Chưa có giờ học nào lại có thể trầm đến mức này, tất cả đều là vì năm thành viên ngồi bàn cuối. Mọi người trong lớp kể cả giáo viên cũng ngừng học, ngừng giảng, đảo mắt liên tục vào năm người. Anh Vân thì một tay chống cằm, khắp người tỏa ra sát khí vô biên, Khánh bên cạnh thì dường như tâm trạng rất vui, hai má còn ửng đỏ, miệng thì tủm tỉm cười.
Ngược lại, ba người Tiểu Nhi, Quân và Tuấn Anh lại rất im lặng, gương mặt hiện rõ vẻ không vui.
Đến giờ giải lao, Quân đứng dậy, cầm ba lô định ra khỏi lớp.
-Này!- Tiểu Nhi gọi.
Bước chân Quân chợt khựng lại, hai bàn tay nắm chặt, cắn răng không hề quay đầu lại.
Tiểu Nhi cúi đầu, chỉ hơi nâng ánh mắt, thấy được hai bàn tay đang nắm chặt của Quân.
Tuấn Anh ngồi yên lặng nhìn hai người, ánh mắt không lộ cảm xúc.
-Này!- Tiểu Nhi gọi lại một lần nữa.
Quân “hừ” một tiếng rồi tiếp tục bước đi, bóng lưng cô đơn, buồn bã vô cùng.
Tiểu Nhi cũng đứng lên, chạy ra cửa lớp túm lấy cánh tay Quân:
-Cậu đi đâu vậy? Tiết học còn chưa có kết thúc mà!
-Tôi thấy mệt, muốn trở về nghỉ ngơi!
-Cậu chưa khỏi bệnh sao?- Tiểu Nhi nheo mắt.
-Chắc vậy! Thôi nhé, tạm biệt!
Nói xong, Quân chậm rãi nở nụ cười, kéo bàn tay của Tiểu Nhi khỏi cổ tay mình, quay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhi thấy Quân như vậy, ánh mắt, nụ cười, hay đến cả bóng lưng cũng thật khác trước đây, u buồn, cô đơn. Nó không chủ động co bàn tay vừa túm lấy tay Quân lại, lạnh quá!
Nhìn theo Quân, Tiểu Nhi không hiểu sao thấy người khó chịu, đôi mắt dõi theo hình bóng đằng trước chỉ muốn nhắm lại thật chặt. Nó đưa tay lên định che mắt, bỗng một giọt nước trong veo lăn xuống gò má…
Giống như những hạt mưa trong từng tia nắng yếu ớt…
Tiểu Nhi thất thần, ngơ ngác, cả người bất động, cứ thế để cho những giọt mưa ấm nóng ấy trợt qua đôi môi, thấm vào miệng, cảm nhận rõ ràng vị mặn chát.
Chẳng hiểu tại sao, nó lại trở nên như thế này?
Vì… Quân ư?
Tiểu Nhi cắn môi, mạnh đến nỗi bờ môi dưới bật máu, vậy mà sao những hạt mưa chảy ra từ khóe mắt vẫn cứ trêu đùa, lăn dài xuống đôi môi nó, vị mặn chát hòa quyện vào cái hương vị tanh nồng, làm nó cảm thấy cô đơn, bất lực quá!
Nó đang cô đơn, bất lực ư?
Một con người năng động, có biệt danh Gia Cát Tiểu Nhi luôn được mọi người yêu quý bới cái tính cách dễ thương vô tư của nó, lại có thể cô đơn và bất lực ư? Nó tự thừa nhận, mình đang buồn!
Không phải lần đầu tiên nó khóc, cũng chẳng phải lần đầu tiên nó buồn. Ba năm trước nó đã từng trái qua cái mùi vị của nước mắt rồi, nhưng chưa bao giờ lại thấy nước mắt lại đáng ghét đến mức này!
Giống như đang giày vò nó, và cái hình bóng cô đơn kia đang túm lấy trái tim nó, xiết chặt, đau đớn đến rỉ máu.
Giống như Quân, Tiểu Nhi khẽ nhếch môi, buông tha cho cái bờ môi đang rỉ máu kia…
Cảm giác này là sao?
Tất cả nỗi buồn và nước mắt, thậm chí là những giọt máu do tự dày vò chính bản thân mình, Tuấn Anh đều đã chứng kiến. Chẳng hiểu vì sao, mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp, ai cũng phải im lặng đến như vậy?
Vào giờ học, Tiểu Nhi ngồi chỗ Quân, giống như muốn cách thật xa Tuấn Anh. Tuy rằng nó đã từng nói rằng không ghét anh, nhưng thái độ của nó như vậy quả thực làm Tuấn Anh đứng ngồi không yên.
