Hắn xách hộp cơm để lên bằng rồi chạy lên kêu nó, hôm nay hắn làm biếng nên không làm đồ ăn như thường được. Nhưng hôm nay ngôi nhà vô cùng yên ắng, hắn gõ cửa, không ai trả lời. Định mở cửa thì cửa phòng lại bị khóa, hắn nhíu mày.
-Lại ngủ nướng à ? Đầu gấu ! Trễ học rồi đó. Dây mau lên.
Vẫn không có động tĩnh gì, hắn bắt đầu lo lắng. Đập cửa thêm vài lần nhưng không có gì xảy ra.
- Nè! Tôi không đùa đâu đấy. Mở cửa đi !!!
Hình như không phải nó giỡn, xem chừng có chuyện thật. Hắn lo lắng vô cùng, suy nghĩ một lúc hắn đành bước ra vài bước, chuẩn bị phá cửa.
“RẦM”
Cánh cửa bật tung, ánh nắng chan hòa bên trong căn phòng. Nó vẫn ngủ trên giường, hắn thở phào đến bên giường lay lay nó.
-Dậy đi, trễ học thật bay giờ . Này này.
Có gì đó khác lạ, cả người nó nóng ra . Hắn ngồi xuống giường, tay sờ lên trán nó.
-Chết! Sao nóng quá vậy. Nấm lùn, dậy! dậy đi.
-Hơ… Hơ. Khát nước …nước…
Nó cự quậy nhưng mắt vẫn nhắm lại, nghe xong hắn chạy xuống bếp rót ngay ly nước, thuận tay lấy luôn hộp thuốc chạy lên. Đỡ nó ngồi dựa vào gối, hắn đưa nước cho nó, sau khi uống cạn ly nước, sắc mặt nó chẳng giảm hơn tí nào. Hắn cho nó nằm xuống đắp chăn rồi đo nhiệt kế.
-Trời, độ , cô làm gì mà sốt ghê vậy.
-Tôi … tôi … mắc mưa . – Nó thở ra.
-Thôi, lát hỏi cô sau. Bây giờ tôi xuống nấu cháo. Cô nằm nghỉ đi.
-Ờ .. ờ..
Nó nhắm mắt lại thở đều. Hắn vắt khăn ấm đắp trán nó rồi rời khỏi phòng. Ở ngoài trời bắt đầu mưa to, mưa buổi sáng. Bắt nồi cháo xong xuôi, hắn mới quên mình chưa mua thuốc . ( Ặc ặc… không biết pé Tố nhà ta sẽ ra sao đây =.=) đập tay lên trán, hắn tắt bếp chạy vut ra ngoài, nhảy lên chiếc xe đạp chạy thật nhanh.
Mười lăm phút sau. Hắn trở về vào nhà, phủi phủi cái áo. Cởi áo khoác ra, ướt cả người luôn rồi. Hắn tiếp tục nấu nồi cháo, tìm cái khăn lau đầu cho khô. Như nhớ ra việc gì, hắn điện cho Thanh Đình :
-Em xin nghỉ cho Thiên Tố đi, nó bị bệnh rồi.
-Có sao không anh ? Nặng lắm không? – Thanh Đình lo lắng.
-Không sao đâu, chỉ bị sốt nhẹ thôi ( độ mà nhẹ =.=). Trưa em đến thăm cũng được.
-Vâng, học xong em sẽ đến ngay.
Hắn tắt máy, nồi cháo cũng đã chín ( may chưa bị khét nhỉ ). Nó ở trên phòng, nghe được mùi cháo “ thơm ngon nức mũi” nhưng nhớ tới chuyện hôm qua nên hết muốn ăn luôn. Vả lại đang bệnh, dù đói nhưng miệng nó nuốt không trôi, lại thêm cái đau họng nữa.
Hắn đi lên, tay cầm tô cháo trông rất vui vẻ.
-Không ăn !
Nó chưa để hắn nói gì nó đã phán một câu xanh rờn khiến hắn nhăn mặt, vô cùng không vui.
