Và tại thời điểm này, hai tiếng cười lại đồng thanh vang lên…
Quân và Tiểu Nhi (trùng hợp ế)
Ngừng cười, lại vô tình nhìn nhau, Tiểu Nhi mới nhận ra một điều kì lạ…
Lại có ngày mình cùng hắn nói cười chung một lời?
Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo mà đáng yêu của Tiểu Nhi, lần thứ hai Quân thấy cô nhóc này thật đẹp!
Đang vừa mải nhìn vừa suy nghĩ thì một giọng nói “yếu ớt và tuyệt vọng” chen vào, làm cắt ngang ánh mắt “trìu mến đầu tiên” của hai người:
-Tui đâu có tệ đến mức đó? Sao hùa nhau nói xấu sau lưng tôi?- Khánh uể oải như thằng đang trăn trối những lời cuối cùng (sắp chết kìa bà con!^^)
(Đáng đời mi! Ai kêu tự nhiên vô duyên chen vào thời khắc đẹp đẽ ta đã ban tặng cho cặp oan gia kia?!)
Anh Vân liếc xéo “tên sắp chết” kia, nói:
-Tệ quá rồi còn gì? Nhìn bộ dạng của mi bây giờ quá tệ!
-Bộ cô không động lòng cho một hotboy nghịch ngợm này chút nào sao? Tôi bị tên “dở người vô lương tâm” kia bỏ rơi, phải chạy bộ suốt nửa tiếng dưới trời trưa nắng gắt đấy! (thật không zịa?)
Ở bên này, thằng bạn “dở người vô lương tâm” kia nhếch miệng, nói bằng giọng vô cùng dửng dưng:
-Này thằng bạn dê già! Còn định bắt “người ta” đợi bao lâu nữa đây? Không thấy động lòng cho một “thân già” kia chút nào sao?
Nghe câu này rồi Khánh mới “điện giật tỉnh giấc”, quay đầu nhìn ra bên ngoài tiệm bằng động- tác- cứng- ngắc…
Một chiếc xe taxi “lẻ loi” giữa trưa :v, một bác tài già nua với khuôn mặt đỏ như ớt, hai mắt “rực rỡ” với hai ngọn lửa đang bùng cháy!
Khánh thiếu gia quỵt tiền taxi :v
Đúng là khó tin thật!
Quân thì ki bo khỏi nói rồi, làm gì có chuyện thằng này cho mượn tiền trả cho tài xế kia! Tiểu Nhi thì chưa từng nói chuyện với Khánh bao giờ (có không ý nhỉ? Ta cũng không có nhớ mà!^^)
Loại bỏ hai đáp án không thể thỏa mãn điều kiện của tình huống, như vậy chỉ còn lại một…
Anh Vân tiên sinh!!!
(Lưu ý: hai nhân vật oan gia kia sẽ bị chính ta “bơ” trong đoạn này ạ!)
Bằng hai con mắt đầy ánh “trìu mến” và “cảm động” nhìn thẳng Anh Vân, Khánh nói (giọng ngọt hơn mía):
-Anh Vân tiên sinh cô nương!
-Gì?- Trả lời rất chi là hờ hững.
-Cho tui mượn chút tiền trả tiền xe! Xong chuyện tôi trả cô ngay! Hồi nãy mải kiếm xe nên ví…rơi mất tiêu rồi!
Liếc xéo Khánh một cái, Anh Vân tiên sinh dõng dạc tuyên bố một câu tuy ít ngôn từ mà nhiều ý nghĩa:
-Không!
Mất thì kệ xác mi chứ! Liên quan gì bản cô nương?!
Trời đất rung chuyển nhưng trái đất ngừng quay! Một cảm giác “đ” hiện lên sâu sắc trong trái tim “mềm yếu” của hotboy Khánh: “đầy đau đớn”!
-Xin cô nương mà! Coi như vớt tôi lên khỏi “dòng nước tử thần” lần này đi! (nghe có vẻ hơi quá đà nhỉ ^^).
-Không!- Rất quen thuộc.
Nam tử hán đại trượng phu không bao giờ chịu cúi đầu trước đàn bà con gái, đặc biệt là khi………..mượn tiền =.=! (đạo lý ở đâu ra vậy cha?) (Mà hình như của ta thì phải ^^)
Từ lâu đã hâm mộ “triết lí sống” vô cùng cao đẹp kia, hotboy Khánh quyết tâm vùng lên. Dù kết quả ra sao, cũng nhất định không chịu khuất phục!
Vận hết nội công, thi triển “thuật phát huy trí nhớ”, hotboy Khánh bỗng nhớ ra một điều vô cùng quan trọng đối với Anh Vân tiên sinh!
Ăn!
-Cô giúp tôi giải quyết việc này rồi cho tôi đi nhờ về nhà lấy tiền, tôi sẽ mời cô ăn một chầu món mà cô thích!- Khánh mỉm cười.
Có cái ăn kìa! Hơn nữa còn là ăn miễn phí á!
-Đồng ý!- Anh Vân tiên sinh trời không sợ đất , (sợ mỗi Gia Cát Tiểu Nhi), không thể bị cám dỗ bởi bất kì thứ gì trên đời nay đã bị từ “ăn” nhỏ bé cám dỗ, mắt sáng đầy sao!
Thế là hai kẻ “tên không biết người không quen” kia đã đi với nhau rồi, bỏ lại nơi này hai đứa bạn thân của chính mình!^^
(Ta sẽ cố tạo điều kiện cho “mưa giông”! Ý lộn rồi! Phải là ta sẽ tạo điều kiện cho… cái gì nhỉ, quên rồi ^^! Khi nào nhớ ra ta nói tiếp!)