánh nến, xương quai xanh như châu ngọc, hắc bạch đối lập với nhau xinh đẹp kinh hồn, mà dáng vẻ này càng khiến người xem kinh tâm động phách.
Vừa mới quyết tâm làm một người xuất gia kiên định tu hành, hắn chưa kịp chuẩn bị mà đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm hồn không kịp phòng bị, đã ăn phải một trọng quyền bạo kích, xuất kỳ bất ý.
Tử An: "........."
Trì Võng miễn cưỡng duy trì gương mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn hòa thượng đang đứng cạnh y, luống cuống đến mức không biết đặt tay vào đâu.
Nên che mắt mình trước, chặn lại noãn ngọc thơm hương gần trong gang tấc? Hay nên bước tới trước kéo y phục lên lại cho y, nói cho y biết: "Trì thí chủ không cần phải như vậy" trước?
Thảo nào Trì thí chủ lại nói đạo lý ngũ uẩn giai không với hắn, tại thời điểm hoảng loạn như thế này, Tử An cũng không biết mình phải nghĩ cái gì.
Chìm trong hỗn độn, "Bát nhã tâm kinh" vang lên trong đầu, tựa như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc...
Sắc tức là không, không tức là sắc.
Trước mắt hắn, da thịt xương cốt bên ngoài, thân thể máu thịt, tất cả đều là một loại sắc, giống như cây nến, chân nến trong phòng này, nhìn thì là một loại tồn tại chân thực, nhưng đều là hư không vô định, sao mình lại có thể bị thứ như thế mê hoặc?
Tử An nhắm mắt lại, bắt đầu niệm kinh, chặn lại khí huyết đang sôi trào trong cơ thể mình. Hắn đã biết thế nào là một ngày tựa một năm, mỗi một lần hít vào thở ra lại khiến hắn thấy nóng hơn, mỗi một khắc trôi qua lại càng khiến thần hồn thêm kinh động.
Trì Võng cũng là cực chẳng đã mới phải lộ ra cơ thể trước mặt người khác như vậy, mặc dù là vì tình thế bất đắc dĩ, nhưng trong lòng y luôn có một tảng đá treo lơ lửng, không sao thả xuống được.
Nhưng Trì Võng lại không muốn bị nhìn ra y đang quẫn bách và hoảng loạn đến mức nào, đành phải sửng cồ lên, che giấu thẹn thùng, việc này khiến cho dung nhan vốn kinh tâm động phách lại được phủ thêm một tầng băng sương, chỉ là khi kết hợp với dáng vẻ y phục lộn xộn trên người y, cùng với khí tiết lẫm liệt, không cho phép xâm phạm, lại tạo ra hiệu quả ngược lại, khiến người ta sinh ra càng nhiều dc vọng hơn.
Từ trước tới giờ, chưa bao giờ Trì Võng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, y chờ trong giây lát, thấy hòa thượng mãi không có động tĩnh gì, cuối cùng đành lạnh mặt nhìn thẳng hắn.
.... Lại nhìn thấy hòa thượng mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, môi khẽ động giống như là đang niệm kinh.
Trì Võng: "... Ngươi đang làm gì thế?"
Tử An hít sâu thật sâu nhiều lần, cuối cùng mới mở được miệng: "Trì thí chủ, ngươi không cần phải như vậy."
Vừa dứt lời, Tử An đã phát hiện thanh âm của mình hơi run run, không thể không dùng sức để đè cổ họng mình xuống thấp một chút, giấu đi sự hoảng loạn trong thanh âm: "Cho dù có không đưa ra được tín vật, thì Trì thí chủ cũng không cần làm như vậy... Bần tăng sẽ không làm chứng giả, người tu hành ý... Ý chí kiên định không thể bị mê hoặc như vậy, ngươi... mau mặc y phục cho tử tế vào."
Trì Võng: "......"
Tử An không dám mở mắt nhìn, nhưng sau khi nhắm mắt, tất cả các giác quan từ thính giác, khứu giác đến xúc giác đều trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Trì Võng cũng không lên tiếng ngay, ngược lại là hai chân mềm mại bước đi trên mặt đất, phát ra tiếng vạt áo cọ sát nho nhỏ.
Mà âm thanh kia... hình như là đang đến gần hắn.
Trì Võng quanh năm bầu bạn với thảo dược, trên người tất nhiên cũng có mùi đăng đắng, mùi hương nhàn nhạt, bình thường không phát hiện ra, bây giờ đang tụ lại, càng thêm nồng đậm, thơm tới mức khiến người ta phát điên.
Trán Tử An đổ mồ hôi ròng ròng, hắn chưa bao giờ thấy mình nóng như thế này.
Tri Võng đến gần hắn, thanh âm lại lộ ra kỳ quái: "... Cho nên, ngươi tưởng rằng ta thoát y phục, là muốn dùng thân thể trao đổi, để ngươi làm chứng giả, đúng không?"
Nhìn hòa thượng im lặng không lên tiếng mà thừa nhận, cơn phẫn nộ của Trì Võng tăng vọt lên trong nháy mắt, nhón chân lên, vỗ mạnh một phát vào cái đầu phát sáng của hắn, điên tiết nói: "Trong đầu ngươi đang nghĩ cái nợ gì thế? Cho dù có thật sự muốn tìm người, ta cũng sẽ không tìm một con lừa ngốc —— mở to mắt ra cho ta! Trên người ta có một đống hình xăm lớn như thế này, nói cho ngươi xem là xem hình xăm, thế mà còn không chịu mở mắt ra nhìn là sao!?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hòa thượng vừa ăn đập:... Em vừa mới nói cái gì!? Em còn muốn tìm ai nữa?
_________
Cùng mọi người tâm sự một chút, bộ truyện này cũng đã được /, chỉ còn chưa tới / nữa.
Xong bả giải thích "Sắc tức thị không, không tức thị sắc", ai rảnh tự mò.