Có thể nó không yêu, nhưng cũng không cần phải lạnh nhạt tới như vậy chứ!
Hôm gặp nó ở siêu thị, Tuấn Anh thấy nó trượt patin thản nhiên thế thì rất lo lắng, sợ nó sẽ gặp tai nạn. Dù biết nó giỏi thể thao, lại có vẻ thích mạo hiểm nhưng… nếu nó cứ như vậy xuất hiện trước mắt, vốn không thể không lo.
Sau khi kết thúc buổi học, Tiểu Nhi vẫn im lặng, cùng Anh Vân thật nhanh chóng trở về, cả người mệt mỏi như rằng không còn sức lực nữa rồi.
Anh Vân thấy bạn như vậy, lo lắng hỏi:
-Tiểu Nhi! Mày làm sao vậy? Suốt từ sáng đến giờ cứ im lặng chẳng nói lời nào hết cả! Chẳng lẽ… mày với hai người đó có chuyện gì à? Sao…
-Im!!! Để tao yên!- Tiểu Nhi bịt chặt hai tai, gắt một tiếng, rồi đi lấy xe.
Đây là chiếc xe nó vừa mua ở trung tâm Nguyễn Vũ hôm trước. Chiếc xe sang trọng màu xám, đập vào mắt nó càng trở nên thật u buồn.
Tiểu Nhi vốn thích màu xám – màu của sự thê lương, cô độc và buồn bã. Không biết tại sao lại vậy, nhưng nó thích!
Trong lúc này, Tuấn Anh chậm rãi đi bộ trên đường. Theo địa chỉ quen thuộc, Tuấn Anh thấy một ngôi nhà lớn nhưng lại có cảm giác ấm áp.
Nhấn chuông cửa một, hai, ba lần … vẫn không có người trả lời.
Tuấn Anh lần nữa thở dài, đôi chấn tiến vào con đường lớn, cứ đi mãi mà không biết đích đến, thật lâu sau, nơi làm đôi chân ấy dừng lại là một ngọn đồi nhỏ mà hùng vĩ quen thuộc…
Cũng đã một thời gian rồi, Tuấn Anh chưa trở lại nơi này…
Ngọn đồi này vẫn vậy, có cây xanh mướt, không khí trong lành, có thể dễ dàng cảm nhận cái vị thanh khiết của thiên nhiên, lại có cả tiếng chim râm ran ca hát, khiến người ta cũng không khỏi cảm thấy lao xao.
Tuấn Anh mỉm cười, tiến lên, đứng trước cửa một cái động nhỏ.
Điều làm Tuấn Anh không ngờ tới được chính là, từ bên trong, mùi rượu nhẹ nhàng tỏa ra, nồng nồng, làm Tuấn Anh không nhịn được, bước chân tiến vào bên trong.
Bóng lưng cô độc kia, vừa lạ lại vừa quen thuộc. Quen vì Tuấn Anh biết, người đó à Quân – bạn thân của anh, lạ là vì dù đã làm bạn suốt mấy năm, cũng chưa bao giờ, Tuấn Anh thấy Quân lại tiều tụy đến mức này.
Người bạn của anh đã biết thế nào là sự đau đớn trong tình cảm rồi sao?
Người bạn của trước đây vốn là một con người hoàn toàn không biết cái gì là tình cảm nam nữ, thậm chí khi trở thành một idol trong mắt các nữ sinh cũng làm ngơ, chẳng thèm quan tâm đến cái gì gọi là con gái xinh đẹp, tình cảm duy nhất chỉ có thể dành cho những chiếc xe hơi trong bộ sưu tập! Người bạn vốn không biết cái gì gọi là “mượn rượu giải sầu” kia, đã thay đổi đến thế này rồi sao? Có thể uống rượu khi buồn là sự thay đổi lớn của Quân. Trước đây, cậu dường như không bao giờ đụng đến các thứ đồ như thế, dù có buồn hay vui. Vậy bây giờ vì sao, vì cái gì mà cậu chỉ trong một thời gian ngắn, có thể tự biến bản thân thành như thế này?
Tuấn Anh cúi thấp đầu, đáp án kia, có lẽ anh biết!
Một người con trai có thể thay đổi nhanh đến vậy, không chỉ ở thói quen hàng ngày hành động cử chỉ, mà còn thay đổi ở cả hình bóng, ánh mắt, nụ cười một cách sâu sắc đến vậy, chỉ có thể là vì …
Thay đổi… vì người con gái mình yêu!
Hơn nữa, không chỉ yêu, mà còn là… yêu sâu sắc!