-Cô biết cô sốt độ không mà không ăn.
-Tôi không ăn đâu, nuốt không trôi…
-Không ăn tôi đưa cô cho Triệu Lương chăm sóc đấy.
-Anh …
Nghe tới đây nó cứng họng, miễn cưỡng cầm ngay tô cháo ăn thật nhanh. Nhưng nó còn phải uống thuốc nữa. Nó ghét nhất là uống thuốc, vừa đắng vừa khó nuốt nữa. Nó lắc đầu nguầy nguậy.
-Không uống đâu, đắng lắm. Không uống! – Nó phùng má trông rất đáng yêu.
-Như con nít, uống lẹ rồi ngủ ( giống heo nhỉ ^^). Hôm nay tôi còn chưa hỏi tội cô nữa. Làm tôi nghỉ học luôn.
-Hừ, ai bảo anh nghỉ học làm chi? Mà chẳng phải hôm nay anh phải đấu bóng rỗ với lớp C sao?
-Không có tôi đội vẫn đấu được, không sao hết. Cô phải uống thuốc cái đã.
-Nhưng anh phải đi học. Trận đấu rất quan trọng mà. – Dù mệt nhưng nó vẫn có cãi.
-NHƯNG… CÔ QUAN TRỌNG HƠN! – Hắn đành phun ra một câu làm nó ngây người.
-Sao ??? Anh nói gì ?
-Thôi uống thuốc đi, tôi đi gọi cho Lục Khương. Nhớ uống đấy.
Nó mơ hồ nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng, trông rất ngố. Nó vui, không biết sao mà uống thuốc vô một cách vô cùng đơn giản. Nó còn thấy thuốc hôm nay rất ngọt luôn nha. Còn hắn thì thấy tim đập loạn lên, đầu thì khó hiểu sao mình lại nói ra mấy từ đó.
Trưa, nó tỉnh hơn, đo nhiệt kế chỉ còn độ. Thấy khó chịu vì cứ nằm hoài trên giường, nó định bước xuống nhưng thấy chân nặng trịt, suýt tí nữa là lăn ra đất rồi may mà lúc đó hắn vừa bước vào đỡ nó lên.
-Bệnh mà còn đi lung tung. – Hắn đỡ nó ngồi xuống ghế.
-Ở trong phòng khó chịu quá, tôi muốn xuống dưới xem TV. – Nó nhăn nhó.
-Xuống thì kêu tôi. Lỡ có chuyện gì thì Thiên Ân sẽ giết tôi luôn đó.
Nó liếc hắn:
-Tôi không biết sao lúc trước cứu anh làm gì, không để mấy tên du côn đánh anh chết quách đi cho xong.
-Tôi mà chết thì cũng kéo cô theo.
Hắn ghé sát vào tai nó thì thầm từng tiếng làm nó nổi hết cả da gà. Bỗng mặt hắn càng ngày càng gần hơn mức giới hạn bình thường. Mặt nó bắt đầu tái mét, né ra hết cỡ nhưng lại sợ ngã ghế. Trông lúc đó “âm u” vô cùng. Nó nhớ tới cái cảnh đó thì la toáng lên, tay thì đập loạng xạ:
-KHÔNG !!! KHÔNG!!! Né ra !!!
Trông nó lúc này thật buồn cười, hắn đứng dậy, nhìn nó bằng đôi mắt vô cùng quỷ dị.
-Đầu óc của cô phong phú quá đấy. Ha…ha. Xem cô kìa, mặt xang rồi lại đỏ, trông chằng khác nào tắc kè hoa. Ha ha….
-Anh … - Nó xấu hổ nói không ra lời.
-Thôi không giỡn nữa, muốn xem TV chứ gì, tôi cõng cô xuống.
Hắn ngồi đợi nó, nhưng nó vẫn không nhút nhít, cái mặt vẫn còn tức giận lắm. Hắn phì cười, đúng là người hay giận. Đã vậy thì…
-Thả tôi xuống. Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,… mau thả tôi xuống. Bị chạm mạch nữa rồi hả >.